Con Rể Là Thần Y

Chương 173:




"Căn cứ của bọn hắn ở ngay trung tâm thành thị của chúng ta tại một bệnh viện, các ngươi hẳn là cũng nghe qua tên của bệnh viện kia, gọi là bệnh viện Hồng Tinh. Người bên ngoài nhìn thì bệnh viện này cùng những bệnh viện khác không có sự khác biệt. Nhưng trên thực tế bệnh viện này sẽ chuẩn đoán bệnh án của người không mắc bệnh ung thư cố ý nói họ mắc bệnh nan y. Sau đó, thuyết phục những bệnh nhân đó tiến hành điều trị tại bệnh viện của bọn họ.
"Sau một khoảng thời gian điều trị thì bọn họ sẽ bắt đầu mượn tay người khác tiến hành phẫu thuật, sau đó cố ý nói phẫu thuật thất bại nên người chết ở trên bàn mổ. Lúc này các ngươi thấy sẽ thấy một kẻ lạ mặt xuất hiện liên lạc với thân nhân của những bệnh nhân này, thuyết phục họ đồng ý cho bọn họ đem thi thể đi để đổi lấy một loại giao dịch giá cả hợp lý. Bệnh viện này là địa bàn của bọn họ, tất nhiên bọn họ nắm giữ rất nhiều tư liệu bệnh án, bệnh viện cũng có thể lấy lý do thu dưỡng trẻ mồ côi, sau khi thu dưỡng những đứa trẻ bị vứt bỏ thì bọn họ chờ đến lúc thích hợp sẽ xử lý những đứa trẻ này.”
"Còn lại một số điểm rải rác khác, ta có thể nói cho các ngươi biết. Nhưng chỉ bằng năng lực của hai người các ngươi, muốn đối phó tổ chức đã tồn tại hơn năm mươi năm này chỉ sợ là có chút khó."
Cực Dạ nói đúng có là lý, nhưng Lâm Thần căn bản không để ý.
Bởi vì, Lâm Thần đã sớm nghĩ ra đối sách.
Hắn cùng Bạch Cốt đúng là hai người họ không có cách nào đem những địa điểm của tổ chức này từng cái giải quyết, vậy thì bọn họ sẽ đưa cho người khác giải quyết. Đây đâu phải chuyện quá khó?
Lâm Thần ở trong lòng tính toán như thế, liền để Bạch Cốt tiễn Cực Dạ ra ngoài.
"Bạch Cốt."
Lúc Cực Dạ rời khỏi bệnh viện, đột nhiên hắn nhìn Bạch Cốt.
"Trên thực tế thực lực của ngươi và ta ngang nhau." Cực Dạ nhìn Bạch Cốt, trong giọng nói nhiều thêm một chút thành khẩn, "Nếu không phải ngươi một lòng muốn thoái ẩn, cái danh ám sát đứng vị trí thứ nhất này, giờ đến phiên ai ngồi, còn chưa biết chừng."
Ánh mắt Bạch Cốt có một chút biến hóa, hắn nhìn Cực Dạ lạnh giọng nói:"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
"Rất đơn giản, không đem kiếp sống của bản thân trở thành một người sống có cảm tình." Cực Dạ nhìn Bạch Cốt đề nghị, "Ngươi hẳn phải biết rằng chúng ta làm nghề này, kiêng kỵ nhất chính là có tình cảm. Có tình cảm, chẳng khác nào có uy hϊếp. Bản thân đã không có át chủ bài thì người khác cũng liền không có lật bài của ngươi."
"Ngươi là muốn nói với ta rằng không nên tin Lâm Thần, đúng không?" Bạch Cốt thấy Cực Dạ gật gật đầu, liền nói thêm, "Thực lực Lâm Thần vượt xa ta, nếu hắn muốn gϊếŧ ta là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Thực lực của hắn vượt xa ngươi?" Cực Dạ kinh ngạc, "Làm sao có thể? Nếu thực lực của hắn tốt như vậy, liệu còn bị ta đả thương sao?"
Bạch Cốt yên lặng nhìn Cực Dạ một hồi lâu sau, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Vị trí Lâm Thần vừa mới tránh là ở mặt dưới bàn sách, nếu như ta không đoán sai, ngươi chính là muốn đầu Lâm Thần. Vậy tại sao Lâm Thần bị thương lại là mắt cá chân của hắn?"
Cực Dạ nhìn Bạch Cốt nói: "Đó là ta cố ý, ta cố ý đánh vị trí ở dưới, mà không phải ở trên đầu."
"Không, ngươi hẳn là đã đoán được, một người muốn ẩn nấp dưới mặt bàn sách với không gian nhỏ hẹp như vậy thì người đó nhất định sẽ co người lại. Như vậy, vị trí phần đầu có lẽ sẽ cùng mắt cá chân ở cùng một chỗ. Mà ngươi đánh trúng chính là mắt cá chân, cũng không phải là phần đầu của Lâm Thần. Đó là bởi vì, vừa mới bắt đầu hắn liền biết vị trí ngươi muốn đánh, sau đó, cân nhắc đến cái thanh danh đệ nhất của ngươi, không muốn để ngươi thua quá khó coi. Cho nên, mới cho ngươi đánh trúng mắt cá chân."
Lời tự thuật của Bạch Cốt khiến sắc mặt Cực Dạ khó coi tới cực điểm, qua một hồi lâu lúc sau hắn mới nhìn Bạch Cốt lại hỏi: "Vậy nếu là ta cùng hắn đánh nhau, ngươi cảm thấy ai có thể thắng?
Bạch Cốt do dự một lát sau nói: "Ta đánh không lại hắn, ngươi có thể thử một chút, nếu cần, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cái quan tài tốt."
Nói xong, Bạch Cốt lúc này mới rời đi.
Để lại Cực Dạ người đã sững sờ tại chỗ một hồi lâu, lúc này hắn mới bất đắc dĩ cười cười mà rời đi.
Ngay tại trong văn phòng, Lâm Thần đang đơn giản xử lý miệng vết thương của mình, nhìn thấy Bạch Cốt trở về thì liền kêu hắn tới hỗ trợ gấp.
"Bệnh viện Hồng Tinh, cậu thử điều tra một chút chuyện trước đây của bệnh viện này." Lâm Thần nhìn Bạch Cốt đang xử lý vết thương cho mình nói, "Trước kia tôi luôn cảm thấy bệnh viện này không thích hợp, phàm là bệnh nhân bị chẩn đoán mắc bệnh nan y thì có tám mươi phần trăm là từ bệnh viện của bọn hắn. Khi đó, tôi đã cảm thấy kỳ quái. Việc chẩn đoán sai không phải chưa từng phát sinh, nhưng một bệnh viện phát sinh nhiều chuẩn đoán sai như vậy, nhất định có vấn đề."
Bạch Cốt gật đầu, không nói gì. Sau khi cậu xử lý vết thương cho Lâm Thần xong, liền chuẩn bị rời đi.
Lâm Thần cảm thấy Bạch Cốt có chút khác lạ, liền gọi hắn lại, chuẩn bị hỏi xem hắn rốt cuộc là như thế nào.
Vì sao sau khi đưa Cực Dạ ra ngoài, trở về ngươi liền như vậy?
"Tôi không sao." Bạch Cốt nhìn Lâm Thần, thở dài một hơi mới nói, "Tôi chỉ là đang nghĩ, khi nào mới có thể sống cuộc đời mà tôi mong muốn."
Tất nhiên là Lâm Thần biết Bạch Cốt đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đi nghĩ lại sau cùng cũng nói ra: "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi cùng với em gái của cậu sẽ đi đến nơi mà cậu muốn tới!"
Bạch Cốt lắc đầu, hắn rất kiên định nhìn Lâm Thần nói: "Nơi nào tôi cũng sẽ không đi, tôi đã nói qua là tôi muốn đi cùng cậu."
"Nói cũng đã nói, loại chuyện này cậu không coi là thật thì cũng có thể." Lâm Thần khẽ thở dài một cái nói, "Dù sao, cậu cũng có cuộc sống của mình, cậu sẽ gặp được người thứ hai mà cậu sẽ dùng hết thảy mọi thứ cũng muốn bảo vệ ngoại trừ em gái của câu. Cậu không đi cùng tôi cả đời."
Bạch Cốt nghe thấy thế thì không nói gì, sau đó rời đi. Ban đêm, lúc Giang Ngưng nhìn thấy bộ dạng Lâm Thần lại bị thương, nhìn hắn với sắc mặt không tốt. "Hôm nay anh một mình ở trong phòng làm việc, làm thế nào mà chân của anh lại có vết thương bị đạn bắn?" Giang Ngưng nhìn Lâm Thần chất vấn, "Hôm nay có tiếng súng bắn ở trong phòng làm việc, là do anh?"
Lâm Thần gật đầu có chút ngượng ngùng nói: "Xem như thế đi! Nhưng là, em yên tâm đi, không có lần sau."
Giang Ngưng không thèm để ý Lâm Thần, cô biết Lâm Thần làm việc tự có chừng mực. Thế nhưng mỗi một lần anh đều khiến bản thân bị thương, cái này thật sự là không có đạo lý.
"Đúng rồi, anh định nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?" Giang Ngưng không hề nghĩ ngợi nói, "Anh có phải hay không muốn em giúp anh gặp mặt William?"
Lâm Thần gật gật đầu, thấy Giang Ngưng đã đoán được suy nghĩ trong lòng mình, thì cũng không nói gì, nói yêu cầu của mình ra.
"Anh muốn gặp quản lý của Hồng Tinh một lần, em giúp anh hẹn gặp một chút thôi?"
Hồng Tinh?
Vừa nghe đến hai chữ này, trong nháy mắt con mắt của Giang Ngưng trợn tròn lên.
"Người của Hồng Tinh? Tại sao anh muốn cùng người của Hồng Tinh gặp mặt? Em không cho phép!"
Giang Ngưng có phản ứng như vậy khiến Lâm Thần bất ngờ, anh nhìn Giang Ngưng nghi hoặc hỏi nguyên nhân.
"Hồng Tinh chính là đồi bại trong giới y học! Anh đừng đi là được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.