Con Rể Là Thần Y

Chương 262:




Nếu công ty này có thể hoạt động trở lại, đối với ông mà nói quả thực chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
"Kỳ thật tôi không nhất định phải yêu cầu bao nhiêu tiền, trước mắt công ty này thiếu không ít nợ bên ngoài, nếu như cậu có thể giúp tôi trả khoản nợ, công ty này chính là của cậu rồi."
Tiền Đại Vĩ lấy ra vài văn bản hợp đồng, kỳ thật có lẽ là lúc trước, ông cũng đã có quyết định bán đi công ty.
Buổi chiều cũng đã từng chọn vài người thích hợp, cuối cùng đều đàm phán thất bại ở phương diện giá cả này.
"Nợ bên ngoài của ông là bao nhiêu?"
Lâm Thần bắt được trọng tâm.
Tiền Đại Vĩ gãi gãi đầu, sau khi nhiều lần đấu tranh, vươn một ngón tay: "Ít hơn một trăm triệu một chút!"
"Con số cụ thể!"
"Hơn chín ngàn vạn!"
Tiền Đại Vĩ từ bên trong kẽ răng cố nói ra bốn chữ.
Trong lòng không ngừng đập thình thịch, hai tay khẩn trương cũng không biết nên để ở chỗ nào, bởi vì có vết xe đổ, ông thật sự thực sợ hãi Lâm Thần sẽ vì vậy con số trên trời mà bỏ cuộc.
Mà nếu như giảm giá tiền xuống, một khi cầm công ty bán ra bên ngoài, nhà ông không có năng lực nào trả lại nợ nần này.
Cho dù là đến tòa án xin phá sản, đoán chừng cũng không giải quyết được.
Bất động sản đứng tên ông cũng gần như sớm đã đem bán đấu giá rồi, kỳ thật chính là một quang can tư lệnh, toàn bộ công ty trừ bỏ vài nghệ sĩ, mà ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng bị cắt giảm biên chế.
Quang can tư lệnh: Chỉ huy đánh bóng là một từ vựng tiếng Trung, nghĩa đen là không có binh lính, tức là không có cấp dưới, và chỉ có một mình anh ta. Mô tả rằng chỉ còn lại một người mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Hiện tại tài sản duy nhất của ông, chính là một chỗ ở cũ kĩ trong nhà.
Đó là do mẹ giữ lại, trước kia chướng mắt, hiện tại cũng là một trong số không nhiều lắm bảo bối phiền phức khó chịu của ông rồi.
"Ông yên tâm, tuy rằng chỗ công ty này nợ nần nhiều, nhưng là một khi hoạt động trở lại, tiền đồ vô lượng!"
Vì để cho Lâm Thần yên tâm, ông bắt đầu kể ra chỗ tốt của công ty này: "Chỗ công ty này đã từng nâng hồng rất nhiều nghệ sĩ, hơn nữa phương thức đưa vào hoạt động tương đối áp bức, nhân mạch cũng có, nếu không phải ít năm trước đây một lần bất ngờ bị thiệt hại nghiêm trọng, căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như vậy."
"Thuận tiện cho biết, là bị thiệt hại nghiêm trọng cái gì?"
Lâm Thần đối với điểm này, vô cùng tò mò, cũng muốn biết rõ ràng.
Nếu chỗ công ty này người này nói đúng sự thật như vậy, dựa theo đạo lý mà nói, sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
"Là như vậy, quản lý tài vụ của chúng tôi cuốn vài triệu chạy mất, hiện tại người chạy trốn tới nước ngoài, hoàn toàn không có tin tức, làm cho tài chính công ty chúng tôi đã bị thiệt hại nghiêm trọng, bây giờ còn mắc nợ hơn chín ngàn vạn!"
Nói đến tới cũng là một chuyện thực sự mất mặt.
Quản lí tài vụ kia, xem như là một trong tình nhân của ông, rất xinh đẹp hào phóng, nhan sắc lại là đẹp nhất, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, da trắng chân dài diện mạo rất xinh đẹp, lại là tốt nghiệp đại học danh giá, một chút liền vào mắt của ông.
Nhưng mà ai biết, đổi lại là kết quả như thế.
Không chỉ có cho đi tất cả tài sản, trước khi đi còn vô cùng khiêu khích để lại cho ông một câu, bảo ông có bản lĩnh thì phải đi nước ngoài bắt người, không có bản lĩnh ở lại trong nước ngoan ngoãn trả nợ.
Vì những lời này, ông rất vất vả dùng nước thuốc dưỡng tóc, trong nháy mắt rụng không còn thừa mấy, biến thành hói đầu.
Ông cũng thành trò cười cho giới kinh doanh, mỗi ngày ngoại trừ dừng ở ngoài công ty, trên cơ bản không đi chỗ khác.
Cho dù như vậy, một ít bạn xấu vẫn còn thỉnh thoảng. Ở vòng trong bạn bè phát sự tích quang vinh của ông, vì thế vợ cũng ly hôn với ông, mẹ vợ còn không đến, để cho ông hai bàn tay.
Cả đời này vốn không có thời khắc suy yếu như vậy.
Mỗi khi nghĩ tới những chuyện này, ông vì mình lau nước mắt chua xót.
"Tên nhóc, không, ông chủ, cậu xem nếu có thể, có thể đưa tiền trước cho tôi hay không?"
Tiền Đại Vĩ da mặt dày nói.
Ông thật sự là không có biện pháp, người đòi nợ quá nhanh, ngày hôm qua cũng đã đập tới cửa nhà, tòa phòng ở khá tốt kia ông sớm bán đi.
"Tôi nghe nói đây là tổng công ty, công ty chi nhánh kia đâu?"
"Có một số công ty chi nhanh đã bán đi rồi, bộ phận lớn vẫn còn đau khổ chống đỡ, nhưng tài chính nếu không vận chuyển được, bán của cải lấy tiền mặt cũng là chuyện sớm muộn."
Tiền Đại Vĩ nghĩ tới vinh quang mình từng tạo ra, hận không thể tháo người phụ nữ đó thành tám khối, mới có thể hóa giải mối hận trong lòng của mình.
Làm mẹ nó rất giận.
"Có nghĩ là muốn cho mình một cơ hội?" Lâm Thần hỏi
"Tôi còn có cơ hội sao?" Tiền Đại Vĩ hai mắt đẫm nước mắt, ông cũng là người đã qua tuổi trên năm mươi.
Lúc này đây sau khi thất bại, trời mới biết ông suy sục đến cỡ nào.
Chỉ là đáng tiếc, hết thảy không thể lặp lại.
Hơn nữa ông cũng không có vốn liếng kia, hiện tại người thân thấy ông đều hận không thể đi đường vòng, cùng bộ dáng trước kia lấy lòng nịnh bợ của ông, giống như hai người.
Nhưng mà ông cũng hiểu được, xã hội hiện nay tiền tài là cao nhất, không có tiền anh cũng không phải là cái thứ gì.
Những người đó không có giẫm lên hai chân, đã xem như lấy hết tình nghĩa con người rồi.
Chẳng qua là đáng tiếc, công ty không thể huy hoàng giống như trước vậy, cũng đúng ông không đáng để sư phụ mang mình ra ngoài.
"Tài chính không phải là vấn đề, hơn nữa tôi có thể cho này công ty giải trí mở lớn hơn nữa!"
Đó cũng không phải là anh nói mạnh miệng, anh đã có quyết định này.
Giai đoạn trước chỉnh đốn công ty đứng lên, đã đảm nhiệm khôi phục lại sức sống công ty này, tiền đồ không thể lường được.
Anh sẽ làm công ty này phát triển mạnh mẽ, trở thành điểm vui chơi lớn nhất, về phần mở rộng đến tận Đông Nam Á, thậm chí là các nơi trên thế giới.
Anh có lòng tin này.
Lâm Thần không có nói ra ý tưởng trong lòng mình, chỉ là đưa ra một lời hứa hẹn.
Cả người Tiền Đại Vĩ đều mông lung.
Mấy ngày trước ông đã muốn làm tốt chuẩn bị công ty phá sản, thậm chí cũng đã nghĩ kỹ, nếu công ty bán không được, ông liền cuốn khoản lẩn trốn.
Đường lui đều nghĩ kỹ cho mình, mặc dù có chút tổn hại còn có chút thiếu đạo đức, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt.
"Ông chủ, không biết cậu xưng hô như thế nào?"
"Lâm Thần!"
"Thì ra là ông chủ Lâm, mau tới ngồi mau tới ngồi!"
Tiền Đại Vĩ từ vị trí đứng lên, để cho anh đi qua người.
Lâm Thần chưa bao giờ để ý nghi thức xã giao này: "Hợp đồng sang tên ở chỗ nào?"
"Cậu chờ, tôi đi tìm!"
Tiền Đại Vĩ kích động lúc lấy bút đã bắt đầu run run, ở trong ngăn kéo lấy ra một phần tư liệu cũng sớm đã chuẩn bị tốt.
Sau khi Lâm Thần xem qua không có vấn đề gì, ký tên của mình lên.
"Tên của công ty sửa một chút đi!"
"Cậu vui vẻ là được rồi!"
Tiền Đại Vĩ cũng ký tên của mình lên.
"Về sau gọi là công ty Tinh Thần!"
Ngôi sao vạn dặm, anh muốn công ty Tinh Thần, giống như ngôi sao bên trong bầu trời đêm, trải rộng toàn bộ vũ trụ.
"Được được!" Tiền Đại Vĩ khép lại hợp đồng, lại nghiêm mặt nói: "Tiền kia..."
"Cho tôi số thẻ, 3 phút tiền sẽ đến!"
"Được!"
Tiền Đại Vĩ cung kính đưa số thẻ, trên điện thoại di động truyền một tin nhắn, nhìn thấy trên chi phiếu không hiểu nhiều thêm đến mấy con số, nhìn ánh mắt ông đều bị hoa mắt, lòng run rẩy, tay kích động, lúc này ông, vui mừng quên hết tất cả.
"Ông còn có thể là tổng giám đốc công ty này!" Lâm Thần cười nói: "Chỉ cần ông làm việc thay tôi, tôi bảo đảm ông kiếm còn nhiều hơn so với trước kia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.