Con Rể Là Thần Y

Chương 266:




Ngoài phòng đánh nhau khí thế ngất trời, có chút người đã chạy ra có thể là vì sợ tổn thương đến người khác rồi đem chuyện càng lúc càng lớn, nên mấy người lớn xung quanh đều đi ra ngoài khuyên bảo.
Nhưng có ít người chỉ là đi xem náo nhiệt, thậm chí còn đứng một bên giở trò.
Trong phòng hiện tại cũng chỉ có hai người là anh cùng bà lão.
Đôi mắt của bà lão lúc đầu hơi đục ngầu nhưng trong chốc lát lúc sau thì rõ ràng.
“Cậu nhóc, lúc đầu cậu đã biết rồi đúng không?”
Lâm Thần ngẩng đầu nhìn bà, có chút hiểu được bà muốn biểu đạt cái gì.
“Là tinh thần lực sao?”
Bà Hoàng gật gật đầu.
“Tinh thần năng lực mạnh mẽ, có thể giúp cho một người trên con đường tu luyện làm ít công to, năng lực tinh thần chia làm bẩm sinh và sau này có được, có người vốn sinh ra đã yếu ớt nhưng sau này có thể bù đắp được.”
Sau khi Bà Hoàng nói xong, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn anh, như là hạ rất lớn quyết tâm, bà chỉ vào cuốn sách cũ nát ở dưới chân bàn.
“Hôm nay cậu và bà già này gặp được nhau, đó là duyên phận, quyển sách có thể trợ giúp cho cậu, cậu hãy cẩn thận nghiền ngẫm ngày sau tất có trọng dụng.”
Lâm Thần xoay người lại cầm quyển sách dưới chân bàn lại đây.
Có thể là do độ ẩm trong phòng quá nhiều nên quyển sách này sờ lên mang lại cảm giác ươn ướt.
Nhưng cũng may không làm ảnh hưởng đến nội dung bên trong, chữ viết rõ ràng, sau khi Lâm Thần nhìn lướt qua vài lần phảng phất như anh vừa phát hiện được một chân trời mới.
Cứ việc bên ngoài đã đánh đến ầm trời, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến anh hết sức chuyên chú đọc sách.
Bà lão thấy bộ dáng siêng năng của anh, cao hứng cười: “Xem ra thật là cùng cậu có duyên, cậu cứ cầm đi đi, bà lão như tôi cũng không sống được bao lâu, không cần phải giữ nó lại.”
Lâm Thần khép sách lại, những khúc mắt của anh đều đã tìm được đáp án.
Yết hầu của bà lão bị thương đến tình trạng như vậy, dựa theo đạo lý mà nói thì bà căn bản không thể tiếp tục sống tiếp.
Trên người có vô số kể lớn lớn bé bé vết thương, nhưng bà lại ngoan cường sống sót, không thể không liên quan đến tình thần lực vô cùng mạnh mẽ của bà.
“Kỳ thật bệnh của bà vẫn là có thể trị!” Lâm Thần ăn ngay nói thật: “Yết hầu về sau có thể sẽ lưu lại tổn thương nói chuyện không quá nhanh nhẹn, nhưng những cơ quan bị tổn thương khác, tôi có thể chậm rãi giúp bà khôi phục lại.”
Vấn đề chỉ nằm thời gian dài ngắn mà thôi, vết thương của bà lão rất nhiều, trên cơ bản đều là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Mắt bà Hoàng sáng rực lên một chút, nhưng ngay sau đó từ bỏ giãy giụa: “Những vết thương kia có thể chậm rãi khôi phục, nhưng nội tạng đã không còn hoàn chỉnh.”
Khi bà lão nói chuyện có vẻ suy sút.
Lâm Thần không rõ là có ý tứ gì.
Bà Hoàng chậm rãi vươn tay, vạch áo của mình lên.
Lâm Thần thấy trên bụng bà tổng cộng có hai cái vết đao, ngay sau đó liền nghe bà giải thích: “Hoàng Kiệt đã đem nội tạng của tôi đi bán!”
“Cái gì!”
“Vì sao lúc nãy tôi lại không cảm giác được?” Lâm Thần thấy phần bụng xẹp xuống của bà, trong nháy mắt cảm thấy chua xót.
Bà lão này là một con người vô cùng phi thường, nhưng vì sao sẽ rơi xuống một kết cục như thế.
“Có lẽ là do báo ứng!” Bà Hoàng suy nghĩ kéo về rất nhiều năm trước kia, khi đó bà còn là một thiếu nữ phong tình vạn chủng, tinh thần lực mạnh mẽ cũng đã tu luyện đến mức hoàn mỹ, chỉ cần có thể trước mười sáu tuổi tiến hành tu luyện, đều có thể trở thành cao thủ cường đại trong thế giới này.
Chỉ tiếc trong một lần rèn luyện, bà đã phải lòng một người trẻ tuổi.
Không màng đến phản đối của mẹ, bà kiên trì gả cho người này. Sau khi kết hôn hai người vô cùng hạnh phúc, mà bà cũng giống như một người bình thường vậy.
Ngày tháng trôi qua càng ngày càng tốt, còn mở một công ty nhỏ nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ rước lấy sự đố kỵ của người khác.
Chồng của bà cũng đã bỏ mạng vì tai nạn giao thông, đứa con trong bụng bà cũng không có giữ được.
Dưới cơn tức giận, bà dùng năng lực tinh thần mạnh mẽ của mình khiến đối phương sinh ra ảo giác, táng thân biển lửa.
Nhưng cố tình lúc này, có một tiếng trẻ con khóc nỉ non hấp dẫn lực chú ý của bà, đứa trẻ kia nho nhỏ phấn phấn bà đã không hạ thủ được, sau đó bà đem nó về nuôi nấng.
Lại không ngờ rằng, tự bản thân mình lại trồng phải quả đắng.
Hoàng Kiệt khi còn nhỏ đã không chịu nghe lời dạy bảo, trời sinh đã vô cùng phản nghịch.
Theo tuổi dần dần lớn lên thì việc cậu ta làm cũng càng ngày càng vô pháp vô thiên, không có nhân tính.
Sau lại dính vào bài bạc, từ đây một phát không thể vãn hồi, không quan tâm đến lời khuyên bảo của cha mẹ.
Từ lúc đó cũng khiến cho bà cảm thấy cậu nói ‘nhân chi sơ, tính bản thiện’ không đủ chính xác.
Có một số người, vừa sinh ra đã mang bản chất xấu.
“Xin cậu hãy giúp tôi một việc, nếu bệnh của tôi thật sự trị không hết. Xin cậu hãy giúp tôi chiếu cố cho Đại Vỹ, đây là thù lao cho cậu.”
Bà lão run run rẩy rẩy, từ dưới đệm giường lấy ra một thứ, là một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ, lúc đầu anh tưởng là bà muốn đưa tiền cho mình.
Cho đến khi bà lão mở chiếc hộp ra, bên trên phủ một chiếc khăn tay màu trắng gạo, đem chiếc khăn tay lấy ra thì xuất hiện một một con dao găm sáng chói.
Đây là một con dao găm mang phong cách đơn giản và cổ xưa, lưỡi dao vô cùng sắc bén phát ra hàn quang.
Cho dù còn chưa chạm vào, Lâm Thần đã có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của nó.
“Đây là món đồ tôi mang theo lúc rời khỏi nhà, là một vật rất tốt, hiện tại cho cậu, cũng không đến mức mai một nó!” Bà lão lấy con dao găm ra ngoài.
“Thứ này không phải phàm vật thế gian, cậu hãy dụng tâm bảo quản, con dao găm này không chỉ có có thể đả thương thân thể người, cũng có thể đả thương linh hồn, nếu như sử dụng toàn lực thậm chí có thể khiến cho người đó hồn phi phách tán!”
Lâm Thần nghe mà khϊếp sợ không thôi.
Nếu như có vết thương trên thân thể thì còn có thể thông qua chữa bệnh trị liệu.
Nếu tổn thương đến linh hồn, vậy thì làm sao có thể chữa trị được?
Lâm Thần chậm rãi vươn tay, trong lòng có một thanh âm không ngừng bảo anh cầm lấy nó, anh nắm chặt con dao găm kia, có thể cảm giác được lòng bàn tay hơi hơi chấn động, tựa hồ muốn chạy khỏi sự khống chế của anh.
Một bàn tay không đủ sức, anh vươn ra tay còn lại, hai tay gắt gao nắm chặt con dao găm.
Con dao găm này thế nhưng lại có sinh mệnh?
Trong quá trình con dao găm giãy giụa trong tay anh, nó đã làm mười ngón của anh bị thương, chỉ là những miệng vết thương nho nhỏ mà anh đã có thể cảm nhận được đau đớn đến tận xương cốt, loại đau đớn này xuyên qua tâm trí truyền đến những cơn đau khác nhau trong cơ thể.
Bà lão duỗi tay đè xuống, dao găm lập tức ngoan ngoãn bất động.
“Tôi quên mất, hiện tại tinh thần lực của cậu chưa đủ mạnh, căn bản không thể khống chế tốt nó.”
Bà lão nhìn miệng vết thương trên tay anh, nhịn không được nhíu mày, bàn tay che kín vết chai của bà nhẹ nhàng phất qua, những miệng vết thương kia trực tiếp biến mất không dấu vết.
Lâm Thần cũng không cảm giác được đau đớn nữa, hết thảy phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Lúc nãy là tổn thương linh hồn à?”
Bằng không như thế nào sẽ đau đớn đến tận xương tủy như vậy.
Cho dù có bị đạn bắn xuyên vai, anh không nháy mắt một chút.
Nhưng chỉ một miệng vết thương nho nhỏ như vậy, có thể khiến cho anh cảm giác được dây thần kinh đau đớn tê rần lên.
“Đúng vậy!” Bà lão gật đầu: “Phương pháp tu bổ linh hồn, chính là lấy linh hồn của một người đi tu bổ linh hồn của người khác. Hơn nữa nó cũng yêu cầu tình thần lực của người này phảu đủ mạnh, nếu không sẽ không làm nên chuyện gì.”
Khi nói chuyện, trên ngón trỏ của bà lão xuất hiện một miệng vết thương không lớn không nhỏ nhưng bà lại không cảm giác được đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.