Con Rể Là Thần Y

Chương 194:




Lâm Thần phát hiện nhà bọn họ thật ra là nằm ở trong một khu rừng già sâu trong núi nhưng hiện tại anh lạc đường ở trong khu rừng già không nói, chung quanh còn dâng lên một tầng sương mù dày đặc.
Mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Thần nhìn sương mù dày đặc mạc danh kỳ diệu dâng lên chung quanh, trong lúc nhất thời càng nhìn không rõ con đường phía trước: "Theo lý mà nói, thời gian sương mù dâng lên là thời điểm thời tiết ẩm ướt, hoặc là sáng sớm hoặc là chạng vạng. Hiện tại là giữa trưa, tại sao êm đẹp liền có thể có sương mù?"
Lâm Thần dựa vào cây chung quanh, chậm rãi tìm đường. Nhưng mà, anh phát hiện không chỉ có không tìm được đường, ngược lại là đi lòng vòng tại chỗ.
Điều này rõ ràng không thích hợp!
Lâm Thần đứng ở tại chỗ nhìn xung quanh, chẳng lẽ sương mù này là người chế tạo?
Anh nghĩ như vậy, vừa định thử một phen thì lại bị người dùng sức đẩy mạnh từ phía sau.
Giây tiếp theo, Lâm Thần liền lăn xuống từ sườn núi.
Cứ việc anh có chút linh lực bàng thân, nhưng dù sao đây cũng là một sườn núi có vẻ hơi dốc. Hơn nữa, chung quanh cũng có số ít tảng đá chắn ngang, nếu không chẳng may đụng phải đầu, vậy cũng có thể sẽ đi đời nhà ma.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy Lâm Thần té xuống, liền theo sát ở phía sau nhìn xem. Sau khi phát hiện Lâm Thần té xuống đã không có động tĩnh thì lúc này mới đi qua thăm dò xem.
Đầu tiên là anh ta dùng chân đá Lâm thần một chút, lại dùng tảng đá đập đầu của anh một cái.
Khi phát hiện mặc kệ đánh như thế nào, Lâm Thần cũng không có phản ứng thì lúc này mới ngồi ở bên cạnh anh, lấy ra dao găm trong tay, chuẩn bị đến bổ đao thì đã thấy Lâm Thần đột nhiên mở mắt.
Giây tiếp theo, dao găm trong tay người đàn ông dĩ nhiên bị Lâm Thần một cước đá bay.
"Thì ra là các người phá rối." Lâm Thần mắt lạnh nhìn người đàn ông nói: "Mượn sức không thành, đã nghĩ muốn diệt khẩu sao?"
Người đàn ông thật không ngờ Lâm Thần cư nhiên giả chết, vừa rồi anh ta dùng tảng đá hay thứ gì đó dùng sức đập mạnh như vậy, anh cũng không có phản ứng.
Vốn dĩ tưởng rằng đã không còn thở, không nghĩ tới là cố ý chịu đựng.
"Muốn trách thì trách chính anh không biết phát huy."
Lâm Thần nhìn thoáng qua người đàn ông, tựa hồ còn rất kiên cường đang chờ đợi bị Lâm Thần phản kích, bộ dáng tỏ vẻ trung thành.
"Nói một chút, các người rốt cuộc là tổ chức gì?"
Người đàn ông không trả lời Lâm Thần, nhưng là sương mù dày đặc trước mặt lại ở chậm rãi tản ra, một con đường nhỏ xuất hiện ở trước mắt Lâm thần.
"Anh chỉ cần theo đường này đi đến cùng, có thể xuống núi." Người đàn ông nhìn con đường trước mặt nói: "Thả tôi, anh còn có cơ hội có thể biết chân tướng. Nếu hiện tại anh gϊếŧ tôi, anh không chỉ có không chiếm được thứ anh muốn, còn có thể vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này đi không ra được."
Lâm Thần thật không ngờ người đàn ông sẽ nguyện ý cứ thả anh như vậy, có chút nghi hoặc hỏi: "Anh không phải lại muốn đùa giỡn dùng thủ đoạn bịp bợm gì đó, gạt tôi ở trong này thả anh ra, sau đó lại cho tôi lạc đường?"
"Nếu anh lo lắng, tôi đi theo phía sau anh là được."
Lâm Thần nghe người đàn ông nói như vậy, cảnh giác trong lòng vẫn như trước không có kém, nhưng sau khi nghĩ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh ta.
Chỗ rừng già núi sâu này vừa thấy chính là sử dụng Thuật pháp Bát Quái Càn Khôn, đem cả ngọn núi tiến hành rồi phong ấn núi.
Nếu mọi người muốn đi ra ngoài, đều phải được người từ ngọn núi dẫn ra ngoài, nếu không, không chỉ có ra không được còn có thể lạc đường.
Lâm Thần cũng không phải là chưa bao giờ nhìn qua dụ sách như vậy, cho nên hiện tại anh chính là lâm vào pháp trận như vậy.
Chỉ có cách để cho người đàn ông mang theo chính mình, mới có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà, dựa theo lẽ thường mà nói, người đàn ông hẳn là ước gì Lâm Thần lạc đường ở trong núi, và đói chết mới đúng.
Vì sao trước hết muốn tới gϊếŧ anh như vậy, sau đó lại làm bộ muốn cứu anh?
Lâm Thần có chút không nghĩ ra.
Nhưng mà, cũng may kết quả cuối cùng vẫn là điều anh muốn xem.
Sau khi người đàn ông một đường dẫn anh xuống núi, mới thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
"Lâm Thần, anh là một đối thủ đủ tư cách, cũng là người trong tương lai sẽ tạo thành uy hϊếp rất lớn đối với chúng tôi." Người thả người nhảy lên trên một bức tường, từ trên cao nhìn xuống anh nói: "Cho nên, tôi muốn nghiêm chỉnh khiêu chiến anh, cùng anh quyết đấu. Mà không phải để cho anh chết ở trong phiến rừng cây kia, anh chuẩn bị sẵn sàng đi! Rất nhanh, tôi sẽ lại đến lấy tính mạng của anh."
Lâm Thần nhìn bộ dáng tự trung nhị (tự coi mình là trung tâm) của người đàn ông như vậy, nhịn không được nôn khan nói: "Đạo lý muốn diệt cỏ tận gốc đơn giản như vậy cũng không hiểu, sẽ không sợ sau này tôi phản kích lại sao? Hiện tại không gϊếŧ, lần sau chết chính là anh."
Sau đó, Lâm thần liền quay trở về.
Bạch Cốt sớm đã rất sốt ruột chờ ở nhà, khi nhìn thấy Lâm Thần trở về, lập tức tiến lên hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao nghe điện thoại đột nhiên hoàn toàn không có tín hiệu.
"Tôi cũng không biết."
Lâm Thần nghĩ nghĩ, đem toàn bộ chuyện tình phát sinh ở bên ngoài nói cho Bạch Cốt.
"Hẳn là bởi vì bọn họ phong ấn ngọn núi." Lâm Thần nghĩ nghĩ nói: "Nói cách khác, cậu hẳn là không thể nhận được tín hiệu của tôi."
Bạch Cốt thật không ngờ sẽ là như vậy, nhưng mà lập tức anh ấy lại có một vấn đề.
"Người đàn ông kia vì sao muốn thả anh đi? Các người cũng đã đến chân núi, trực tiếp đánh một trận cũng không giống nhau sao?"
Vấn đề này, kỳ thật Lâm Thần cũng đã tự hỏi, anh trầm tư sau một lát nói: "Khả năng, anh ta có bệnh trung nhị hoặc là không hiểu binh pháp."
Ngày hôm sau, Lâm Thần vừa đứng dậy cảm thấy có chút đau đầu, hẳn là do uống rượu với người nọ ở quán bar vào ngày hôm trước.
Sau lại thật vất vả trở về nhà, mùi rượu còn không có tiêu tán, không chỉ bị Bạch Cốt ghét bỏ còn bị Giang Ngưng mắng.
Sáng sớm hôm nay, bởi vì ghét bỏ mùi rượu của Lâm Thần còn không tản ra, cho nên sáng sớm Giang Ngưng liền tự mình đi bệnh viện.
Mãi cho đến giữa trưa nghỉ ngơi thì toàn bộ mùi rượu của Lâm Thần mới tan, Giang Ngưng mới nguyện ý nói một câu với Lâm Thần.
"Lần sau nếu anh lại uống nhiều như vậy, trở về sẽ chờ quỳ sầu riêng đi!" Giang Ngưng vừa nói vừa nằm trên ghế nhắm mắt lại nói: "Ghế dựa trong văn phòng của anh cho em ngủ một chút, anh đi lên sân thượng ngủ đi."
Lâm Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng vợ mình chỉ có thể cưng chiều.
Khi anh đi lên sân thượng thì nhất thời cảm thấy nơi này là một nơi tốt có thể cho anh dùng thời gian nghỉ ngơi để tu luyện.
Thứ nhất không có người nào, thứ hai là nơi này rất rộng rãi.
Ở trong này Lâm Thần muốn tu luyện như thế nào, có phát ra động tĩnh như thế nào cũng sẽ không có người để ý, cũng sẽ không có người trông nom.
Đây là nơi tốt nhất.
Lâm Thần nghĩ như vậy, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu thiền định.
Mà một số nội thương của anh tạo thành bởi vì trận hỏa hoạn trước đó, lúc này đây cũng đã được chữa trị không ít trong lúc tĩnh tu.
Chẳng qua, không biết là xảy ra chuyện gì, Lâm Thần cảm giác, cảm thấy trong bụng chính mình giống như là có một con Tiểu Trùng không ngừng bò qua bò lại.
Khi anh vận công liền đau khổ khó nhịn, hơn nữa, một khi vận tác chân khí, con sâu này giống như là muốn cắn chết anh, càng thêm đau đớn không chịu nổi.
Đang lúc Lâm Thần nghĩ đến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một bóng dáng tương đối quen thuộc từ trên trời giáng xuống ở trước mặt của anh.
"Lâm Thần, muốn sống, chỉ có thể nghe lời tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.