Con Rể Là Thần Y

Chương 187:




Đến ngày 15, Lâm Thần vốn định dựa theo dặn dò của Bạch Cốt đi tới địa điểm bọn họ muốn giao dịch bắt đầu ngồi xổm canh giữ, lại bị Bạch Cốt thông báo hôm nay có thể không cần đi.
“Tại sao?” Lâm Thần nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ, bọn họ thay đổi thời gian giao dịch?”
Bạch Cốt gật gật đầu, nằm trên giường bệnh vừa chơi khối lập phương vừa trả lời: “Đúng vậy, Mặt Quỷ báo cho tôi biết, bọn họ đã thay đổi cả thời gian và địa điểm rồi. Thời gian được định lại vào ngày 25 của tháng này, còn địa điểm giao dịch, hình như ở tại trụ sở của Hồng Tinh.”
“Ngày 25 à.” Lâm Thần tính toán thời gian rồi nói, “Vậy cũng không tệ lắm, chí ít có thể chờ vết thương của cậu khỏi rồi, diệt hết cả ổ bọn họ một lần.”
Bạch Cốt nâng mắt lên, nhìn Lâm Thần nói: “Lúc trước anh không phải còn nói không muốn tôi thâm nhập vào nguy hiểm hay sao? Thế nào, anh đổi ý nhanh vậy hả?”
“Đó là cậu đi một mình, tôi đương nhiên sẽ không yên tâm.” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt cười nói, “Nhưng nếu có tôi đi cùng với cậu thì hiển nhiên là không giống rồi.”
“Anh ra đây một chút.”
Giang Ngưng không biết khi nào đẩy cửa vào, nhìn Lâm Thần và Bạch Cốt nói: “Lâm Thần, anh ra đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Lâm Thần, làm sao mà em lại cảm giác chỉ cần hai người các anh ở chung thì em liền dư thừa vậy?” Giang Ngưng vừa lật xem hồ sơ bệnh án vừa trêu chọc nói, “Mỗi ngày anh luôn là người đầu tiên đến bệnh viện, sau khi tới liền đến phòng bệnh của Bạch Cốt ở lại cả ngày, ngay cả xử lý ca bệnh cũng ở đó. Sao em cảm thấy hai người mới là một đôi thực sự vậy?”
Lâm Thần trong chốc lát còn chưa phản ứng lại được, ngơ ngác nhìn Giang Ngưng, đang lúc anh chuẩn bị giải thích, lại thấy Giang Ngưng lấy ra một cái danh sách từ trong đống hồ sơ bệnh án.
“Đây là gì vậy?” Lâm Thần cẩn thận nhìn kỹ, càng thêm nghi hoặc, “Đây không phải của tháng này, hồ sơ bệnh án tử vong của trẻ sơ sinh trong bệnh viện chúng ta sao? Em đưa cho anh làm gì?”
Giang Ngưng tức giận trừng mắt với anh một cái, nói: “Anh đừng tưởng các anh làm cái gì em đều không biết. Đây là những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong bệnh viện của chúng ta trong tháng này, em đã loại ra một số thi thể đã qua kiểm tra. Phần còn lại đều ở đây, không hiểu sao lại không có thi thể, bảo là bị người nhà mang về nhưng em lại cảm thấy khả năng này không lớn. Cho nên anh hãy ghi nhớ những khoản này, xem xem trong lúc các anh làm việc có trợ giúp gì được không.”
Lâm Thần nghe Giang Ngưng nói xong trong nháy mắt liền hiểu.
“Anh cứ yên tâm, việc anh làm, em sẽ không hỏi đâu.” Trước khi Lâm Thần muốn mở miệng nói gì đó, Giang Ngưng đã nói trước một bước, “Dù sao, chuyện anh làm trong lòng em đều có cân nhắc cả. Miễn là anh có thể trở an toàn trở về, không làm liên luỵ đến nhà là được. Còn những thứ khác, em sẽ không hỏi thêm một câu nào.”
Đối mặt với một Giang Ngưng săn sóc chu đáo như vậy, trong thoáng chốc Lâm Thần lại không biết phải nói gì mới tốt.
Nhưng mà, vấn đề trước mắt là vì sao trong bệnh viện Ngưng Thần cũng có đám sâu của những người đó.
Sau khi anh biết trong bệnh viện Ngưng Thần cũng có sự tồn tại của những người đó, anh đã thay đổi một nhóm y tá và bác sĩ rồi mà?
Làm sao điều này lại có thể?
Lâm Thần có chút không cách nào hiểu được.
Sau khi nhìn kỹ danh sách hồ sơ bệnh án của Giang Ngưng đưa cho, anh phát hiện một tình huống có chút đặc biệt.
Những đứa trẻ sơ sinh này có một vài khiếm khuyết bẩm sinh, một số bị sứt môi, một số có vấn đề về mắt.
Tuy nhiên, những vấn đề này cũng không phải đặc biệt lớn, miễn là được phẫu thuật vào lúc thích hợp sẽ không để lại di chứng nào.
Lâm Thần cẩn thận cân nhắc điểm này trong lòng.
Mà bác sĩ chuyên phụ trách, xác nhận tử vong sau đó còn liên lạc với người nhà của những trường hợp này, Lâm Thần nhìn có chút quen mắt.
Cái tên này, hình như là gọi là Ninh Hưng.
Bác sĩ này Lâm Thần có chút ấn tượng, vừa mới tốt nghiệp đại học y khoa, mới vào bệnh viện không lâu, vừa mới kết thúc thực tập tốt nghiệp.
Xem ra bây giờ anh nên đi nói chuyện với người này.
Lâm Thần nghĩ như vậy, liền đến gặp Ninh Hưng.
“Những đứa trẻ sơ sinh này chẳng qua chỉ bị một vài tật xấu nhỏ, sao lại bị phán định là tử vong?” Lâm Thần nhìn Ninh Hưng vẻ mặt đang mơ hồ, trực tiếp chất vấn, “Có phải là anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
Ninh Hưng tiếp nhận những tài liệu này, cẩn thận nhìn một chút, vô cùng khẳng định nói: “Mặc dù trên đó là do tôi ký tên, nhưng những hồ sơ này tuyệt đối không có qua tay tôi!”
“Ý anh là sao?”
Ninh Hưng viết tên mình xuống ngay trước mặt Lâm Thần, so sánh nó với chữ trên chứng cứ, nói: “Tuy rằng nhìn giống như tôi viết, nhưng trên thực tế căn bản là không phải. Vả lại, anh có phải là quên mất rồi không? Trong tháng này tôi có xin nghỉ phép để đi thăm người thân, trực tiếp xin nghỉ khoảng nửa tháng. Tôi chỉ mới quay lại làm việc vào ngày hôm qua thôi!”
Nghe Ninh Hưng nói như vậy, trong nháy mắt Lâm Thần liền cảm thấy hoảng hốt.
Anh không nghĩ ngợi thêm gì nữa, trực tiếp trở về phòng bệnh của Bạch Cốt, nhìn anh ấy hỏi: “Hỏi cậu một chuyện, trong bọn họ có người biết thuật dịch dung (thay đổi vẻ ngoài) hay không?”
“Nếu như là loại dịch dung của anh thì kỳ thực bên kia không có người biết.” Bạch Cốt trả lời rất chắc chắn, “Nhưng tôi biết bây giờ có một loại mặt nạ được làm bằng silicone. Chỉ cần phủ lên khuôn mặt của một người trong một khoảng thời gian, giống như đắp mặt nạ vậy, chẳng bao lâu thì silicon khô lại theo các đường nét trên khuôn mặt của người đó. Sau đó thì chỉnh sửa hậu kỳ một chút rồi đeo nó trên mặt cậu, cậu sẽ trở thành người đó.”
Hóa ra là như vậy.
Lâm Thần trăm triệu lần không nghĩ tới, những người đó vì có thể trà trộn vào bên trong bọn anh, vậy mà có thể sử dụng phương pháp như vậy.
Trong lúc nhất thời, Lâm Thần cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Thời gian silicone có thể tồn tại trên mặt cũng rất dài, nhưng không thể đụng nước, nếu không sẽ hết công dụng.” Lâm Thần lẩm bẩm nói, “Thật không ngờ, bọn họ vì lấy được thứ mình muốn, vậy mà ngay cả cái này cũng có thể làm được.”
Bạch Cốt nhìn sắc mặt Lâm Thần có chút khó coi, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ của các cậu có phải bị người ta giả mạo hay không?”
Bạch Cốt thấy Lâm Thần bất lực gật đầu, liền tiếp tục nói: “Vậy thì tôi biết người giả thành bác sĩ trà trộn vào giữa các cậu là ai rồi.”
“Ai?”
Bạch Cốt nhìn Lâm Thần, qua một lúc lâu mới nói: “Còn nhớ bác sĩ Triệu bị cậu đuổi đi không?”
“Ý anh là ông ta?”
Bác sĩ Triệu đối với cấu trúc của bệnh viện Ngưng Thần rất rõ ràng, cũng hiểu rất rõ tất cả các hệ thống liên quan cũng như các thủ tục xử lý trong bệnh viện Ngưng Thần.
Cho nên, nếu như là ông ta giả mạo thì đây cũng không phải là chuyện không thể nào.
Lâm Thần nghĩ như vậy, trực tiếp đi tới mỗi một bộ phận lấy danh sách nghỉ phép của tất cả nhân viên liên quan.
Sau đó, khi kiểm tra đối chiếu với các nhân viên đã trả phép xong thì bắt đầu gọi điện xác minh.
Con chuột ở bên trong này, anh nhất định phải tóm ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.