Con Rể Là Thần Y

Chương 223:




“Tiểu Minh, lời nói này của cậu có chút không đúng, cậu không thể vì ông ta là chủ nhiệm của cậu, cậu chính là thiên vị ông ta.”
Dì Vương có chút nhìn không nổi, nếu như nói tất cả mọi người ở trên thế giới này đều không nói đạo lí, vậy chẳng phải là muốn loạn thành một mớ hỗn độn sao.
Tục ngữ nói rất đúng, không có quy củ sao thành được phép tắc, Triệu chí minh lời trong lời ngoài đều là ở thiên vị người này, như vậy thật quá đáng.
“Dì Vương, dì không cần ở đây làm phiền thêm đâu.” Triệu Chí Minh có chút bất mãn nói rằng.
Một người đàn bà có chồng, cái gì cũng không biết, cứ ở đây nói linh tinh, nhưng việc này có liên quan tới con đường phía trước của mình, không thể qua loa tùy tiện được.
Bác sĩ Tiết đối với dân làng có thái độ thù địch rất ít, nhưng lòng thù địch đối với Lâm Thần lại không hề nhỏ, “Tôi cảm thấy loại người như anh sẽ gieo tai họa cho dân làng, ngay lập tức cho rời khỏi làng.”
Triệu Chí Minh lập tức gật đầu, nói rằng, “Tôi cảm thấy ngài nói rất đúng, tôi đi làm ngay đây.”
Ngay sau đó câụ ta vênh váo tự đắc đến chỗ Lâm Thần, “Anh, bây giờ lập tức rời khỏi thôn của chúng tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Lâm Thần không nhanh không chậm quay đầu lại hỏi.
Triệu Chí Minh ngẩn người khi bị anh hỏi, bình thường ỷ là con trai của thôn trưởng, nói một là một, nói hai là hai.
“Còn có thể dựa vào gì chứ? Nơi này không chào đón anh, anh có thể tự biết mình không thế?”
Triệu Chí Minh nói đến vô cùng kích động, còn kém chỉ vào mũi của anh mà mắng người rồi.
Lâm Thần không hề trả lời cậu ta, ngược lại quay về phía người dân trong thôn hỏi rằng, “Mọi người không hoan nghênh tôi sao?”
“Hoan nghênh!”
“Hoan nghênh!”
Tiếng này vang lên nối tiếp nhau, hết tiếng này đến tiếng khác to hơn.
Rất nhiều người dân trong thôn đã sớm không ưa cách làm của Triệu Chí Minh từ lâu, dáng vẻ cáo đội lốt hổ trông cực kì buồn nôn.
Lúc này Lâm Thần mới chậm rãi nói rằng, “Có lẽ cậu vẫn chưa biết rõ, tiệc mừng này chính là vì tôi mà chuẩn bị.”
Giọng nói nhàn nhã của anh, giống như có thể chọc giận mình cậu ta.
Đặc biệt là bác sĩ Tiết, chuyện này quả là không có mắt nhìn.
Ông trực tiếp phịch một tiếng, đem đôi đũa hung hăng đập lên trên bàn, kỳ lạ người xung quanh nói rằng, “Mỗi người đều có sinh lão bệnh tử, nếu như chỉ dựa vào mấy cây châm của ông ta, liền có thể chữa khỏi bách bệnh, thì không cần phải đến bệnh viện nữa rồi.”
Khi đang nói chuyện, ông ta đứng dậy rời khỏi bàn, càng nghĩ càng giận, dùng lời nói ác độc nhất nói rằng, “Cầu mong các người có thể sống thật tốt, đừng để rơi vào tay ta, nhưng bệnh viện đa khoa không thu xác chết của các người.”
Nếu cảm thấy tên tiểu tử kia lợi hại, thì để cho tên tiểu tử kia phù hộ bọn họ sống lâu trăm tuổi đi.
Triệu Chí Minh thấy chủ nhiệm của mình đi rồi, hung tợn trừng mắt với cha mình một chút, “Nhìn xem cha làm cái gì rồi kìa, công việc mà con muốn mất rồi đó, cha chờ nuôi con đi.”
“Đây ……”
Trưởng thôn cũng cảm thấy tủi thân, mở miệng nói, nhưng ông ta không có lý do gì để giải thích.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của con trai mình, ông lại có chút đau lòng.
Những người này không thể đảo ngược đúng sai, không phân biệt trắng đen, thật ra bình thường ông có keo kiệt một chút, nhưng chút chuyện này vẫn phải phân rõ quan niệm.
Sau khi hai người kia đi, ông vẫn tiếp tục niềm nở chào hỏi mọi người. “Mọi người đừng để trong lòng, tôi ở đây để đền bù cho đứa con trai bất hiếu của tôi.”
“Cậu ta là cậu ta, ông là ông, chúng tôi sẽ nhập làm một mà nói.” Lâm Thần nhướn mày, nhớ tới tình cảnh đó, liền không nhịn được có chút muốn cười.
Đều là thế giới của người lớn, nhưng vẫn đang tỏ rõ tính khí của một đứa trẻ, chỉ có thể nói rằng khó khăn này vẫn chưa nếm đủ.
Tiệc chúc mừng này, mãi cho đến mười hai giờ mười phút mới kết thúc.
Mỗi người đều uống đến say khướt, Lâm Thần về tới nhà liền nằm xuống ngủ.
Khi trời chưa sáng, bị tiếng gõ cửa kịch liệt ở bên ngoài đánh thức.
“Bác sĩ Lâm, không ổn rồi, không ổn rồi, anh mau dậy đi!”
“Chuyện gì thế?”
Lâm Thần hướng về phía ngoài cửa la một tiếng, cầm lấy quần áo trên tủ đầu giường.
“Có người xảy ra chuyện rồi, anh mau khẩn trương xem đi.” Giọng nói ở bên ngoài ngày càng gấp rút.
Động tác của Lâm Thần tăng nhanh, liền kéo giày bước ra ngoài.
Vừa mở cửa lớn, thì thấy dì Vương một mặt lo lắng đứng ở đó, khắp toàn thân gấp đến độ run rẩy.
Ngày hôm qua sau khi Nhị Cẩu Tử uống rượu về, có lẽ là uống nhiều rồi, cả người rơi vào trong mương, hiện tại cũng không còn hơi thở nữa, bây giờ đang nằm ở chỗ trưởng thôn.
Dì Vương kéo anh chạy vội ra ngoài, chỉ sợ rằng bỏ lỡ từng giây phút một.
“Dì chậm một chút.” Lâm Thần lo lắng dì ấy từng tuổi này sẽ không chịu nổi việc chạy nhanh, cho nên chính mình là người chịu trận trước, “Dì tự đi chậm thôi, tôi đi qua đó trước.”
Lúc nói chuyện dì Vương gạt tay ra, chính mình hai ba bước liền chạy đi rồi.”
Thời điểm đuổi theo không ngừng đến nhà trưởng thôn, ngôi nhà nhỏ của thôn trưởng bị bao quanh đến nước chảy không lọt, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, lít nha lít nhít toàn người là người.
Bác sĩ Tiết cũng không rời đi mà ông ta đứng ở phía trong cùng, hoàn toàn là xem chuyện vui không nghi ngờ gì cả, thân là một bác sĩ, bên trong có bệnh nhân, ông ta cũng không chờ ở bên trong, ngược lại là cùng người bên ngoài cùng nhau xem trò vui, về việc này, ông ta ngay cả một chút đạo đức phẩm hạnh nghề nghiệp đều không có.
“Nhường một chút, đừng ngăn cản bác sĩ thiên tài Lâm, người ta là tới để trị bệnh cứu người đấy.”
Bác sĩ Tiết nói năng quái gở.
Sau lời nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều nhường ra một lối nhỏ, đem tất cả hy vọng đều ký thác lên trên người anh.
Còn đối với bác sĩ Tiết, mọi người đã không còn thiện cảm gì nữa, hoàn toàn chính là một kẻ vì tư lợi, mãi là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi.
Chuyện xảy ra với Nhị Cẩu Tử, tốt xấu gì cũng là một cái mạng, cậu ta gần nhà trưởng thôn nhất, tất cả mọi người vừa bắt đầu đi gọi cậu ấy, kết quả lại thất bại, người là do gọi tới. Thực sự khó chịu khi xem cảnh tượng náo nhiệt ở đây thay vì giúp đỡ.
Trưởng thôn nhìn những chuyện này ở trong mắt, hiện tại cũng không tiện phát tác, dù sao cũng đã loạn thành một mớ hỗn độn, đợi sau khi chuyện của Nhị Cẩu Tử được xử lí tốt, ông có thể mời được vị đại thần này ra khỏi thôn của bọn họ.
Cho dù là con của cơ quan lãnh đạo trực tiếp thì có làm sao, không thể giày xéo người ta như thế, đặc biệt là mạng người.
“Anh nói anh xem xem, thân là bác sĩ mà giờ này mới tới, người bệnh chờ anh một thời gian dài rồi đấy.” Bác sĩ Tiết thêm mắm dặm muối nói, “Nếu như anh là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, sớm đã bị đuổi đi rồi.”
“Ông có tư cách gì mà nói tôi?” Lâm Thần vừa quay lại, đôi mắt kia đột ngột hiện lên sát ý.
Lạnh lẽo dị thường như vậy, đôi mắt lạnh lẽo như vậy, giống như đang nhìn một kẻ đã chết.
Bác sĩ Tiết cũng không hiểu tại sao, vậy mà lại không chịu thua kém lùi về phía sau vài bước.
Ông ta đang sợ!
Biết được anh đang nghĩ gì trong đầu, bác sĩ Tiết lại tự tin nắn eo một cái.
Ông ta không tin, ở ban ngày ban mặt, tên tiểu tử này dám làm gì với mình.
“Tôi đương nhiên có tư cách nói ông, tôi đi du học nước ngoài, học được kĩ thuật tiên tiến nhất, lấy được nhiều giải thưởng hơn cả việc ông đi chữa bệnh, còn ông thì sao? Một bác sĩ nông thôn, mèo mù vớ cá rán cứu sống được một người, thật sự liền coi mình là thần y, thật không biết xấu hổ……”
Bác sĩ Tiết nói lảm nhảm, kìm nén lại cơn giận ngày hôm nay, có hay không toàn bộ đều để anh trở mình vạch trần ra hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.