Con Rể Là Thần Y

Chương 228:




Kỳ thật nói đến cũng buồn cười, trước mười tuổi anh ta đi học thành tích đều là hạng nhất hạng nhì, nhưng từ sau khi mắc bệnh này, người càng ngày càng trầm lặng, ngay cả thành tích cũng giảm xuống.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, mang bộ dạng kỳ quái như vậy, các bạn học không dám đến gần, ngay cả thầy cô cũng tránh xa, học hành còn có ý nghĩa gì.
“Anh không cần sa sút tinh thần như vậy, bệnh này của anh tôi đã kiểm tra qua, ba tháng, anh có thể khôi phục bình thường.”
Lâm Thần xoay người lại, dùng chất khử trùng rửa tay.
Tình huống có chút phức tạp nhưng không khó giải quyết, chữa khỏi bệnh tật của anh ta chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Vừa vặn gần đây anh mới xuất xưởng một lô thuốc đặc hiệu dùng cho da, nếu dùng được thì chính là làm ít lời to.
Người thanh niên nằm trên giường nhỏ, thật lâu vẫn chưa đứng lên.
Thẳng đến khi Lâm Thần gọi một tiếng, hồn anh ta mới trở về thân xác.
Anh ta vừa nghe thấy gì?
Người này có thể chữa khỏi bệnh của mình.
Giọng điệu khẳng định như vậy, không có một chút qua loa nào.
Cho dù là giáo sư trong bệnh viện lớn, nhìn thấy tình huống bệnh anh ta như vậy cũng liên tục lắc đầu không dám bảo đảm.
Tỷ lệ chữa khỏi cũng rất nhỏ, thậm chí có bác sĩ trực tiếp an ủi anh ta, cứ mang bộ dạng này mà sống, dù sao thế gian ngàn vạn loại người, người như anh ta cũng không phải không có.
Nhưng anh ta không muốn, nếu như không phải vì mẹ, anh ta tình nguyện dứt khoát chết đi cũng không muốn nhẫn nhục sống qua ngày như vậy.
“Anh vừa nói có thể chữa khỏi bệnh của tôi?”
Anh ta đứng dậy, giọng nói cứng ngắc.
Lâm Thần không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua có thể cần chút thời gian, khoảng ba tháng hẳn là có thể khỏi.”
Đây là dự tính dư ra để đề phòng, nếu như người thanh niên này khả năng khôi phục tốt thì phỏng chừng ngay cả ba tháng cũng không tới.
Người thanh niên có chút kích động, giống như gỗ đứng tại chỗ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, đừng nói là ba tháng, cho dù là ba năm anh ta cũng có thể chờ.
“Vậy tôi cần phải làm gì bây giờ?”
Anh ta phấn khích đến nỗi luống cuống cả tay chân.
“Nhà anh sống ở trong thôn hay ở bên ngoài?” Lâm Thần hỏi ngược lại.
Người thanh niên nói: “Gia đình tôi ở bên ngoài, đổi vài chuyến xe buýt mới tới.”
“Vậy tôi đề nghị các người thuê phòng trọ ở gần đây đi, dù sao cũng tận ba tháng, nếu anh bị xốc qua xốc lại như vậy thì đối với bệnh tình có thể không tốt đâu.”
Nếu như trị ngay từ đầu thì không cần phiền phức như vậy, tối đa hai ba ngày là đã có thể trị hết.
Hết lần này tới lần khác kéo dài đến tận bây giờ, may mà tình huống không đến nỗi tệ nhất, vẫn còn có thể cứu.
“Tôi...” Người thanh niên mở miệng, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi.”
“Tôi… tôi muốn hỏi chi phí là bao nhiêu?”
Trong túi khó xử, vì chữa căn bệnh này, cơ bản đã khuynh gia bại sản.
Số tiền anh có thể lấy ra bây giờ là một ít cuối cùng, cũng không được bao nhiêu.
Ngay cả người nhà vì để chữa bệnh cho anh ta, ngay cả căn nhà cũng đã bán, bây giờ trong tay mẹ chính là một phần trong số tiền bán nhà.
Nếu cần quá nhiều tiền, anh ta sẽ từ bỏ, không điều trị.
Mẹ của người thanh niên ở bên cạnh nghe thấy con trai lo lắng về chuyện tiền bạc liền bước qua, vỗ vỗ vai anh ta: “Chỉ cần thần y này có thể chữa khỏi bệnh của con, vấn đề tiền bạc không cần con lo lắng, mẹ sẽ cho con.”
“Mẹ có thể lấy tiền ở đâu ra?” Người thanh niên có chút tự trách: “Bởi vì con mắc căn bệnh này, trong nhà đã táng gia bại sản, con không muốn liên lụy mọi người nữa.”
Người phụ nữ tát vào đầu anh ta: “Con đang nói cái gì vậy?”
Bà lau đi giọt nước mắt muốn rơi xuống, cắn môi: “Trước kia là bệnh viện chữa không được cho con, nhưng bây giờ không giống, vị thần y này có thể chữa khỏi bệnh của con, con cứ an tâm chữa bệnh, những chuyện còn lại không cần lo.”
“Con…”
Lâm Thần nhìn hai mẹ con ở chỗ này vừa khóc vừa cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thật tiền thuốc men cũng không nhiều, sau khi trừ đi phí tổn thì căn bản không có bao nhiêu.
“Trị bệnh này cũng không tốn bao nhiêu tiền, bốn năm ngàn đồng là đủ rồi.”
“Bao nhiêu?”
Giọng của người phụ nữ trung niên đều nâng cao lên mấy phần, không thể tin những gì mình vừa nghe. Bà đi tới trước mặt Lâm Thần, vươn ra bốn ngón tay: “Cậu nói bốn năm ngàn đồng là đủ rồi?”
Lâm Thần gật đầu.
Người phụ nữ mừng rỡ, hai má đầy nếp nhăn cũng lộ ra một nụ cười.
Bà cho rằng phải mất tận bốn năm mươi vạn, trái tim đều đã vọt tới cổ họng rồi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng bán hết tài sản.
Nhưng bây giờ thần y này nói với bà chỉ cần bốn hoặc năm ngàn nhân dân tệ.
Đây quả thực chính là trên mộ tổ tiên bốc khói xanh*, ngay cả tổ tông cũng đang phù hộ cho bà. (*chỉ việc gặp chuyện vui hoặc may mắn lớn, bất ngờ)
“Các người đi tìm chỗ ở trước, mỗi tối khoảng bảy giờ đến chỗ này tìm tôi.”
“Được, được!”
Bà liên tục gật đầu, kéo con trai của mình đi ra ngoài.
Trước tìm một nhà trọ giá rẻ tương đối tiện nghi ở gần đó, tạm thời ở lại.
Mỗi đêm vào khoảng bảy giờ tối, bà luôn đưa con trai mình đến đúng giờ.
Lâm Thần đầu tiên dùng kim bạc kích độc ra, sau đó lại xoa thuốc bột, toàn bộ quá trình rất nhanh, hơn nữa cũng không chịu đau đớn.
Khi đến khoảng bảy giờ, khoảng bảy giờ ba mươi thì về, chỉ trong nửa giờ.
Sau khi tiếp xúc thêm, anh cũng biết được người phụ nữ trung niên tên là A Phương, người trẻ tuổi tên là Tri Thanh, xem như là công chức nhà nước, tiền lương mỗi tháng ngoại trừ chi phí sinh hoạt ra đều để dành cho anh ta đi khám bệnh.
A Phương ở chỗ này khoảng nửa tháng cũng bắt đầu làm ăn nhỏ, bà bán đậu hũ thối.
Bởi vì nguyên nhân đường được sửa lớn, ngôi làng nhỏ xa xôi này coi như dính ánh sáng của các điểm du lịch, du khách đi lại cũng không ít, cho nên việc kinh doanh nhỏ của A Phương làm cũng không tệ.
Không chỉ kiếm được tiền ở khách sạn ba tháng, ngay cả chi phí sinh hoạt của hai người họ cũng không cần chồng phải lo.
Một tháng trôi qua, khối u thịt mọc trên người thanh niên rõ ràng đã nhỏ hơn không ít, nhìn sơ đã có thể thấy rõ được ngũ quan.
Mà anh ta cũng càng trở nên tích cực hơn, anh ta thích gọi Lâm Thần là anh Thần, trở thành một fan hâm mộ của anh.
Lâm Thần lần thứ hai châm cứu cho anh ta, lại bôi bột thuốc, sau đó dùng chất khử trùng rửa tay.
“Hôm nay tới đây thôi, các người trở về trước đi.”
Tri Thanh nhìn thoáng qua khối thịt u trên cánh tay, mỗi ngày anh ta cao hứng nhất chính là vào thời gian này, thêm một lần, khối u trên người lại nhỏ một chút.
“Anh Thần, anh đúng thật là diệu thủ hồi xuân.”
Anh ta vui vẻ nói.
Hai tháng đủ để thay đổi một người, anh ta cũng từ một cái bình ủ dột ban đầu biến thành một người lạc quan vui vẻ.
Ruộng thuốc mà Lâm Thần trồng đã bắt đầu hái đợt đầu tiên, từ bên ngoài tìm tới không ít người, bởi vì tiền lương cao, phúc lợi cũng tốt, người đến tranh nhau đều sợ, sợ đến muộn không đến lượt mình.
“Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, vẫn là chú ý mấy điều kia, không nên ăn cay, cũng không nên uống rượu.” Lâm Thần cẩn thận dặn dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.