Con Rể Là Thần Y

Chương 192:




Nhà họ Từ? Lâm Thần nghĩ ngợi một hồi, chắc hẳn chính là chuyện do Từ Phong và Từ Ly làm ra. Cho dù anh nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra như vậy. Vậy nên, Lâm Thần giả vờ như không biết gì hỏi: “Anh không biết, xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Ngưng cười nói: “Anh nhất định biết, ngày hôm đó anh có mặt ở hiện trường chắc hắn đã nhìn thấy Từ Ly và Từ Phong. Sau đó, cố ý để bọn họ đi, đúng chứ?”
Lâm Thần không nói gì, có vẻ nhà họ Từ xảy ra chuyện chính là chuyện này rồi.
“Bây giờ, nhà họ Từ vô cùng hỗn loạn, cũng không biết Từ Thái sẽ làm thế nào.”
Lâm Thần không muốn đề cập nhiều đến chuyện này, anh đã quá nhân nhượng cho Từ Thái rồi. Anh tin rằng, Từ Thái chắc hẳn biết nên làm thế nào mới có thể bảo vệ đại cục. Sau khi ăn cơm xong lại ngồi hàn thuyên với Giang Ngưng mấy câu, Lâm Thần mới quay trở lại phòng, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tu luyện. Lâm Thần dám khẳng định thực lực của người mà anh gặp ngoài quán bar còn lớn mạnh hơn cả anh. Hơn nữa, tổ chức mà hắn ta nói rốt cuộc là gì, Lâm Thần đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra đó là gì. Lâm Thần vừa nghĩ ngợi đến những điều này vừa bắt đầu bắt ép mình tu luyện, kết quả không biết thế nào, phần bụng bắt đầu nóng rực lên, đến cả từng tất thịt trên người cũng bắt đầu nóng đến đau đớn, xương cốt cũng giống như bị đánh gãy rồi lại gắn lại.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Thần bị cơn đau quấy nhiễu, không thể không kết thúc tu luyện. Ngay sau đó, vẫn chưa đợi Lâm Thần từ trên giường đứng lên, liền cảm thấy cổ họng có vị máu tanh. Một giây sau, anh phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Thần chỉ cảm thấy hơi thở của mình chốc lát hoàn toàn bị hỗn loạn, đây chính là giai đoạn tẩu hỏa nhập ma. Để điều chỉnh hơi thở linh lực bắt đầu bộc phát trong cơ thể, Lâm Thần vội vàng uống viên đan dược anh làm ra. Sau đó, lúc này mới ngồi ngay ngắn lại trên giường, cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Xem ra, vẫn không thế quá vội vàng được.” Lâm Thần nhìn vũng máu dưới sàn nhà, không nhịn được cảm thán nói: “Chỉ có điều, nếu còn không tu luyện nâng cao thực lực, lần sau còn gặp phải người đó nữa, sẽ không biết kết quả như thế nào.”
Lâm Thần lẩm bẩm tự nói chuyện, vốn định tu luyện thêm một lúc nhưng nghĩ đến vừa ổn định hơi thở lại, đành phải ngồi vậy mà thôi, tắm rửa xong thì buồn bực đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Thần vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Giang Ngưng đứng đợi ngoài cửa, muốn cùng anh đi làm.
“Sao anh lại thức dậy muộn như vậy?” Giang Ngưng ngước mắt nhìn thấy Lâm Thần không nói gì, không nhịn được nhìn anh thêm lúc nữa, có chút nghi hoặc hỏi: “Sắc mặt của anh tại sao lại xấu như vậy?”
Xấu sao? Lâm Thần vô thức sờ vào mặt, khi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, ngước mắt nhìn bản thân trong gương. Quả nhiên, gương mặt vốn dĩ tràn trề sức sống, bây giờ lại trở nên trắng bệch như tờ giấy, không chút sắc máu. Cũng chẳng trách Giang Ngưng nói sắc mặt anh xấu.
“Anh không sao chứ?” Giang Ngưng đặt túi trong tay xuống, đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nhìn Lâm Thần vừa bước ra ngoài, quan tâm hỏi han anh: “Anh bị sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy, không phải là bị bệnh rồi chứ? Em đưa anh đến bệnh viện xem thế nào, nếu như không thoải mái thì không cần gắng gượng đâu.”
Giang Ngưng hiếm khi quan tâm anh như vậy, Lâm Thần không nhịn được cười nói: “Anh biết em quan tâm anh. Nhưng anh cũng là bác sĩ mà. Sức khỏe anh thực sự không sao cả, có lẽ là hôm qua đi uống rượu với Bạch Cốt uống hơi nhiều, vậy nên sắc mặt hôm nay mới kém như vậy. Em yên tâm, anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày sẽ không có chuyện gì đâu. Vậy nên, xin phép nghỉ với em là được rồi.”
Nghe Lâm Thần nói như vậy, Giang Ngưng mặc dù có chút nghi ngờ nhưng nhìn nụ cười tự tin của anh, lại không muốn nói gì. Cô chỉ gật đầu, sau khi căn dặn anh nếu như khó chịu thì đến bệnh viện, cô mới quay người rời đi. Sau khi nhìn thấy Giang Ngưng đã lái xe rời đi, Lâm Thần mới lao nhanh vào nhà vệ sinh, phun ra một ngụm máu lớn vào bồn vệ sinh. Xem ra, sự nóng vội của tối ngày hôm qua đã làm thương đến lục phủ ngũ tạng của anh. Lâm Thần cảm nhận hơi thở trong cơ thể đang dần thay đổi, sau khi điều chỉnh như thường lệ, anh mới thở dài một hơi, sau đó quay về phòng, lại uống một viên đan dược thì ngủ thϊếp đi mất. Đợi đến khi anh tỉnh dậy, lại phát hiện Bạch Cốt đang ở trong phòng mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Thần có chút ngơ ngác dụi mắt: “Tôi đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy cậu chứ?”
Bạch Cốt nghe thấy anh nói vậy, không nhịn được cười nói: “Đây không phải nằm mơ. Nhưng, nhìn bộ dạng của anh, giống như là nằm mơ thấy tôi vậy! Nhớ tôi như vậy sao?”
Lâm Thần không hách khí đẩy anh ra, liếc mắt nhìn anh nói: “Mơ cái ông nội cậu! Tránh xa tôi ra!”
“Tôi đã điều tra thứ mà anh sai tôi đi điều tra rồi.” Bạch Cốt lùi về sau mấy bước nói: “Kết quả là, không có.”
Lâm Thần vừa đứng dậy, nghe Bạch Cốt nói như vậy, có chút sững sờ.
“Không có? Cái gì không có?”
Bạch Cốt giải thích với Lâm Thần: “Chính là, không có họ tên, không có địa chỉ nhà, thậm chí anh ta là ai, đến từ đâu cũng không điều tra được. Anh ta là sự tồn tại giống như câu đố, tôi cũng không biết là anh ta bảo mật tốt, hay bản lĩnh điều tra của tôi kém nữa.”
Lâm Thần tin với khả năng làm việc của Bạch Cốt, sẽ không điều tra được gì. Vậy nên, khả năng duy nhất chính là bảo mật thông tin của người đó quả thực rất tốt.
“Vậy nên, nếu như muốn dụ hắn ta xuất hiện, xem ra vẫn phải đích thân tôi ra tay rồi.”
Lâm Thần rửa mặt xong nhìn Bạch Cốt nói: “Hôm nay, cậu không cần đi theo tôi, tôi muốn đích thân đến gặp hắn ta.”
“Anh muốn đích thân đi?” Bạch Cốt có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Thần nói: “Với dáng vẻ ốm yếu lúc này của anh, chỉ sợ bọn họ cho anh một bạt tai anh đã bay đi xa rồi đấy chứ.”
Lâm Thần lườm anh nói: “Trước kia hắn ta chỉ là đi theo dõi tôi mà thôi chứ không có mục đích khác. Hơn nữa, khả năng của hắn ta còn hơn cả tôi và anh. Tôi dám khẳng định cho dù hai chúng ta cùng nhau đánh cũng không phải là đối thủ của hắn ta. Vậy nên, nếu như lần trước hắn ta đã không ra tay, thì chứng tỏ hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm hại chúng ta. Một mình tôi đi gặp hắn ta tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói như vậy quả thực không có vấn đề gì nhưng Bạch Cốt vẫn không yên tâm.
Nhưng Lâm Thần đã quyết, anh cũng không tiện nói gì. Chỉ có thể đưa cho anh một chiếc tai nghe, hơn nữa còn đích thân đeo lên cho anh rồi giải thích: “Chiếc tai nghe này có thể trong phạm vi năm km định vị và gọi điện bất cứ lúc nào. Nếu như sau khi anh bị bọn họ dẫn đi, gặp phải nguy hiểm, thì có thể dùng chiếc tai nghe này nói với tôi là được.”
Lâm Thần không ngờ rằng Bạch Cốt lại có thể làm ra món đồ như này, sờ vào chiếc tai nghe trong tai, sau khi điều chỉnh xong xuôi, lúc này mới gật đầu nói: “Được, nhất định rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.