Con Rể Là Thần Y

Chương 182:




Bạch Cốt như thế nào cũng không nghĩ tới, Lâm Thần thật sự sẽ đưa anh ấy đến tham dự hội thảo trao đổi giữa các bác sĩ được tổ chức hàng năm ở thành phố Sùng Châu.
Gϊếŧ người thì anh ấy hiểu biết không ít.
Nhưng nếu nói đến trao đổi về y học, Bạch Cốt hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Này anh làm sao vậy, tại sao lại muốn đưa tôi đến đây?” Trước khi đi vào hội thảo, Bạch Cốt kéo Lâm Thần sang một bên, thấp giọng hỏi: “Tôi không hiểu gì về y học, anh cũng không phải không biết.”
Lâm Thần thờ ơ nói: “Sao vậy? Dù sao gϊếŧ người và cứu người cũng đều giống nhau mà. Trước tiên phải hiểu cấu tạo của cơ thể người đúng không?”
Lời này nói, hình như cũng không có gì sai cả.
Nhưng mà, Bạch Cốt luôn cảm thấy hôm nay có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, khi Lâm Thần vừa mới mang Bạch Cốt đuổi theo Giang Ngưng, còn chưa kịp tiến vào hội trường, liền ở cửa đụng phải một người mà bọn họ như thế nào cũng không muốn nhìn thấy.
Từ Phong.
“Thật không ngờ, hai người còn ở cùng nhau!” Từ Phong nhìn Giang Ngưng nắm tay Lâm Thần, nhất thời cơn tức giận dâng lên: “Giang Ngưng, không phải tôi nói em, ánh mắt của em đến khi nào mới có thể tốt hơn một chút? Y thuật Lâm Thần nửa vời như vậy, em cũng dám mang anh ta đến đây tham dự hội thảo trao đổi y khoa? Đừng đến đây để làm trò cười chứ.”
Nói xong, Từ Phong còn cười lạnh trước mặt bọn họ vài tiếng, xem như đã nhìn thấy sự thất bại và kém cỏi của họ ở phía trước.
Bạch Cốt đứng ở sau Lâm Thần, nhìn thấy Từ Phong vô phép tắc như vậy, anh ấy liền muốn tiến tới, dạy cho anh ta một bài học nhưng rất nhanh đã bị Lâm Thần chặn lại.
“Ồ, không ngờ lần này còn mang theo một tên nhóc.” Từ Phong nhìn thấy Bạch Cốt sắp động đậy, vẫn không biết sống chết châm chọc nói: “Làm sao vậy? Hai người còn không được, còn phải mang theo một cái chồi non mới nhú sao? Cái này thật giống như tài liệu cho công việc điều dưỡng!”
Lâm Thần mặc kệ Từ Phong, trực tiếp kéo Giang Ngưng và Bạch Cốt vào sảnh lớn.
“Lâm Thần, anh tại sao không đánh lại anh ta?” Giang Ngưng có chút không hiểu nhìn Lâm Thần: “Nếu đổi lại là em, nhất định sẽ đánh chết anh ta.”
“Đánh anh ta ở chỗ này chỉ hạ thấp địa vị của anh.” Lâm Thần nhìn Giang Ngưng, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt: “Em yên tâm đi! Chờ một chút, khi anh lên sân khấu, anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục chế nhạo anh. Đến lúc đó liền đánh vào mặt anh ta, không phải sẽ thích hợp hơn sao?”
Giang Ngưng thấy Lâm Thần có kế hoạch như vậy, cho nên cũng không nói gì nữa.
Chỉ là, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, kỹ năng y thuật của Từ Phong như vậy, vậy mà lần này cũng sẽ được mời đến.
Điều này làm cô rất ngạc nhiên.
Rất nhanh, sau khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu chào hỏi như thường lệ, anh ta liền bắt đầu so sánh hai nhân vật có tiếng nhất: Lâm Thần nổi bật nhất trong giới y học hiện nay, cùng với Từ Phong hiện tại có hy vọng cao nhất có thể tạo ra những đổi mới trong giới y khoa.
“Y thuật của Lâm Thần, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Sự kết hợp giữa y học Trung Quốc và y học phương Tây, tựa hồ có thể làm cho tất cả những bệnh nhân đang hấp hối, có được một tia hy vọng được sống.” Người dẫn chương trình hai bên đều đang cầm micro nói: “Y thuật của Từ Phong tiên sinh cũng được kỳ vọng sẽ đạt đến đỉnh cao. Chỉ là, tôi nghĩ các bạn chắc hẳn đang rất tò mò, ai trong hai người này có cơ hội đứng trên đỉnh cao nhất?”
Lời của người dẫn chương trình vừa nói xong, liền nghe Từ Phong ở phía dưới rất khó chịu nói:
“Lâm Thần, cái tên bán tín bán nghi đó, làm sao có thể so sánh với Từ thiếu gia tôi?” Từ Phong vừa nói vừa bước lên sân khấu nhìn người chủ trì, khó chịu nói: “Anh là đang hạ thấp trình độ của tôi à?”
Vẻ mặt của người dẫn chương trình đã sắp không thể giữ nổi sự bình tĩnh, còn Lâm Thần có lẽ đã nghĩ ra phải giải quyết anh ta như thế nào.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp làm gì, liền nghe thấy Giang Ngưng kích động đứng lên nói chuyện.
“Nếu như tôi không nhớ lầm, lúc trước Từ tiên sinh có vài bệnh nhân vì vấn đề về tim hoặc là các vấn đề khác mà từ bỏ điều trị. Sau khi chuyển đến bệnh viện của chúng tôi, rất nhanh đã được Lâm Thần kéo về từ cõi tử. Về điểm này đều đã được mọi người công nhận. Nếu anh thật sự lợi hại như mình nói, vì sao ngay cả người Lâm Thần có thể cứu sống, anh cũng không muốn cứu đây?”
Lời nói của Giang Ngưng không ngờ đã đẩy Từ Phong lên đầu sóng gió, ai biết Từ Phong lại không thèm để ý lắc đầu, nhìn Giang Ngưng như nhìn chú hề, chậm rãi mở miệng: “Nếu như không phải tôi cố ý để lại bệnh nhân cho các người luyện tập, anh ta còn có cơ hội đứng đây khoe khoang trong giới y học sao? Nói như vậy, các người còn phải cảm tạ tôi đấy.”
Giang Ngưng chưa từng thấy người nào trơ trẽn, vô sỉ như vậy, nhất thời tức giận không biết nên nói cái gì mới tốt, cô đang chuẩn bị lên sân khấu cùng Từ Phong lý luận, dạy dỗ anh ta một trận, thì đột nhiên bị Lâm Thần túm lấy.
Cô thấy Lâm Thần từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Từ Phong, sau khi nhìn kỹ anh ta, anh không nói gì, chỉ cười một cách khó hiểu.
Từ Phong bị Lâm Thần cười như vậy, làm cho có chút hoảng hốt, không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhìn Lâm Thần nói: “Anh, anh định làm gì?”
Lâm Thần nhìn Từ Phong lắc lắc đầu, rồi mỉm cười: “Tôi chỉ đang cười, ngày chết của anh sắp đến rồi, mà anh còn không biết.”
Mọi người nghe Lâm Thần nói như vậy, trong nháy mắt xung quanh đã bắt đầu xôn xao.
Không ai có thể quyết định sự sống chết của một người chỉ bằng việc quan sát khuôn mặt họ.
Trong lịch sử, cũng chỉ có hai vị thần y Biển Thước và Hoa Đà mới có loại bản lĩnh này.
Mà Lâm Thần, chẳng qua chỉ là một hạt giống mới mọc trong giới y học mà thôi, lại cự nhiên dám đứng trước mặt đông đảo học giả, phát biểu như vậy.
Không biết nên nói anh nghĩ đây là nhà, hay là nên nói anh không biết trời cao đất dày là gì.
“Anh nói bậy bạ gì đó!” Từ Phong nhanh chóng hoàn hồn, chỉ vào Lâm Thần chất vấn: “Sao anh có thể nguyền rủa tôi như vậy!”
“Tôi có nguyền rủa anh hay không, trong lòng anh còn không biết sao?” Lâm Thần từng bước tiến tới, tiện tay gõ lên trán Từ Phong một cái, cùng với mấy huyệt vị trên người anh ta, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là đang chào hỏi bình thường, rồi âm thầm thu tay lại: “Ở đây có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, không bằng, mời bọn họ kiểm tra cho anh một chút, không phải liền biết rồi sao?”
Từ Phong vẫn như cũ cứng miệng đáp: “Bản thân tôi cũng là bác sĩ, sao lại phiền đến người khác khám! Tôi tự biết thân thể của chính mình!”
“Là anh nói y thuật của tôi không bằng anh, cho nên tôi đương nhiên phải tự chứng minh bản thân mình!” Lâm Thần lần này không giống như lúc trước, nhẹ nhàng cho qua, mà là từng bước ép buộc: “Vậy nên, ở đây có ai nguyện ý đi lên kiểm tra cho anh ta xem một chút nào!”
Từ Phong thấy thế, liền biết mình nhất định không thể trốn tránh được nữa, anh ta quyết định hỏi trước: “Anh nói thân thể tôi có vấn đề, vậy anh hãy nói thử xem, tôi có triệu chứng gì?”
“Anh có phải mỗi đêm tim đều đập nhanh, thỉnh thoảng sẽ gặp ác mộng hay không?” Lâm Thần thuận miệng nói tiếp: “Hơn nữa, mỗi lần anh tỉnh dậy, đều sẽ bị khô miệng và ho khan liên tục, ngực ngột ngạt khó thở?”
Cái này, làm sao có thể chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.