Con Rể Là Thần Y

Chương 168:




Cuộc phẫu thuật kéo dài đúng mười tiếng đồng hồ, trong cả quá trình đó ai nấy đều vô cùng thấp thỏm.
Chỉ có Lâm Thần là điềm tĩnh nhất, như thể không có chuyện gì ghê gớm. Khi cơ thể bệnh nhân xuất hiện bất cứ biểu hiện khác thường gì, anh bình tĩnh nói cho bọn họ biết vấn đề nằm ở đâu và làm sao để giải quyết.
Lúc kết thúc cuộc phẫu thuật, ngoài cửa đã có một hàng người đứng đợi.
Người đầu tiên là một ông lão, tuy rằng đã ở độ bảy tám chục tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, khí chất bất phàm.
Lâm Thần vừa nhìn đã biết ông lão này cùng người nằm trong phòng phẫu thuật có quan hệ không bình thường.
Quả nhiên, ông lão vừa thấy Lâm Thần bước ra đã xông đến hỏi:
“Bác sĩ, cháu trai tôi thế nào rồi?”
Lâm Thần lại không để ý đến, anh nói: “Cha mẹ của bệnh nhân đâu? Với tình hình này, tốt nhất là nên nói với ba mẹ cậu ấy.”
Ông lão có chút khó xử, nói: “Cha mẹ của nó đã sớm qua đời, cũng là do gặp phải tai nạn xe. Hiện nay nó là người thân duy nhất của tôi, anh cứ nói thẳng với tôi, tình hình của nó hiện nay thế nào rồi?”
Lâm Thần nhìn bác sĩ mổ chính bên cạnh rồi nói: “Cậu ấy vẫn ổn, cấp cứu kịp thời, tạm thời giữ được tính mạng. Chân của cậu ấy bị tông trầm trọng, có thể phải ngồi xe lăn một thời gian. Nhưng chỉ cần chăm sóc nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm việc tập luyện vật lý trị liệu thì cũng không có vấn đề gì nữa.”
“Vậy thì tốt.” Ông lão cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhìn Lâm Thần hỏi: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết phải ngồi xe lăn bao lâu không?”
Lâm Thần còn chưa kịp nói thì bác sĩ Triệu đã đi đến, cao giọng: “Ông Ninh, ông đừng bị người này lừa, chân của cháu ông chịu tổn thương rất nghiêm trọng, cả đời này cũng không thể đứng lên được nữa.”
Sắc mặt ông Ninh thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, trong đôi mắt ánh lên những tia nhìn phức tạp.
Ông nhìn bác sĩ mổ chính đứng cạnh Lâm Thần, lại đưa mắt nhìn bác sĩ Triệu đứng trước mặt.
Ông Ninh trầm ngâm một lúc thì nhìn Lâm Thần nói: “Bác sĩ Lâm, tôi đã từng nghe danh anh, anh chắc chưa biết tôi đâu nhỉ? Trước giờ nhà họ Ninh chúng tôi vẫn luôn làm ăn ở Thượng Hải, rất ít đi đâu khác. Lần này bởi vì chuyện làm ăn mới đến đây. Chúng tôi chọn bệnh viện này chính là vì biết đến tiếng tăm lẫy lừng của anh. Cho nên, thân là một bác sĩ, anh đừng nên giấu giếm điều gì trước mặt người nhà bệnh nhân nữa.”
Nói dong dài chẳng qua là để cảnh cáo Lâm Thần, nếu như dám giấu giếm chuyện gì thì hậu quả không nói trước được.
“Thưa ông, tôi không hề giấu giếm gì ông cả.” Lâm Thần cười nói: “Bác sĩ Triệu này vốn phụ trách mổ chính cho ca phẫu thuật này, nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà phải thay bằng bác sĩ Lưu đang đứng cạnh tôi đây. Bác sĩ Triệu chỉ thực hiện một nửa cuộc phẫu thuật, nói cách khác anh ấy cũng chưa tiến hành bất cứ phẫu thuật nào. Vậy thì sao anh ấy lại biết tình hình lúc sau của bệnh nhân chứ?”
Ông Ninh nghe vậy thì sắc mặt mới dịu đi đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn nghiêm nghị như cũ.
“Tốt, vậy anh thành thật nói cho tôi biết, cháu tôi đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Lâm Thần lắc đầu: “Tôi không dám chắc, bởi vì hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này có bị nhiễm trùng không thì không có cách nào đoán biết được. Hơn nữa chân của cậu ấy bị thương vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ không thể hoạt động bình thường được, nhưng nếu kiên trì tập vật lý trị liệu cộng thêm châm cứu hằng ngày, tin chắc sẽ không phải ngồi xe lăn cả quãng đời còn lại đâu.”
Lâm Thần phân tích vẫn rất khách quan, nhưng không hiểu sao bác sĩ Triệu kia nghe xong lại cảm thấy giống như anh đang bao biện cho mình.
Cậu Ninh hẳn là đã tắt thở trong phòng phẫu thuật, cho dù là có cứu được đi chăng nữa cũng không sống được bao lâu.
Vốn dĩ không giống như những lời Lâm Thần nói.
Ông Ninh cũng không biết Lâm Thần nói vậy là có ý gì, ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Được. Lâm Thần, tôi miễn cưỡng tin cậu lần này. Không cần biết sau này có xảy ra chuyện gì, chỉ cần không liên quan đến cuộc phẫu thuật ngày hôm nay thì tôi sẽ không trách cậu. Nhưng nếu như cậu không nói sự thật, cố tình lừa gạt tôi, vậy thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và cái bệnh viện này cộng với những người có mặt trong phòng phẫu thuật ngày hôm nay. Cậu rõ rồi chứ?”
Lâm Thần cười nói: “Đương nhiên rồi, xin ông cứ yên tâm.”
Ông Ninh rất hài lòng gật đầu đáp: “Được. Nếu như cậu cứu được mạng sống cháu trai tôi và chân của nó cũng không sao, thì cậu chính là ân nhân của nhà họ Ninh. Sau này, chuyện của cậu chính là chuyện của nhà họ Ninh chúng tôi.”
Nói xong, ông dắt theo những người bên cạnh cùng vào trong phòng bệnh.
Bác sĩ Triệu nhìn thấy bọn họ đã rời khỏi mới cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi đã sớm nói với anh rằng phương pháp của anh không ổn, anh cứ nhất quyết muốn làm anh hung. Giờ thì hay rồi, còn làm liên luỵ đến những người khác.”
Lâm Thần nhìn sang bác sĩ Triệu, không do dự mà đánh anh ta một đấm.
“Bất cứ bác sĩ nào đều không thể vì bất cứ lý do nào mà rời khỏi phòng phẫu thuật giữa chừng như vậy.” Lâm Thần nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng đáng sợ: “Bỏ cuộc giữa chừng thì thôi đi, còn muốn gây mâu thuẫn giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân. Tôi hỏi cậu, nếu như lúc này tình hình bệnh nhân còn chưa được ổn định đã bị người nhà đưa đi, giữa đường gặp chuyện thì cậu gánh nổi trách nhiệm này không?”
Những người xung quanh chưa bao giờ thấy Lâm Thần giận đến mức này, nhất thời đều bị dọa không dám nói một lời.
Bác sĩ Triệu cũng không ngờ Lâm Thần lại nổi giận với mình, anh ta tự cho mình là một bác sĩ giỏi, ở đây lại bị người khác xem thường.
Ý kiến của anh ta cũng bị người khác bác bỏ, vậy thì cũng thôi đi.
Giờ đây lại bị Lâm Thần mắng đến mức này.
Bảo anh ta làm sao mà nhịn nổi cơ chứ?
“Đây rõ ràng là trách nhiệm của anh, người muốn làm anh hùng là anh, không phải tôi!”
Bác sĩ Triệu tức sắp chết, lúc muốn nhào qua thì bị những người xung quanh ngăn lại.
“Được rồi, bớt giận bớt giận.
Bác sĩ Lưu ngăn bác sĩ Triệu lại, vốn muốn để anh ta bớt giận, ngược lại bị anh ta mắng thảm thương.
“Tiểu Lưu, năm nay cậu mới có 28 tuổi, cậu đủ sức làm bác sĩ mổ chính rồi sao? Cậu có đủ tư cách sao, có đủ năng lực sao?” Bác sĩ Triệu căm tức nhìn bác sĩ Lưu: “Cậu đợi đó cho tôi, người này nâng cậu lên càng cao thì cậu té càng đau, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Nói xong, bác sĩ Triệu bèn tháo bảng tên ra vứt mạnh xuống đất.
“Bác sĩ Triệu!”
Bác sĩ Lưu không đành lòng thấy bác sĩ Triệu tức giận bỏ đi bèn gọi với theo.
Nhưng lại bị Lâm Thần cản lại.
“Ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không khống chế được thì dù cho làm bất cứ việc gì cũng là khuyết điểm chết người.”
Lâm Thần nhìn bác sĩ Lâm cười nói: “Kể từ ngày hôm nay, cậu sẽ thay thế vị trí của anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.