Con Rể Là Thần Y

Chương 209:




Đa phần mọi người sẽ đưa đứa trẻ đến bệnh viện trước, sự việc liên quan đến tính mạng không thể lơ là.
Nhưng với bà Tần thì lại bất đồng, bà ta duỗi cổ vươn bàn tay chai sần của mình ra: “Không được, các người phải đưa tiền cho tôi trước thì tôi mới đến bệnh viện, trong người không có tiền tôi không dám bước vào của bệnh viện của người ta.”
Lão Hồ nghĩ cũng đúng.
Ở niên đại này, không có tiền một bước cũng khó mà đi được.
Mặc dù bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người nhưng nếu bạn không xu dính túi, thật đúng là không có ai nguyện ý chữa bệnh cho bạn.
“Được rồi, bà có thể chờ tôi một chút, tôi sẽ cùng đi với các người.”
Lão Hồ nói xong liền xoay người về nhà lấy tiền, bà Tần dứt khoát bỏ đi: “Tôi không cần lão già bất tử nào đi cùng, hiện tại lập tức đưa tiền cho bọn tôi, bọn tôi sẽ tự đi đến bệnh viện.”
Đùa cái gì vậy, nếu để cho lão già này đi theo, bà làm sao kiếm lợi được chứ.
“Bà ơi, bụng cháu đau quá!”
Một bé trai đứng bên cạnh nói, cậu bé khoảng tầm hai ba tuổi, một khuôn mặt nhỏ mập mạp nghẹn đến mức đỏ bừng bởi vì vô cùng đau đớn mà cuộn tròn thân thể.
Bà Tần vỗ vỗ cháu trai, sau đó đem cháu ôm vào lòng ngực, giọng điệu dịu dàng an ủi: “Không sợ không sợ, bà nội sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Lão Hồ vừa thấy trạng huống này liền vội vàng tiến lên xem xét, lại bị bà Tần đánh bay tay: “Đừng có mà giả vờ làm người tốt nữa, mau lấy tiền đưa đây.”
“Trẻ nhỏ quan trọng hơn, trước tiên xem nó như thế nào đã.”
Lão Hồ có chút khẩn trương, đứa trẻ hai ba tuổi nhìn như thật sự ăn trúng đồ hư rồi, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Hiện tại ông ta đã không còn quan tâm đến tiền bạc, trách nhiệm đầu tiên là phải đưa đứa trẻ này đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng bà Tần lại không nghe lời ông ta, quyết giữ ý mình.
Có lẽ trong suy nghĩ của bà ta đứa trẻ ăn phải đồ hư là chuyện hết sức bình thường, không cần phải làm lớn chuyện, hiện tại mục đích chủ yếu chính là lấy được tiền, chỉ cần lấy được tiền thì không có chuyện gì không thể giải quyết được.
“Ọe ~”
đứa trẻ trực tiếp ói ra, giống như muốn đem tất cả những gì trong bụng ói ra hết.
Bà Tần cũng bị cháu mình dọa sợ không nhẹ: “Chó con*, cháu làm sao vậy, cháu ngàn vạn lần đừng dọa bà già này.”
(* biệt danh của cậu nhóc)
“Ọe ~”
Đứa trẻ không trả lời bà ta, mà ói càng thêm lợi hại, ói cho đến khi bên trong dường như không còn gì cả nhưng còn kèm theo tơ máu.
Cho đến cuối cùng đứa trẻ thở hổn hển, môi tím tái hiển nhiên là bởi vì thiếu oxy mà có tình trạng này.
Lâm Thần cũng bất chấp những người lớn vẫn còn đang tranh cãi, một tay đoạt lấy đứa trẻ đặt nằm ngửa trên mặt đất, sau đó dùng ngân châm châm vào mấy huyệt vị của đứa trẻ mới làm cho sắc mặt của đứa trẻ chậm rãi trở lại bình thường.
Nhưng bà Tần không hiểu mấy cái y học này, vừa thấy có người lấy ngân châm đâm cháu cưng nhà mình bà ta liền đau lòng mà kêu cha gọi mẹ, kêu trời mà mắng: “Trời ơi, mẹ ơi, tại sao lại lấy mấy cây kim lớn như thế này đâm vào người cháu tôi? Tôi biết mà cậu cùng với cái tên mù chết tiệt này là một lũ cả, các người muốn hại chết cháu tôi đúng không?”
Lão Hồ bởi vì hồi trẻ bị tai nạn giao thông cho nên bị mù một con mắt, hiện tại ông ta đang đeo một cái bịt mắt.
Bị người khác chửi là người mù chết tiệt, trong lòng ông cũng không thoải mái mấy.
“Bà đừng quậy nữa, để cho người thanh niên này xem bệnh đi, tôi thấy khí sắc của đứa trẻ này đã hòa hoãn lại rồi, hẳn là không thành vấn đề.”
Ông ta tuy rằng chỉ là một bác sĩ nhỏ ở nông thôn nhưng vẫn có con mắt biết quan sát.
Người trẻ tuổi này ra tay bất phàm, không cần thuốc thang gì chỉ dựa vào mấy cây ngân châm là có thể làm hòa hoãn lại bệnh tình, bản lĩnh này không phải ai cũng có.
“Tôi thấy ông cùng cậu ta là một lũ, muốn hại chết cháu trai của tôi.”
Bà Tần bất mãn nói.
Sau đem cháu trai của mình ôm vào trong ngực, quan sát khí sắc của cháu trai xác thật so với trước đó hồng nhuận hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau đứa trẻ liền chậm rãi mở mắt.
“Bà ơi!”
“Trời ơi, bảo bối cục cưng của bà cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau nói cho bà biết có chỗ nào còn không thoải mái không.”
“Không có, cháu chỉ muốn ngủ.”
Nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Lâm Thần thu hồi ngân châm, nhìn khí sắc của đứa trẻ kia, rõ ràng so vừa rồi tốt không ít, nhưng chỉ có anh biết được đây chỉ là trình trạng tạm thời mà thôi.
Đứa trẻ tuổi nhỏ quá, cũng không biết trong bụng có gì nên hiện tại anh chỉ có thể tạm thời áp chế.
Anh còn chưa có cẩn thận kiểm tra thì đứa trẻ đã bị bà nội đoạt lại.
“Tôi nói cho cậu biết, cháu tôi mà có chuyện gì thì cậu nhất định phải đến bồi thường cho bọn tôi.”
Bà Tần ôm cháu trai, đôi mắt trừng lớn miệng há hốc, vẻ mặt đầy tức giận.
Còn đứa trẻ trong lòng ngực bà ta đã mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
“Đưa đứa trẻ cho tôi đi.” Lâm Thần muốn ôm đứa trẻ đi.
Bà Tần lại có chút phòng bị mà lui về sau một bước: “Cậu là ai, tôi lại không quen biết gì cậu cả thì dựa vào đâu mà tôi phải đưa cháu tôi cho cậu?”
“Bà là một người không lương tâm, người ta vừa giúp cho cháu bà, nói như thế nào cũng coi như là ân nhân cứu mạng.”
“Hừ! Các ngươi đừng có mà ở chỗ này giả vờ làm người tốt.” Bà Tần một bên dỗ cháu mình một bên quát: “Đừng cho là tôi không biết các người đang âm mưu cái gì, còn không phải là ghen ghét bà lão Tần này sống tốt hơn các người sao, một đám ước gì có thể nhân lúc mà bỏ đá xuống giếng.”
“Ở trong thân thể cháu bà có vật thể không rõ, nếu không kịp thời lấy ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lâm Thần theo đúng sự thật mà nói.
Bà Tần có chút hồ nghi nhìn thoáng qua anh, lại nhìn thoáng qua cháu trai nhà mình, đứa trẻ ngủ thật sự rất ngon căn bản là không có vấn đề gì.
“Cậu đừng có hòng lừa dối tôi, cậu chỉ coi trọng tiền của nhà tôi mà thôi.” Bà Tần trừng anh một cái: “Lúc nãy là do cậu tự tiện cứu cháu tôi, mà tôi cũng không có cầu cậu cứu nó, một phân tiền tôi cũng không đưa cho cậu.”
Người không nói lý như bà ta, có lẽ khắp thiên hạ không kiếm ra được người thứ hai.
Nhưng ông trời lại cố tình khiến cho anh gặp phải.
Nếu không phải lo lắng đứa trẻ này nguy ở sớm tối, nhiều lời một câu anh đều cảm thấy lãng phí nước miếng của mình.
Bất quá loại tình huống trước mắt này, cho dù mình có nói nhiều thì đối phương cũng sẽ không để ý tới.
“Thức thời thì mau chóng tránh ra, đừng đứng ở chỗ này làm mẹ thiên hạ dạy đời người khác.” Bà Tần có chút không kiên nhẫn thúc giục: “Nói cho cậu biết, cho dù là bác sĩ khắp thiên hạ này đều chết sạch, tôi cũng sẽ không cầu cậu đi cứu cháu trai nhà tôi.”
“Tên mù chết tiệt này, mau lấy tiền đưa cho tôi.” Bà Tần đây là đang thúc ép người khác.
Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, lão Hồ chỉ là một cái bao tải cho bà ta trút giận mà thôi.
Nhưng mà cũng không có người dám cùng bà Tần nói thẳng.
Lão Hồ cuối cùng vẫn là đem tất cả tiền trên người đưa cho bà, lúc bà rời đi cũng không quên ngàn dặn vạn dò: “Bà nhất định phải mang đứa trẻ này đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra, ngàn vạn lần không thể qua loa.”
Trả lời ông ta chỉ có một cái bóng dứt khoát kiên quyết rời đi.
Sau khi bà Tần lấy được tiền miễn bàn bà ta cao hứng cỡ nào.
Dù sao thì cháu bà ta cũng không có việc gì, số tiền này tự nhiên thuận lý thành chương mà rơi vào trong túi bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.