Con Rể Là Thần Y

Chương 200:




Lâm Thần lập tức cảnh giác.
“Ngày hôm nay của năm sau chính là ngày tế của cậu.”
Người đàn ông bất ngờ nói một tiếng, bên người tràn ngập sát khí.
“Cậu muốn mạng của tôi, cũng phải xem cậu có tư cách đó hay không.”
Lâm Thần cười lạnh. Trên thế gian này, thù hận chính là thứ mà anh không thiếu. Khi nhỏ cũng vậy mà lớn lên cũng vậy, có bao nhiêu người muốn lấy mạng của anh, cuối cùng đều chết trong tay anh.
“Ồ, vậy sao?” Người đàn ông hững hờ nói một câu: “Để tôi xem cậu có bản lĩnh gì, mà tác phong hành sự lại điên cuồng ngang ngược như vậy.
Người đàn ông vừa dứt lời, nhanh tay thình lĩnh rút ra một con dao găm sáng bóng, con dao găm đó dưới ánh sáng chiếu xuống ở mặt trăng hiện lên có chút lạnh lẽo rùng mình. Vào khoảnh khắc con dao lướt tới, Lâm Thần vội vã lùi về sau, né tránh công kích của đối phương.
Tốc độ ra tay của đối phương rất nhanh, chỉ cần chậm một giây, anh sẽ bị mất mạng. Hai người đánh nhau, nhưng Lâm Thần cũng không phải nương tay, trong tay tụ tập chân khí, nhanh như tia chớp, trải qua mấy tháng tu luyện, tốc độ của anh cũng nâng cao rất nhanh. Nhưng đối phương có ý muốn lấy mạng anh, tất nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Con dao trong tay anh ta, linh hoạt sắc bén, gϊếŧ người không thấy máu.
“Thân thủ không tồi, đúng là đáng tiếc mà…”
Lâm Thần có chút bất lực lắc đầu.
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Giả điên giả dại.”
Hắn ta truyền linh lực vào trong con dao, chỉ thấy con dao sắc bén ấy lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, bên trên còn lóe lên ánh huỳnh quang, người đàn ông cầm con dao hung dữ chĩa về phía anh, mục tiêu chính là tim anh.
“Đi chết đi.”
Lâm Thần không né tránh, ngược lại còn xông lên trước, đầu chân nhẹ nhàng đạp lên không trung, người đàn ông đó không ngừng thay đổi phương hướng, con dao trong tay cũng quăng vào không trung, giống như mũi tên rời khỏi cung, tốc độ trong nháy mắt đã lướt đến trước mặt Lâm Thần. Lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu vào mắt anh, có thể cảm nhận được hơi lạnh lẽo của nó. Lâm Thần xoay tròn mấy vòng trên không trung để né tránh dao găm, người đàn ông lại giơ tay kéo lấy chân anh, ném anh xuống đất. Đánh rắn đánh bảy thước, Lâm Thần giơ một chân đá vào huyệt thái dương của hắn ta. Người đàn ông vì bảo vệ đầu mình, không thể không buông chân anh ra. Giang Ngưng nghe thấy tiếng đánh nhau, từ trong lều bạt leo ra ngoài, cô ngủ mơ mơ màng màng, thì nghe thấy có người nói chuyện ở bên ngoài, cũng không chú ý gì nhiều, cho rằng đó là du khách du lịch. Nhưng sau đó, thì nghe thấy giống như là tiếng có người đang đánh nhau. Ánh mắt mớ ngủ đang mơ màng bò ra khỏi túi ngủ đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Lâm Thần, cẩn thận!”
Cô hét lên như vậy, đã khiến cho người đàn ông đó chú ý đến cô.
Lâm Thần hoảng hốt: “Nơi này nguy hiểm, em mau đi đi.”
“Vậy anh thì làm thế nào?” Giang Ngưng sao có thể bỏ đi được chứ.
Ở bên nhau một thời gian, cô bắt đầu có những suy nghĩ thay đổi khác về anh, hơn nữa cho dù không phải là Lâm Thần, cho dù chỉ là một người xa lạ, cô cũng không thể làm ngơ, bởi vì cô là một bác sĩ.
“Anh đợi em báo cảnh sát.”
Giang Ngưng run rẩy rút điện thoại ra. Nhưng cô vẫn chưa ấn máy, chỉ nghe thấy bùm một tiếng, đạn bay xuyên qua điện thoại của cô, xuyên thấu qua cả bàn tay cô. Mới bắt đầu, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, đến khi bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó cơn đau đó còn lan đến thần kinh khắp cơ thể, khiến cô cảm nhận được cảm giác đau đớn tột độ. Máu tươi như nước chảy chảy xuống đất. Là một bác sĩ, đầu óc Giang Ngưng lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không biết phải xử lý vết thương như thế nào. Lâm Thần cũng không ngờ rằng, phía sau người đàn ông này lại còn có người nữa.
“Không ngờ rằng có nhiều người căm ghét mày như vậy, ngoại trừ tao, còn có người khác cũng muốn lấy mạng của mày.”
Người đàn ông cười ha ha, động tác trên tay cũng càng ác liệt.
Lâm Thần dồn hết sức đánh lại hắn ta, bây giờ anh chỉ muốn vứt hắn ta đi để đến kiểm tra vết thương của Giang Ngưng.
Nhưng người đàn ông đó lại không buông tha, giống như một thuốc cao bôi trên da chó dính sát lên người anh, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể hét lên với Giang Ngưng: “Em vào trong lều bạt trước đã, cho dù nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào cũng không được ra ngoài.”
Giang Ngưng ôm lấy bàn tay bị thương, lúc này không hề do dự, trực tiếp chui vào trong lều. Điện thoại đã bị bắn vỡ, trên tay cô cũng xuất hiện một lỗ hổng máu, nếu như không phải có chiếc điện thoại chắn lại, có lẽ tay cô đã trực tiếp bị bắn xuyên thấu qua.
Trong sắc đêm, mấy cây kim bạc bay ra từ tay Lâm Thần, nhắm chuẩn vào tử huyệt và các huyệt thái dương nhân trung của người đàn ông. Kim bạc này vừa nhỏ vừa dài, hơn nữa trên kim còn có cả linh lực, tốc độ nhanh chóng trong chớp mắt. Cùng lúc người đàn ông né tránh cây kim, Lâm Thần nhắm chuẩn thời cơ, tìm được một sơ hở, chân anh đạp viên đá từ trên đất lên, một tay đẩy ra, viên đá đó giống như thiên thạch, đập vào trên vai trái người đàn ông. Rõ ràng chỉ là một viên đá nhỏ, nhưng tốc độ và lực công kích lại còn lớn hơn cả súng đạn. Viên đá nhỏ đó trực tiếp đâm vào thịt người đàn ông đó, xoay tròn mấy vòng, có thể nghe thấy da thịt hắn ta kêu ra tiếng, chính bởi vì tốc độ của viên đó đấy quá nhanh. Nhờ da thịt của hắn ta mới làm cho tốc độ của viên đá đó giảm xuống, đau đến tận xương cốt. Người đàn ông che lại chỗ bị thương, máu tươi chảy ra từ ngón tay hắn ta, Lâm Thần lúc này mới chú ý tới, trên bàn tay hắn ta có một hình xăm hình 2D, cho dù bị máu tươi che lấy cũng dễ làm người khác chú ý đến như vậy.
“Không ngờ mày đã luyện được đến trình độ như vậy rồi, tao đã quá xem thường mày rồi.”
Người đàn ông liên tục lùi lại sau mấy bước, dựa vào chiếc cây lớn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững. Là do hắn ta đánh giá thấp người đàn ông trước mắt mới bị thua thê thảm như vậy. Nhiệm vụ lần này không hoàn thành, trở về sợ rằng không có kết quả tốt đẹp gì. Có điều việc quan trọng nhất lúc này chính là nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, người đàn ông cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn phất tay, một làn khói trắng bay tỏa ra, đợi đến khi Lâm Thần đuổi theo tìm kiếm, bên cạnh chiếc cây chỉ còn lại vết máu, còn người đàn ông bị thương đó đã mất tích không thấy bóng dáng ở đâu cả. Cũng không kịp truy xét, Lâm Thần bước nhanh vào trong lều, nhưng khi vào đến nơi, đã không còn thấy Giang Ngưng đâu nữa. Chỉ nhìn thấy túi ngủ mở ra có máu, hơn nữa hướng gió chĩa về phía đi đến khu rừng sau núi.
“Đáng chết!”
Lâm Thần chửi rủa, đi truy lùng theo phương hướng của vết máu. Nghe những lời người đàn ông áo đen khi nãy nói, người đến chắc hẳn là người của hai phe, chỉ là một phe nhằm vào Giang Ngưng, còn mục tiêu của người đàn ông đó chính là anh. Lần này quả thực là do anh quá sơ ý. Phía sau núi chỉ có một con đường đi xuống núi, Lâm Thần quan sát những vết tích xung quanh, nhưng không có chút manh mối nào. Giang Ngưng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, xung quanh u tối, ngoại trừ tiếng gió thổi cây xào xạc, thì không còn tiếng động nào khác. Lâm Thần lập tức gọi cho Bạch Cốt, để anh điều động người ra tay. Phong tỏa hết các con đường với tốc độ nhanh nhất, nếu như anh đoán không nhầm, Giang Ngưng nhất định vẫn còn ở trong khu rừng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.