Con Rể Là Thần Y

Chương 255:




"Lâm Thần, anh đến rồi?"
Giang Ngưng cảm giác có động tĩnh ở sau lưng, quay đầu lại mỉm cười.
Cô đã ở chỗ này học hỏi được một khoảng thời gian, không chỉ đã học được không ít tri thức, cô còn có thể ổn định lại tâm thần, cách xa nơi chốn thành thị ồn ào náo động, ở nơi này bất luận là ban ngày hay là ban đêm, nó đều là hoàn toàn yên tĩnh và bình lặng.
Những lời chỉ dẫn của giáo sư đối với cô mang đến rất nhiều lợi ích, có một số việc cô đã vắt óc suy nghĩ rất lâu nhưng cũng nghĩ không ra, chỉ đến khi giáo sư hướng dẫn thêm cho thì liền có thể hiểu ngay.
"Hiện tại cũng không có chuyện gì, cho nên anh liền đến nhìn xem em học như thế nào."
Lâm Thần cất bước đi đến, quan sát một chút dược liệu ở trong giỏ, rồi quẹt một chút để lên mũi ngửi: "Đây là thuốc được hái ở trên núi lớn à?"
"Mũi anh là mũi chó à? Cũng nhạy quá đi, đây là buổi sáng hôm nay em hái được ở trong núi, giáo sư bảo em đem nó đi phơi khô, nói là sẽ có dụng ý khác."
Giang Ngưng cắt tỉa lại lá cây chỉ để lại rễ, đặt nó vào trong giỏ, cuối cùng là bưng đến đặt dưới ánh mặt trời.
Sau khi làm tốt hết những chuyện này xong, cô lại đi pha một bình trà nóng, ở trong sân có một gốc cây Hương Chương to lớn, ở phía dưới gốc cây có một bàn đá, là nơi bọn họ thường ngồi để uống trà.
"Hiện tại em chỉ mới học được một chút da lông thôi, rồi nghĩ đến giáo sư lợi hại như vậy, em xem là phải dùng nửa đời người cũng chưa chắc được như giáo sư."
Giang Ngưng nghĩ đến bàn tay y thuật xuất thần nhập hóa của giáo sư, tránh không được ở trong lòng khao khát hướng tới.
Mặc dù Lâm Thần cũng rất là lợi hại, nhưng lại khác biệt với giáo sư, phương pháp của giáo sư, cô còn có thể học.
"Khụ khụ!"
La Văn Tu không biết là từ lúc nào đã đứng ở sau lưng bọn họ.
Đi đường vậy mà không có phát ra âm thanh, Lâm Thần hơi kinh ngạc, thậm chí ngay cả một tia khí tức anh cũng không cảm thấy được.
Hẳn là ông cụ này, cũng không phải là một người bình thường.
"Ngưng con, tại sao lại ở chỗ này lười biếng rồi?" La Văn Tu thân thiết gọi cô, xem ra trong hai tháng này bọn họ chung đụng cũng không tệ.
"Con không có lười biếng, con chỉ mới nghỉ ngơi một chút thôi." Giang Ngưng tránh sang một bên, để cụ ông ngồi bên cạnh mình.
Cô thật sự là không có lười biếng, chỉ là ăn ngay nói thật thôi, nếu như hôm nay không phải Lâm Thần đến tìm cô, sau khi đem nguyên liệu thuốc phơi tốt, cô liền định đi nghiên cứu huyệt vị trên cơ thể người.
"Ừm." La Văn Tu hài lòng gật đầu, học trò của ông tự nhiên thì phải chịu khó nhất.
Dù sao đây cũng là học trò cuối cùng của ông, nếu sau này có một ngày ông rời khỏi cõi đời này, cũng muốn nghĩ ở trên thế giới tầm thường này sẽ còn lưu lại một tia vết tích thuộc về mình.
Vết thâm đen ở trên trán La Văn Tu so với trước đó thì càng dày đặc hơn, qua không lâu nữa, chứng bệnh này liền sẽ triệt để phát tác.
Mà đến lúc đó Giang Ngưng, đoán chừng cũng không học được bao nhiêu, ngược lại phải bỏ dở nửa chừng.
"Ông La, bệnh tình của ông không thể lại kéo dài thêm được nữa." Lâm Thần lên tiếng nói.
Nụ cười ở trên mặt La Văn Tu vụt tắt, ông làm sao mà không biết bệnh tình của ông đã không thể kéo dài được nữa, thế nhưng ông đã thử qua tất cả mọi biện pháp, mỗi một lần thử, đến cuối cùng vẫn là thất bại, ông đã không còn biện pháp nào nữa rồi.
Người sống trên đời, ai mà không khát vọng muốn được sống?
Đối với vấn đề này, ông cũng chỉ có thể lúng túng cười cười.
"Có lẽ tôi có biện pháp chữa khỏi bệnh cho ông." Lâm Thần mở miệng một lần nữa.
Ông La đầu tiên là sửng sốt một chút, cuối cùng thì cười sảng khoái lên.
"Tôi biết là cậu muốn giúp tôi, nhưng bệnh tình của tôi, Đại La thần tiên cũng khó cứu."
Nếu như chồng của Giang Ngưng có thể cứu ông, vậy thì có thể chứng minh y thuật của cậu ta thật sự là quá cao siêu, vậy sao còn phải bái ông làm thầy mà làm gì.
Huống chi nhìn tuổi tác của tên nhóc này đoán chừng không quá hai mươi, cứ xem như cậu ta có biết y thuật đi nữa thì chắc là chỉ biết một chút da lông mà thôi.
So với bệnh trạng trong thân thể của ông, ông càng không thể vi phạm đạo đức.
"Tên nhóc con cậu là đang nói đùa phải không, bệnh tình của tôi nên tôi biết, đã không thể nào cứu chữa được nữa rồi, cho nên hãy thuận theo tự nhiên đi." La Văn Tu cảm thấy khó thở, dùng sức ho khan vài tiếng, khí quản mới thông thoáng một ít.
Nhưng khi ho ra máu đen thì sắc mặt của ông trở nên khó coi.
"Ông La, tôi thử châm mấy châm cho ông nhé."
Lâm Thần lấy kim châm luôn mang theo người ra, nhanh chóng đâm xuống mấy châm, trên mặt La Văn Tu liền hòa hoãn không ít, cũng không còn giống như trước đó ho khan liên tục.
Ông có chút khϊếp sợ nhìn về phía anh: "Làm sao lại như vậy?"
Tên nhóc này đâm mấy cái huyệt vị ông đều biết, là những thao tác cơ bản bình thường nhất, nhưng nó có hiệu quả khác một trời một vực với cách dùng của ông. Thật sự làm cho ông quá chấn kinh rồi.
Ông không biết là, mỗi một châm mà Lâm Thần đâm xuống đều kèm theo linh lực để khơi thông kinh mạch cho ông, có thể làm giảm bớt nỗi thống khổ mà bệnh tình mang lại trong thân thể của ông.
La Văn Tu thở ra một hơi dài, ông cảm thấy là nơi ở trái tim đã không còn giống như trước đó buồn bực khó chịu nữa.
"Cậu biết Trung y?"
"Hiểu biết một chút da lông thôi."
Lâm Thần nói rất khiêm tốn.
Nhưng La Văn Tu là một lão già tinh ranh, thủ pháp thi châm mới nãy vừa nhanh chuẩn hung ác, nếu không có bản lĩnh nhất định thì vô pháp sử dụng một cách thuần thục như thế được.
"Cậu mới vừa nói bệnh tình của tôi có thể trị được, là thật hay là giả?"
"Tôi nắm chắc chín mươi phần trăm."
Nghe được mấy chữ chín mươi phần trăm chắc chắn này, La Văn Tu cảm thấy chắc là mình nghe nhầm rồi.
Ông chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, cũng không có ôm nhiều hi vọng, nhưng tên nhóc này lại nói có chín thành chắc chắn, còn có chuyện gì so với chuyện này càng kinh hỉ hơn?
Ông xem xét cẩn thận dáng vẻ của Lâm Thần một chút, gương mặt hơi lạ lẫm, trước kia chưa từng gặp qua.
Chỉ có cậu ta là nói bệnh của ông có thể trị hết.
Đây đối với La Văn Tu đã tự chữa trị cho chính mình thì nó quả là một chuyện vui lớn, Ông kích động đến nỗi quên hết tất cả: "Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho tôi thì có điều kiện gì, tùy cậu nói ra."
Sống hơn nửa đời người, cũng triệt để minh bạch một đạo lý, đồ vật thế tục, sinh không mang đến, chết không thể mang theo, chỉ cần bệnh tình của ông tốt lên, ông sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
"Muốn cứu chữa căn bệnh này của ông cần phải có thời điểm thích hợp, chỗ thích hợp và còn cần có người thích hợp."
"Lời này là có ý gì?"
"Tốt nhất là phải đợi đến mười lăm tháng tám đêm trăng tròn, đến lúc đó lại động thủ, làm ít công to."
Thời điểm đó là lúc mặt trăng, linh khí tự nhiên là đầy đủ nhất, nếu như đến lúc đó thi châm, xác suất thành công sẽ cao hơn gấp mấy lần so với trong suy đoán của anh.
Đây cũng là vì sự an toàn của ông cụ mà nghĩ, dù sao cơ quan trong cơ thể người lớn tuổi vốn đã thoái hóa, không như người tuổi trẻ, trải qua giày vò như thế, nếu như một lần duy nhất không thành công, rất khó có cơ hội lần thứ hai.
Cho nên lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Không chỉ là vì chính anh, cũng là vì Giang Ngưng.
La Tu Văn ở trong giới y học vẫn là có địa vị xã hội nhất định, đồng thời đức cao vọng trọng, giải thưởng lớn lấy được đếm không xuể, thời điểm ông ba mươi tuổi thì đã lấy được thành tựu cao nhất.
Nếu như tạo được mối quan hệ với ông, đối với anh mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
"Được!"
Mắt thấy sắp đến tháng tám, nhiều nhất là còn một tháng nữa đã đến tết Trung thu, đến lúc đó lại động thủ, chút thời gian này, ông cũng chờ nổi.
"Cậu từ xa mà đến một chuyến, lưu lại ăn xong cơm tối đi."
Tâm tình La Văn Tu tốt không ít nên sẽ ân cần hơn nhiều, sở dĩ ông chủ động mở miệng giữ anh lại ăn cơm chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.