Con Rể Là Thần Y

Chương 203:




“Ngưng nhi, mấy ngày nay cảm giác hồi phục thế nào?”
Vương Mai xách giỏ trái cây bước vào.
Giang Ngưng cử động cánh tay mình một chút, “Con đã không sao rồi.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Buông giỏ trái cây xuống, Vương Mai nhịn không được thở dài một hơi, “Chuyện của bác hai con, con đã nghe nói chưa?”
Giang Ngưng gật đầu, “Con có nghe.”
“Thật sự là đáng tiếc.”
Mặc dù bình thường có một chút làm người ta khó chịu, nhưng đến khi thực sự nghe thấy ông ta đã chết trong tù, cũng không có cảm giác vui vẻ như từng tưởng tượng.
“Được rồi, không nói những chuyện mất hứng này nữa.” Vương Mai khoát tay, “Lần này mẹ tới đây là có tin tốt muốn nói cho con biết.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của mẹ mình, da gà trên người Giang Ngưng nổi lên.
“Chuyện gì đáng để mẹ phấn khởi như vậy?”
“Nhà chúng ta mấy ngày nữa sẽ có một vị quý nhân tới, con phải nắm chắc cơ hội này đó, nói không chừng có thể giúp con lên cao thêm một bước.”
“Chờ đã, lời này của mẹ là có ý gì?”
Giang Ngưng có chút nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Không thể trách cô suy nghĩ nhiều trong lòng, thật sự là bà mẹ này có chút không đáng tin cậy, mặc dù bây giờ đã thay đổi quan điểm đối với Lâm Thần nhưng vẫn luôn thích bám vào người có chức vị cao.
“Không phải, đây không phải là muốn con giúp tiếp đãi, nhưng dù sao người ta cũng là lần đầu tiên tới.”
Vương Mai liếc một cái liền nhìn ra con gái mình trong lòng đang nghĩ gì, khuôn mặt già nua không nhịn được đỏ lên.
Cũng do bà trước kia đã làm mấy chuyện có hơi hồ đồ một chút, không trách con gái sẽ nghĩ như vậy.
Trước kia nghĩ Lâm Thần không biết hăng hái cạnh tranh, lúc nào cũng là bộ dáng vô năng bất lực, nghĩ tới liền tức giận, nhưng hiện tại đã khác rồi, trước mắt đối với con rể này bà vẫn rất hài lòng.
“Lát nữa lúc Lâm Thần trở lại, con nhớ nói với nó, đừng quên đó.”
Vương Mai thấy thời gian không sớm nữa, chỉ vào canh nói, “Mau uống hết bát canh này đi, cái này đã hầm suốt mấy tiếng đồng hồ, đều là chất bổ dưỡng hết đó.”
“Con biết rồi.”
Quý nhân?
Sao trong đầu cô lại không nhớ có nhân vật tầm cỡ nào như vậy?
Có điều vẫn nên nói chuyện này cho Lâm Thần biết.
Mấy ngày nay Lâm Thần vừa xử lý ổn thỏa chuyện bệnh viện, lại vừa giải quyết được một con ruồi gây phiền nhiễu, tâm tình nhân đó cũng tốt hơn không ít.
“Được rồi, em muốn về nhà thì cứ về.”
Lâm Thần trái lại cũng không có ý kiến gì.
Trưa chủ nhật, hai người trở về sớm.
Mà cái người gọi là quý nhân này lại không đến như hẹn, một chút tin tức cũng không có.
“Thế này là muốn huỷ hẹn hả? Không phải nói là hôm nay sẽ đến sao?”
Vương Mai cũng có chút không rõ, muốn gọi điện thoại lại sợ đối phương sẽ cảm thấy phiền, nhưng hẹn gặp vào buổi trưa mà bây giờ đã là buổi tối.
Mãi cho đến rạng sáng, đối phương cũng không tới.
Chiều hôm sau mới gọi một cuộc đến, bảo rằng trên đường gặp lại một người bạn cũ, vì vậy mới chậm trễ.
Đối mặt với lời giải thích không có thành ý này, Vương Mai không chỉ không trách cứ đối phương, ngược lại còn đầy mặt tươi cười vinh quang, mấy nếp nhăn kia xô lại với nhau đến mức có thể kẹp chết được một con ruồi.
Tám giờ tối, đối phương mới không nhanh không chậm mà đến.
“Ngại quá, đã để các người đợi lâu.”
Vẻn vẹn chỉ có một câu khách sáo, nửa phần áy náy cũng không thấy.
Chưa thấy người đâu nhưng tiếng đã tới trước, giọng nói non nớt, quả thực chính là một cậu nhóc.
Đỉnh đầu chỉ cao tới khoảng một mét, ăn mặc kỳ quái, quần đen tím, trang phục không giống ai mặc trên người nó thế mà lại vừa kỳ lạ vừa đẹp trai.
Đây quả thực chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, chờ lâu như vậy là vì chờ một thằng nhóc như vậy ư?
Chỉ thấy thằng nhóc này hai tay vòng ở phía sau, giống như một ông cụ nhỏ đã ngàn năm tuổi, ánh mắt của nó đánh giá mỗi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Thần.
“Vì sao anh thấy tôi mà không cúi đầu?”
Giọng nói non nớt của bé trai mang theo một chút tức giận.
“Tuy rằng chiều cao của em quả thật phải cúi đầu mới có thể nhìn được, nhưng giọng điệu này của em quả thật có chút thiếu tôn trọng.”
Lời này vừa nói ra, mùi thuốc súng liền nồng nặc.
Ánh mắt của cậu bé kinh ngạc nhìn anh, sau đó bật cười ha ha, “Không nghĩ tới ở nơi hẻo lánh này còn có thể gặp được một người có cốt khí.”
Nơi hẻo lánh?
Cho dù chỗ này có hơi nghèo nhưng điều kiện sống của họ vẫn khá tốt.
Mấy chữ nơi hẻo lánh này, có cố móc thế nào cũng móc không dính tới được.
“Nếu như không phải vì trả lại chút ân tình cha tôi đã mắc, tôi còn lâu mới thèm đến loại địa phương quỷ quái này.”
Cậu bé vẫn vòng tay sau lưng, một bộ dáng người lớn lòng dạ rộng rãi, không cần chấp nhặt với anh.
Cậu ta đi thẳng đến vị trí chủ trong phòng khách, đặt mông ngồi xuống.
“Người cũng đã tới rồi, các người muốn cầu xin chuyện gì, cứ nói đi, nhưng tôi giúp các người hoàn thành xong thì chuyện trước kia liền xoá bỏ, Đường gia trang tôi không còn nợ các người bất cứ chuyện gì nữa.”
Đường tiểu thiếu gia hùng hồn nói.
Chuyện liên quan trong đó Lâm Thần cũng không rõ, nhưng anh có thể khẳng định, cái người nho nhỏ trước mắt này cũng không phải hạng tốt lành gì.
Đi đường không một tiếng động, giống như ma quỷ.
Nhà họ Giang khi nào quen biết nhân vật như vậy?
Vương Mai cười đến mức đôi mắt cũng thành hoa (do nếp nhăn khoé mắt nhiều), “Đây nói là nói thế nào nhỉ, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đó là việc chúng tôi nên làm mà.”
"Đừng chơi trò miệng lưỡi trước mặt tôi, kiên nhẫn của tôi có hạn, không có thời gian ở chỗ này cho các người lãng phí đâu.”
Vương Mai chủ động rót cho đối phương một tách trà, vui vẻ nói, “Tôi cũng không có tâm nguyện gì, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, nó lại một lòng nghiên cứu y thuật, nếu như ngài có nền tảng nào phát triển tốt hơn thì làm phiền giới thiệu cho.”
Bà cũng không phải một người tóc dài kiến thức ngắn.
Đây thực sự chỉ là một nơi nhỏ hẹp, vẫn còn có một thế giới lớn hơn bên ngoài.
Giang Ngưng bây giờ còn trẻ, hẳn là nên ra ngoài xông xáo.
Cậu bé nhìn bà một cái, làm ra vẻ ông cụ non nói, “Chỉ với y thuật của con gái bà quả thật đúng là không lên được mặt bàn.”
Nói tóm lại, muốn tiểu gia ta đây giúp bà tiến cử, còn chưa đủ tư cách đâu.
Nụ cười trên mặt Vương Mai cứng ngắc, cho dù là người da mặt dày hơn nữa cũng cười không nổi.
Giang Ngưng cũng xấu hổ cúi đầu, nếu như không có gặp những chuyện gần đây, cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng đã từng thấy qua y thuật của Lâm Thần, cô mới biết cái gì gọi là người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
Cậu bé kia thấy bọn họ đều không nói gì, lấy từ trong ngực ra một món đồ, đó là một cái hộp nhỏ tinh xảo nhỏ, “Thứ trong này, ngàn vàng khó có được, nó là bảo vật quý giá nhất của nhà họ Đường, dùng để trả nợ ân tình của các người xem như dư rồi.”
Nhà họ Đường không thích nợ bất kì kẻ nào.
Thứ này nhà cậu cũng vẻn vẹn chỉ có ba cái, lấy một cái ra trả ân cứu mạng năm đó của bọn họ cũng coi như là đủ rồi.
Sắc mặt Vương Mai có chút khó coi, nói thế nào thì lúc ấy cũng là cứu người kia một mạng, bây giờ chỉ cầm ra một cái hộp nhỏ như vậy liền xong...
Cậu bé nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của bà, tức giận nói, “Đúng là đồ mắt trắng.”
Lâm Thần đi qua cầm lấy, cách một lớp hộp mà anh vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Quả là một bảo bối.
“Vậy thì cảm ơn.”
Cậu bé nhìn anh nhiều hơn một cái, hài lòng gật đầu nói, “Vẫn là anh tương đối biết hàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.