Con Rể Là Thần Y

Chương 233:




Lâm Thần nhướng vai, dù sao anh cũng không sao cả.
Nhưng chỉ là một lúc buổi chiều, một chút thời gian ấy, anh vẫn có thể chờ được.
Giáo sư gọi y tá tới, muốn mời những người không có phận sự đi ra ngoài chờ, dùng lý do là: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, trừ người nhà ra, người khác đều đi ra ngoài đi."
Lâm Thần đã đặt một khách sạn gần đó, tạm thời ở đó trong thời gian này.
Vẻ mặt An Phương ân hận nhìn anh, ở trong thôn, mọi người tôn trọng anh ra sao, cung kính anh giống như một vị thần.
Nhưng bởi vì chính mình, anh ở nơi này chịu đủ khổ nhục, quả thực là lỗi của chính mình.
"Thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết sự tình sẽ phát triển thành như hôm nay, nếu tôi biết bọn họ là người phiền phức như vậy, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh."
An Phương cúi đầu một cái thật sâu với anh, hồi lâu không chịu đứng lên.
Trong lòng cô ấy cảm thấy áy náy.
Lâm Thần thản nhiên cười cười: "Không sao cả, điều quan trọng nhất ở trong mắt tôi là không phải người khác chế giễu như thế nào, hay là sinh mệnh này sắp biến mất, có thể giữ lại hay không là do tôi cố gắng mà được."
An Phương nhìn bộ dáng anh nói chuyện, trong lòng khϊếp sợ không thôi.
Có lẽ đây là khác biệt.
Khi tất cả mọi người đang theo đuổi công danh lợi lộc, anh giống như là ánh trăng sáng, trắng noãn không có một khuyết điểm, lạnh lùng, nhưng lại bình dị gần gũi như vậy.
Khi trời sắp tối, hội trưởng nước Mỹ vội vàng chạy lại đây.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là xuống máy bay, vào khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại đi xem xét tình huống của bệnh nhân, nhưng nghe giáo sư kia nói rằng tình huống khẩn cấp, cũng chỉ có thể vội vàng chạy tới.
Khi giáo sư nhìn thấu Bruce tới, kích động đến bật khóc.
"Bạn già, ông cũng đã tới rồi."
"Xảy ra chuyện gì, trước tới nay chưa bao giờ thấy ông vội vàng như vậy."
Vẻ mặt Bruce sững sờ nhìn ông ta, bọn họ coi như là anh em kết nghĩa.
Ở trong ấn tượng của ông ta, người bạn này sẽ không dễ dàng sốt ruột, chẳng sợ núi băng có đổ xuống thì mặt cũng không đổi sắc, cho nên ông ta vô cùng tò mò, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, khiến cho ông ta sốt ruột như thế này.
"Cũng không được, hiện tại kẻ lừa đảo quá kiêu ngạo!" Giáo sư rót cho mình một ly trà, cũng rót cho ông ta một ly trà: "Thế nhưng lại lừa gạt tới tôi trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân còn rất tin tưởng không nghi ngờ, nếu ông không đến, bọn họ sẽ xuất viện."
"Đó là chuyện của bọn họ, nếu bọn họ không muốn tin tưởng bệnh viện, vậy để cho bọn họ đi, tự gánh lấy hậu quả." Bruce uống ly trà, nhíu mày, ông thật sự không quen với chuyện này.
Giáo sư đặt ly trà xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Đây không phải là hậu quả hay không hậu quả, tôi chỉ cảm thấy, tên nhóc kia là đang khiêu chiến sự tôn nghiêm của bệnh viện chúng ta."
Bruce cũng nghĩ như vậy.
"Vậy hiện tại ông muốn tôi làm như thế nào?"
Giáo sư đưa ông ta, đi thẳng trong phòng bệnh của Nghiêm Yến.
Bruce đi vào, vừa thấy cô gái nhỏ gầy gò trơ xương nằm trong phòng bệnh VIP, trên người cắm đầy dụng cụ bình khí, hai mắt nhắm chặt, giống như là một con bướm sắp chết đi, vẫn nằm không nhúc nhích.
Ông ta đi ra phía trước, nhìn dụng cụ một chút, con số hiện ở trên, tim đập mạch đập đều bình thường, nhưng thời gian dài hôn mê không tỉnh, làm cho cả người cô đều gầy trơ xương.
Bruce ở bên trong khoảng 10 phút, vừa ra liền thấy giáo sư đứng ở cửa, một đôi mắt nhỏ tha thiết nhìn chăm chú vào trên người của ông ta.
Còn không chờ Bruce mở miệng, giành trước hỏi: "Rốt cuộc là tình huống gì, có thể chữa khỏi không?"
Bruce tháo khẩu trang xuống, nhớ lại tình huống của cô gái nhỏ kia, ông ta ở nơi khác cũng có gặp phải: "Hẳn là có vài phần nắm chắc."
"Mấy phần?"
Giáo sư tìm mấu chốt để hỏi.
"Ba phần."
Bruce cũng không dám nói quá thỏa đáng.
Dù sao ông là người, cũng không phải thần, trên bàn mổ có rất nhiều chuyện không thể khống chế, huống chi tình huống bệnh nhân này phức tạp, trước kia ông ta cũng gặp phải bệnh tình tương tự, nhưng chưa từng cẩn thận nghiên cứu.
Giáo sư nghe thấy ông ta chỉ nắm chắc có ba phần, tâm nhất thời lạnh đi một nửa.
Cô gái nhỏ này đối với người nhà kia, là một người rất quan trọng.
Nếu nói cho người nhà kia chỉ nắm chắc có tam thành, nói không chừng ngày mai bọn họ sẽ xuất viện.
Sống chết của cô gái nhỏ này, căn bản là ông ta không quan tâm, ông ta quan tâm là danh dự của bệnh viện, về sau có thể bị ảnh hưởng hay không.
"Thật sự chỉ có nắm chắc ba phần sao?"
Giáo sư không cam lòng hỏi.
Bruce gật đầu, đây cũng không phải phỏng đoán thận trọng, đây chẳng qua là ông nói khoa trương lên rồi.
Cũng vì tình huống của cô gái nhỏ, ngay cả nắm chắc hai phần cũng không có, nhưng là vì ổn định lòng quân, ông ta mới nói như thế.
Giáo sư ngồi ở ghế bên cạnh, cả người trong phút chốc như già đi mười tuổi.
Người trẻ tuổi kia nói nắm chắc trăm phần trăm, cũng không biết là đang khoác lác hay là xác thực, nếu thật sự để cho anh ta cứu sống cô gái này, vậy người bệnh viện ông ta chẳng phải là quá mất mặt rồi.
"Ba phần thì ba phần." Giáo sư hạ quyết tâm, cho dù khiến cho cô gái nhỏ này chết ở trong bệnh viện, cũng không thể để cho người trẻ tuổi kia cứu chữa.
Bruce gật gật đầu: "Vậy ông mau chóng chuẩn bị một chút đi, ngày mai bắt đầu phẫu thuật."
"Ngày mai sao, có phải là quá sớm hay không?"
Giáo sư hỏi.
Lúc này mới có một ngày, kiểm tra gì cũng không có, liền tùy tiện mổ, tuy nói ông ta đã không ôm hy vọng gì, nhưng cũng không thể qua loa như vậy.
"Ông còn chưa tin tôi?" Bruce cả đời này ghét nhất chính là bị người khác hoài nghi.
Giáo sư liên tục xua tay, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao hiện tại người đứng ở trước mắt ông ta chính là hội trưởng của hội y dược, không phải người mà loại người nhỏ bé như ông ta có thể đắc tội.
Nhưng nếu năm đó không tình cờ, ông ta cũng sẽ không trở thành anh em kết nghĩa với Bruce.
Chuẩn bị phẫu thuật vô cùng vội vàng, trước phẫu thuật một khắc mới thông báo cho người nhà.
Nghiêm Thuận sợ bỏ lỡ một chi tiết gì đó, bắt lấy bác sĩ sẽ không ngừng dò hỏi: "Thật sự nắm chắc sao?"
Giáo sư có chút chột dạ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Anh cứ yên tâm đi, chuyện không có nắm chắc tôi chưa bao giờ làm, đây chính là hội trưởng y học nước Mỹ, anh cho rằng ông ta làm việc còn không có nắm chắc sao?"
Nghiêm Thuận không nói gì, nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn bất an.
Giáo sư vỗ bờ vai của anh ta, lời nói dối không hề soạn thỏa: "Nếu như không có việc gì, xin anh hãy kí vào bản thỏa thuận này."
Đối phương cũng đã nói như vậy, đương nhiên Nghiêm Thuận cũng không có điều gì để nói.
Thuận tay ký tên mình vào bản thỏa thuận, thẳng đến khi đèn phòng giải phẫu sáng lên, anh ta mới ý thức được con gái đã bắt đầu mổ.
Bên trong phòng phẫu thuật, thuốc tê của cô gái nhỏ đã có tác dụng, Bruce lại giống như là đã bốc hơi, chậm chạp không thấy xuất hiện.
Giáo sư ở bên cạnh gấp đến độ lửa cháy đến nơi, gọi điện thoại vô số lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.