Con Rể Là Thần Y

Chương 231:




“Ông là người làm loạn ở đây sao?”
Cảnh sát hỏi ông ta, thấy ông ta đã lớn tuổi, quả thực không muốn mang ông ta đến cục cảnh sát.
Đây là một quả bom hẹn giờ, ai biết được một giây sau sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ông ta gật đầu, không nhịn được biện minh cho mình mấy câu: “Đồng chí cảnh sát, anh nói xem tôi đã lớn tuổi như này rồi, nói cậu thanh niên nhường chỗ ngồi cho tôi thì có gì sai sao?”
Cảnh sát: “…”
“Anh ta không chỉ không nhường chỗ ngồi cho tôi, còn mỉa mai tôi, tôi lại còn bị bệnh tim nữa, các anh đến cũng thật đúng lúc, nhanh chóng bắt anh ta đi cho tôi với.”
Ông ta nhiệt tình nói, ra dáng một người không cần liêm sỉ. Lâm Thần nhìn ông ta tự biên tự diễn ở đó, nói mình thành người bị hại, dáng vẻ nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng đáng thương. Nhưng tất cả mọi người đó đều nhìn thấy dáng vẻ hống hách ngang ngược của ông ta, ông ta ở đó giả vờ đáng thương, bọn họ cảm thấy khinh bỉ thậm chí phỉ báng.
Có người không nhịn được phản bác cho Lâm Thần: “Nơi này là chỗ công cộng, không phải xe riêng, không có ai nhất định phải nhường ghế ngồi cho ai cả, nhưng ông già này ông cũng thật vô lý quá đáng, cậu thanh niên đó không nhường, ông đã chỉ vào mặt người ta mà chửi.”
Ông ta lập tức trừng mắt liếc người đó, còn nhổ một bãi nước bọt về phía anh ta: “Hừ! Cậu hiểu cái quái gì? Cậu chỉ biết nói đỡ cho hắn ta, nhà cậu không có người già à?”
Cậu thanh niên đó ngượng nói: “Có chứ, nhưng cũng không giống như ông.”
Không chỉ không nói đạo lý, mà còn cậy già lên mặt, đợi đến khi cảnh sát đến, thậm chí quật ngược lại, người già bây giờ ấy à, càng ngày càng quái gở. Cảnh sát nhìn Lâm Thần, ánh mắt đó là muốn anh xin lỗi, sau đó nhân nhượng cho khỏi phiền. Lâm Thần quay mặt đi hướng khác, anh không muốn xin lỗi ông ta.
Cảnh sát thở dài, đã làm xong những ghi chép đơn giản, sau đó bỏ sổ vào trong túi, rồi đi đến chỗ Lâm Thần tận tình khuyên can: “Cậu cứ coi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi, xin lỗi ông ấy, rồi bắt tay làm hòa.”
Ông ta nghe cảnh sát nói vậy, kiêu ngạo ngước cao đầu, dựng thẳng lưng, ánh mắt đắc ý liếc nhìn Lâm Thần, cần có bao nhiêu gợi đòn thì có bấy nhiêu.
Dáng vẻ đắc ý đó giống như đang nói: “Cậu nhìn xem, cảnh sát luôn thiên vị cho người già.”
Lâm Thần liếc nhìn lại ông ta, mỉm cười nói với cảnh sát: “Có phải các anh không phân biệt đúng sai phải trái không?”
“Anh có gì ý?”
“Tôi làm sai ở đâu, anh nói tôi xin lỗi ông ta, đây không phải là dung túng cho kẻ xấu sao?”
Cảnh sát bị anh nói cho không dám nói lại gì nữa, mặc dù nói như vậy, nhưng ông ta cũng đã lớn tuổi rồi. Nửa bàn chân đã bước vào quỷ môn quan rồi, nếu như lần này còn dẫn về cục cảnh sát, xảy ra vấn đề gì, người nhà ông ta không phải lại tìm đến bọn họ sao. Vậy nên cách giải quyết tốt nhất, chính là bây giờ để cho cậu thanh niên này xin lỗi, nhận nhượng cho khỏi phiền hà.
Ông ta vô cùng tức giận, run cầm cập chỉ về phía anh: “Cậu… nếu như tôi bị cậu chọc giận đến mức xảy ra chuyện không may gì, thì cậu không xong đâu.”
Lâm Thần bực bội giơ tay chĩa linh khí về phía ông ta: “Ông câm miệng đi nữa.”
Linh khí đó trực tiếp đánh vào cổ họng của ông ta, trong khoảng thời gian ngắn đừng nghĩ đến việc mở miệng nói chuyện. Vậy nên ở trên xe bus công cộng đã xảy ra một hiện tượng kỳ quái, chỉ nhìn thấy ông già há to miệng, cứ ậm à ậm ừ hồi lâu, không nói được gì. Gương mặt nín nhịn đến mức đỏ bừng, có một số người còn cho rằng ông ta không thở được, vội vàng gọi cấp cứu cho ông ta. Ông ta muốn nói mà không được, vừa chỉ vào cổ họng mình, vừa chỉ vào miệng, nhưng mọi người đều không hiểu, ông ta muốn biểu thị điều gì. Đến khi xe cấp cứu đi mang ông ta đi, cặp mắt căm hận của ông ta từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Lâm Thần. Cho dù thê thảm rời đi, nhưng cũng không được mọi người đồng tình thương xót. Nói thật sự, là không dám nhìn.
Cảnh tượng hỗn loạn này, cuối cùng lại kết thức bởi việc ông già kia phải nhập viện. Cảnh sát cũng nhanh chóng rời đi, xe bus cũng dần dần khởi động lại, lúc này đây, mọi người ở trên xe mới bắt đầu thảo luận sự việc khi nãy. Nhưng cũng đã giảm bớt được nửa số người, có người ghét phiền phức, khu xe bus dừng lại đã xuống xe gọi xe khác đi rồi. Sau khi bước xuống xe bus, An Phương dẫn anh đi qua mấy con ngõ, đi qua đèn giao thông, đi đến bệnh viện thành phố. Quy mô của bệnh viện này rất lớn, bọn họ trực tiếp đi vào phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. So sánh với sự huyên náo ồn ào ở bên ngoài, ở chỗ này yên tĩnh hơn rất nhiều, rơi cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Khi đi đến phòng bệnh, bên trong có ba người, nghe An Phương giới thiệu, một người là chị gái cô tên An Nhã, người kia là vợ chồng ông chủ của chị gái cô, còn bé gái nhỏ tuổi đang nằm trên giường chính là con gái của ông chủ. Nhìn dáng vẻ trẻ trung non nớt, nhiều nhất không đến 15 16 tuổi. Chỉ là bây giờ sắc mặt trắng bệch nằm ở đó, giống như một trang giấy trắng. Đây là một phòng bệnh VIP, bên trong phòng chỉ có một mình bệnh nhân là cô gái nhỏ đó, đồ dùng sinh hoạt trong đó đều đã có đầy đủ cả rồi.
Nhìn thấy bọn họ đến, An Nhã kéo An Phương lại: “Đây chính là thần y?”
An Phương đầu: “Đây là bác sĩ Lâm Thần!”
Cuối cùng lại nói với Lâm Thầm: “Đây là chỉ gái tôi An Nhã, đây chính là bệnh nhân đó.”
“Cô bé nằm trên giường bệnh bao lâu rồi?” Lâm Thần nhìn thấy cánh tay gầy trơ xương của cô, việc này là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.”
“Tròn một tuần.”
Người mẹ của cô bé đó nói, vô cùng thương xót nhìn con gái mình. Chỉ mới một tuần đã gầy đến mức không thành hình người nữa rồi. Khoảng thời gian này bởi vì không thể nào ăn uống được chỉ có thể dựa vào các dịch chất dinh dưỡng để duy trì tính mạng, mỗi ngày còn phải truyền rất nhiều nước muối, mới có thể duy trì da dẻ bình thường như người còn sống. Nhưng mấy ngày qua, bệnh tình không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiên trọng, bọn họ đều đã chuyển đi mấy bệnh viện rồi, đi đến khắp các bệnh viện kể cả lớn lẫn nhỏ. Lâm Thần nhìn những ống cắm trên người cô bé, không nhịn được nhíu mày. Sức khỏe của cô bé vốn dĩ đã chịu sự tổn thương nặng nề, nếu còn tiếp tục như vậy, không đến nửa tháng nữa thì đã hoàn toàn không còn sống được nữa.
Sau khi Lâm Thần kiểm tra một hồi, anh vô cùng kiên định nói: “Bây giờ đưa cô bé về nhà đi, tôi có cách trị khỏi bệnh cho cô bé.”
An Nhã quay sang nhìn ông chủ, phát hiện anh ta đang nhíu mày, do dự không quyết. Sau đó lại quay sang nhìn em gái, đôi mắt chan chứa tia hy vọng: “Còn ngơ ngác ra đấy làm gì nữa, mau chóng xuất viện đi! Thần y nói có cách, vậy thì nhất định có cách.”
An Phương mấy ngày ở trong thôn đó, cô vô cùng kính nể Lâm Thần, vừa nghe nói anh có cách, nên cô không chút hoài nghi. Đợi đến khi An Nhã bắt đầu do dự, nếu như mọi chuyện làm tốt thì còn may ra, nếu như làm hỏng hết mọi việc, vậy thì công việc ổn định này của mình sẽ không còn giữ lại được nữa.
Hơn nữa tình hình bây giờ của cô Nghiêm, cho dù là bệnh viện lớn cũng không dám đưa ra cam đoan, chỉ có thể dùng thuốc giữ lấy tính mạng, đến cả nguyên nhân cụ thể bọn họ cũng không tìm ra được, cậu thanh niên này chỉ mới liếc nhìn qua, đã chắc chắn như vậy rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.