Con Rể Là Thần Y

Chương 274:




“Đưa tôi tới bệnh viện để gặp bọn họ!”
Lâm Thần từ trên giường đứng dậy, cảm giác mỗi một cái xương trên người đều kêu cót két.
“Nhưng bây giờ anh đang bị thương nghiêm trọng!” Bạch Cốt có chút lo lắng, “Bọn họ ở bệnh viện đó có bác sĩ chăm sóc, nên sẽ không sao đâu.”
“Tôi biết rồi!”
Lâm Thần gật đầu, cuối cùng vẫn là cho qua, trong lòng anh rất bất an, luôn cảm thấy chất độc này không đơn giản như vậy, tuy rằng đã qua một đêm, Bạch Cốt và anh đều không có chuyện gì, nhưng anh đã giúp Bạch Cốt lấy ra ngoài.
Vừa tới cửa chính của bệnh viện, thì nhìn thấy quần áo của người bên trong đang hốt hoảng chạy ra, có người bò lổm ngổm, còn có vài bệnh nhân đập chai nước muối, cũng cùng với người nhà của mình chạy ra bên ngoài, giống như có một thứ sài lang* gì đó ở phía sau.
(sài lang*: ví với bọn người gian ác)
“Cứu mạng với, gϊếŧ người rồi!”
“Mau đi mau đi thôi!”
“Nhưng túi xách của em còn chưa lấy!”
“Em là muốn tiền, hay là muốn mạng của em thế? Không đi nữa là ngay cả mạng cũng không còn đâu, còn lo tiền gì chứ?”
Một nam một nữ từ bên cạnh bọn họ nhanh chóng chạy qua, người đàn ông mặc trên người một bộ quần áo bệnh nhân, người phụ nữ là cùng thuộc một nhà với anh ta, mặc quần áo màu da cam.
Hai người một trước một sau từ cửa bệnh viện chạy ra, nhưng nguyên nhân có thể là do hoang mang quá mức, vừa khéo đụng phải vào hai người bọn họ.
Người phụ nữ ù ù cạc cạc nói rằng, “Hai người cũng là quay lại lấy tiền sao? Nếu như đi, thì mang cái túi trên giường số mười một đưa tôi mang về……”
“Đi thôi!”
Người phụ nữ bị người đàn ông mạnh mẽ kéo đi rồi, nhưng một lòng muốn đặt bên trong túi đồ.
Lâm Thần kéo cánh tay của người phụ nữ lại, “Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Có một người kỳ lạ đang gϊếŧ người, hai người mau đi đi, đừng để bị thương và bị gϊếŧ chết!”
Nói xong câu này, bọn họ không biết làm sao rời đi, y tá và bác sĩ của bệnh viện cũng lần lượt chạy ra ngoài, có người còn đẩy người trong phòng chăm sóc đặc biệt ra.
Trong bệnh viện này rốt cuộc xuất hiện cái gì, có thể khiến bọn họ sợ như vậy.
Chẳng lẽ là mấy lão già ngày hôm qua, đã gϊếŧ đến tận nơi này rồi!
Trong lòng Lâm Thần cả kinh, ngay sau đó đang lúc dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mang theo người xông vào, có mấy y tá tốt bụng ngăn bọn họ lại, “Các anh không được đi vào, đi vào mạng sẽ không còn nữa đâu.”
Để giọng của cô ấy khóc thảm thương như thế, khắp toàn thân đều không ngừng run rẩy được, làm bác sĩ kiêm y tá nhiều năm như vậy, còn chưa thấy tình huống như ngày hôm nay bao giờ.
“Có một bệnh nhân không biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ phát bệnh liền bắt đầu cắn người, đợi đến khi y tá chúng tôi đi kiểm tra phòng, toàn bộ người trong phòng bị anh ta cắn chết, có người còn bị anh ta cắn hết cả nửa mặt, máu thịt be bét.”
Nói tới chỗ này, y tá nhỏ không thể nói tiếp được, nôn xuống cái cây lớn ở bên cạnh.
Cảnh tượng đó thật sự quá buồn nôn rồi, đến bây giờ nhớ lại, hình ảnh kia ở trong đầu không gạt đi được, trong lòng liền không nhịn được mà buồn nôn, trong dạ dày phiên giang đảo hải* rất khó chịu.
(phiên giang đảo hải*: dời sông lấp biển,ý ở đây muốn nói là đang tức giận, giận đến có thể làm mọi thứ ấy.)
“Nguy rồi, mấy người bọn họ vẫn ở trong này đấy!” Bạch Cốt phản ứng lại, ngày hôm qua đưa tới đây mười mấy người anh em vẫn đang ở bên trong, tại sao không nhìn thấy bọn họ đi ra.
“Người bệnh nhân đưa vào hôm qua đâu?”
Y tá nhỏ liên tục xua tay, cứ ở chỗ đó nôn đến một câu cũng không nói ra được.
Hỏi nhiều vô dụng, Lâm Thần để cho bọn họ chờ ở bên ngoài, tự mình đi vào xem xem.
Trong chớp mắt đã bước vào cửa bệnh viện đó, một luồng gió lạnh thổi tới, anh đi tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, phía dưới tòa nhà toàn bộ là máu, nhưng không có một cái thi thể, đại đa số người ở bên trong đều trốn thoát, chỉ có điều những vết thương to nhỏ trên người, những chỗ này phỏng chừng là máu của bọn họ chảy ra.
Lâm Thần quan sát tình hình bốn phía, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ tới gần giường bệnh, nghiêng đầu nhìn vào, bên trong trống không, màu trắng trên giường là từng bãi vết máu, là màu tím đen.
Cùng với máu của mấy lão già hôm qua giống hệt nhau, là màu tím đen đó, vậy thì chứng minh ngay cả trên người đều mang theo máu.
“Xì xì ~”
Lâm Thần quay đầu lại trong giây lát, chỉ thấy người mất đi ý thức hướng tới anh nhe nanh múa vuốt.
Đây là người hôm qua chiến đấu cùng anh, hiện tại đã mất đi ý thức hoàn toàn, đồng tử màu xám rời ra, móng tay màu đen, cùng với làn da màu xám.
Người này bị xé một cánh tay, hiện tại chỉ còn lại một cái, nhưng khắp toàn thân anh ta không cảm nhận được cái đau, đi về phía trước từng bước một, há miệng liền muốn cắn anh.
Lâm Thần đánh vào trên bụng anh ta một chưởng, trực tiếp đem anh ta hất ra ngoài thật xa, ở trên tường để lại một lỗ lớn, có thể tên kia không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục kéo cơ thể không có cảm giác, hướng tới phía anh.
Bất đắc dĩ, Lâm Thần lấy ra con dao găm mang theo bên người, hướng về tim anh ta mà đâm tới, ngay sau đó liền biến thành một vũng máu.
Mười mấy người ở phía trong này, chỉ có ba người bị thương nghiêm trọng đã xảy ra biến dị, tình hình của mấy người kia và Bạch Cốt giống nhau, ngoại trừ miệng hơi đen.
Sau khi giải quyết ba người kia, Lâm Thần gọi mấy người kia xếp hàng, lần lượt đem độc tố trong cơ thể bọn họ làm sạch hết.
Làm xong chỗ này anh mệt bở hơi tai, hoàn toàn không có dư thừa sức lực đi phụ trách những người bệnh kia, nhưng chuyện ngày hôm nay cho anh biết, nếu như xử lý muộn những người bị cắn kia, thì họ sẽ biến thành người điên tiếp theo.
Vì thế, trước khi nghỉ ngơi, anh nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy được liên hệ của viện trưởng, đối phương không những không cùng anh phối hợp, còn mắng lớn anh là đồ thần kinh.
“Đây chẳng qua là một lần sự kiện ngẫu nhiên điên rồ, trên đời này làm sao có thể tồn tại chuyện điên rồ như vậy, coi như là những người kia trúng độc, nhưng tôi hành y nhiều năm cho tới nay chưa từng gặp qua loại độc tố như vậy.”
Với tình trạng điên loạn và mất ý thức hoàn toàn, điều này có gì khác biệt gì so với zombie trong những phim bom tấn.
“Có tin hay không là tùy ông, tôi cũng đã nói rồi, sau này có xảy ra chuyện gì, đừng tìm tôi.” Lâm Thần chẳng muốn dông dài cùng ông ta, vốn dĩ những người này nên nhốt tại cùng một chỗ, để anh trị liệu từng người một, đối phương không muốn phiền phức, anh vẫn không muốn phiền phức đâu.
Viện trưởng đúng là đánh chết cũng không tin anh, thật sự không tin trên đời này lại có loại người quỷ quái như vậy.
Ở trong mắt anh, hoàn toàn là mấy người kia phát điên, trong lòng sinh ra trả thù xã hội, lúc này người mới bị cắn thương, và không liên quan gì đến trúng độc.
Huống chi, lúc bệnh viện bọn họ tiếp nhận mấy bệnh nhân này, từng làm kiểm tra liên quan, tất cả chứng tỏ thân thể bình thường, thì càng không thể nào là chuyện trúng độc đâu.
Hơn nửa câu không vừa ý.
Và người viện trưởng này rõ ràng không để ý, trước khi đi, Lâm Thần nói với ông ta một câu, “Ông tốt nhất nên đi giám sát bệnh viện xem xem, để tránh mình hối hận không kịp!”
“Không hiểu sao cả, mau biến đi cho tôi!”
Viện trưởng giận dữ hét, vô cùng hoảng hốt.
Bởi vì chuyện này, bị rất nhiều bệnh nhân trách cứ, nếu như chuyện này kéo dài liên miên, bệnh viện của anh còn nên mở hay không.
Sau khi Lâm Thần rời đi, viện trưởng ngồi thật lâu trong phòng làm việc, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.