Con Rể Là Thần Y

Chương 184:




Từ Phong còn tưởng rằng người khác đến thăm mình, ai ngờ rằng vừa quay đầu lại lại nhìn thấy người anh ta không muốn nhìn thấy xuất hiện trước mặt anh ta, Từ Ly.
“Nếu như cô muốn đến cười nhạo tôi, bây giờ cô cũng đã nhìn thấy rồi, cô có thể đi được rồi đấy!”
Từ Ly nhìn bộ dáng tàn tạ của Từ Phong ở trong phòng, không nhịn được bật cười.
“Anh đường đường chính chính là công tử bột nhà họ Từ, sao từ sau khi đấu đá tranh giành với Lâm Thần anh lại trở thành một con chó không nhà như vậy chứ?”
Lời nói của Từ Ly hoàn toàn chọc giận Từ Phong.
“Cô nói cái quái gì thế? Ai là con chó mất nhà chứ?”
Từ Ly nhìn bộ dạng tức giận phẫn nộ của Từ Phong nhưng không chút sợ hãi, chỉ nhìn Từ Phong rồi bật cười. Từ Phong nhìn thấy Từ Ly chế nhạo mình như vậy, nhất thời tức giận muốn xông lên đánh cô ta, cho cô ta một bài học. Mặc dù, bọn họ đều là người nhà họ Từ, nhưng điều này không có nghĩa là Từ Ly có thể sỉ nhục nhạo báng anh ta như vậy.
“Từ Phong, anh muốn có được Giang Ngưng, tôi muốn có được Lâm Thần.” Từ Ly nhìn biểu cảm tức giận của Từ Phong, sau khi cười một hồi, đột nhiên ngừng lại, vô cùng nghiêm túc nói với Từ Phong: “Vậy nên, chúng ta làm một giao dịch đi!”
“Giao dịch? Giao dịch gì?” Từ Phong nhìn Từ Ly không giống như đang nói đùa với anh ta, liền hỏi: “Cô có thể làm giao dịch gì với tôi chứ?”
“Tôi và anh hoàn toàn biết rõ y thuật của Lâm Thần như thế nào. Nếu như anh cứ nhất quyết đấu đá với sở trường của anh ta, vậy thì anh chỉ có thể là người chịu thiệt thòi, không phải sao?” Từ Ly ngồi xuống trước mặt Từ Phong, ra vẻ rất tự tin nhìn anh ta nói: “Vậy nên, tại sao anh không thể nhắm vào điểm yếu của anh ta chứ?”
Điểm yếu? Điểm yếu của Lâm Thần là Giang Ngưng, nhưng nếu như làm hại đến Giang Ngưng, anh ta cũng không thể nào làm được.
Từ Ly nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Từ Phong, liền nói với anh ta: “Không phải tôi nói anh đi làm gì với Giang Ngưng, tôi đang muốn anh tìm đủ mọi cách chịu thua với Lâm Thần. Như vậy, anh ta sẽ không còn phòng bị anh nữa. Vậy thì, sau đó anh cần làm gì, anh không phải sẽ không nghĩ đến chứ?
Nghe Từ Ly nói như vậy, Từ Phong ngay lập tức đã hiểu ra anh ta nên làm thế nào.
“Chỉ có điều, tôi rất muốn biết một điều, tôi thích Giang Ngưng bởi vì cô ta xinh đẹp, gia cảnh nhà họ Giang, có thể mang đến rất nhiều giao dịch có lời cho tôi. Nhưng còn về cô, tôi muốn biết tại sao, cô lại thích Lâm Thần.”
Đối diện với lời chất vấn của Từ Phong, Từ Ly mỉm cười nói: “Nếu như Lâm Thần có thể gia nhập vào dưới trướng nhà họ Từ, dựa vào y thuật của anh ta, anh thấy rằng địa vị ở đây của nhà họ Từ còn giống như bây giờ không?”
“Vậy nếu như Lâm Thần không đồng ý thì sao?”
Từ Ly không nghĩ ngợi gì liền nói: “Một kẻ mạnh, nếu như chúng ta không thể lợi dụng được, vậy cách tốt nhất chính là trước khi hắn ta trở thành kẻ địch của chúng ta, thì phải gϊếŧ hắn ta trước.”
Nói xong, Từ Ly liền rời đi. Lời nói của Từ Ly tất nhiên có lý, Từ Phong cũng không phải không hiểu điều này. Chỉ có điều vừa nghĩ đến anh ta đã bị Lâm Thần áp chế lâu như vậy, trong lòng quả thực rất bực bội. Anh ta chờ đợi, đợi đến ngày Lâm Thần trở thành tù nhân, chính là lúc Từ Phong được hả giận.
Ngày hôm sau, Lâm Thần vẫn ở nhà xoa bóp như thường cho Giang Ngưng, khi kiểm tra tình hình sức khỏe của cô, Bạch Cốt lại nói với anh rằng Lạc Chính Thuần đã bỏ chạy rồi.
“Anh ta vẫn còn vết thương, sao có thể bỏ chạy được chứ?” Lâm Thần quay về phòng, vội vàng hỏi: “Có phải là có người giúp anh ta không?”
Bạch Cốt nhìn chiếc giường trống rỗng nói: “Không, không thể nào, nhìn tình hình chắc có lẽ là anh ta nhân lúc y tá không chú ý, đã thay quần áo của người khác rồi bỏ trốn đi mất.”
Điều này rất kỳ quái, tình hình lúc này của Lạc Chính Thuần như thế nào, anh ta không thể nào không biết rõ. Nếu như anh ta trở về, vậy Lạc Chính Thuần chỉ có thể chờ đợi cái chết, nếu như anh ta tự mình rời khỏi bệnh viện, không được trị bệnh đàng hoàng cũng sẽ chết. Hai cách đó đều là chết, ở lại bên cạnh Lâm Thần, có lẽ còn có một con đường sống. Vậy nên, mục đích mà Lạc Chính Thuần trở về là gì chứ?
Bạch Cốt nhận ra được sự tức giận của Lâm Thần, anh ấy im lặng một hồi rồi tiếp tục nói: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, vậy nên, tôi đã xâm nhập vào hệ thống quản lý camera giao thông, tìm thấy được hành tung của Lạc Chính Thuần. Anh yên tâm đi, sau khi anh ta đến phòng bao riêng khu vui chơi KTV, thì không thấy bước ra ngoài nữa. Tôi bây giờ sẽ qua đó canh chừng anh ta, tôi đã gửi địa chỉ cho anh rồi, anh bây giờ có thể trực tiếp tới đó.”
Nghe thấy Bạch Cốt sắp xếp ổn thỏa như vậy, cơn tức giận của Lâm Thần mới giảm bớt đi một ít. Tình hình lúc này của Lạc Chính Thuần đều đâm đầu vào cái chết, đi đến đó cũng chính là chọn cái chết. Nếu như nói có người có thể đứng ra cứu hắn ta, vậy thì cũng phải xem anh ta có giá trị để cứu không đã.
“Vậy thì sao chứ?”
Trong phòng riêng, Lạc Chính Thuần nhìn người trước mặt mình, không nhịn được bật cười.
“Anh cứu tôi ra, nói có thể bảo vệ tính mạng của tôi, kết quả lại đưa tôi trở về sao?”
Lạc Chính Thuần nhìn người đang ngồi trước mặt, hận không thể gϊếŧ chết hắn ta. Chỉ nhìn thấy trong phòng ánh đèn rực rỡ, Từ Phong và Từ Ly ngồi trong phòng, nhìn bộ dạng tức giận căm phẫn của Lạc Chính Thuần, không nhịn được bật cười.
“Lạc Chính Thuần, nhà họ Từ chúng tôi làm việc, anh còn không tin sao?” Từ Ly vỗ vai Lạc Chính Thuần, tỏ ý anh ta đừng manh động nói gì: “Dù sao đi nữa, nhà họ Từ chúng tôi cũng là gia đình có danh có tiếng. Nếu như có nhà họ Từ chúng tôi đứng phía sau bảo vệ anh, anh lại có thể dựa vào nhà họ Từ để làm ăn, vậy anh nghĩ xem, đàn anh của anh sẽ xem trọng anh hơn nhường nào?”
Nói như vậy cũng không sai, nhưng tại sao Lạc Chính Thuần lại nhìn thấy sự tính toán trong ánh mắt của hai người này chứ?
“Điều kiện là gì?” Lạc Chính Thuần hắng giọng, ngồi bên cạnh bọn họ hỏi: “Bây giờ tôi bị Lâm Thần dồn vào đường cùng, lại bị boss truy sát, các người lúc này lại lựa chọn hợp tác với tôi, quả thực không phải việc là thông minh sáng suốt.”
“Rất đơn giản, chúng tôi sẽ nói với boss rằng anh đã chết rồi. Chúng tôi cũng sẽ không nói chuyện anh bị Lâm Thần đưa đi.” Từ Phong đắc ý cười nói: “Chỉ có điều, chúng tôi cần nhờ anh, để làm quen với boss mà thôi.”
Sau khi đại khái hiểu được hai người bọn họ muốn làm gì, Lạc Chính Thuần nghĩ ngợi một hồi nói: “Hai người có thể đảm bảo an toàn cho tôi không?”
“Điều này là tất nhiên rồi.”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Lạc Chính Thuần liền gật đầu nói: “Được, tôi có thể nghĩ cách khiến các người kiếm được nhiều tiền, cũng có thể nói cho các người biết giao dịch này nên làm thế nào. Tôi thậm chí có thể giúp các người có được một hướng đi thuộc về riêng các người, nhưng tôi chỉ có một điều kiện, đó chính là phải đợi sau khi vết thương của tôi hoàn toàn khỏi hẳn, mới có thể bắt đầu. Nếu không, các người sẽ không có được gì đâu.”
“Nếu đã như vậy, giao dịch xong xuôi!”
Nói xong, ba người liền cụng ly. Nhưng chính vào lúc Bạch Cốt nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, chuẩn bị rời đi, lại bị một người phục vụ va vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.