Con Rể Là Thần Y

Chương 166:




Bác sĩ mổ chính lặng người một lúc, nhìn vào những điểm xuất huyết trên người Bạch Cốt quả thực đã chảy ít máu hơn nhiều.
Vị bác sĩ đó vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng gọi các y tá và bác sĩ xung quanh đến tiến hành cấp cứu.
Chỉ cần tìm ra được hết những điểm xuất huyết thì sẽ cầm máu được ngay.
Vậy thì xem như việc cứu người thành công được một nửa
Điều này thì bác sĩ ai ai cũng biết.
Vết thương của Bạch Cốt giờ đã được khống chế xong, nguyên do là bởi Lâm Thần đã châm cứu vào ngay huyệt có chân khí của Bạch Cốt, bảo vệ tim mạch của cậu.
Tình trạng của Bạch Cốt nhanh chóng ổn định hơn nhiều.
Nhịp tim cũng bình ổn trở lại.
“Như thế nào rồi?”
Lâm Thần mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước ra từ phòng cấp cứu thì thấy em gái Bạch Cốt tên là Bạch Cầm đứng trước cửa, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Anh nhớ mình không gọi Bạch Cầm đến đây, cũng không nói với cô ấy chuyện Bạch Cốt bị thương.
Vậy thì sao cô ấy lại có mặt ở chỗ này?
Lâm Thần ngẩng đầu nhìn Giang Ngưng đang đứng gần đó, thấy cô đang cố tránh anh.
Không cần nghĩ nhiều cũng rõ, người là do Giang Ngưng gọi đến.
Vì để Giang Ngưng yên tâm, anh chỉ nói tình hình Bạch Cốt cho một mình cô biết.
“Sao em lại gọi cô ấy đến đây?” Lâm Thần khó hiểu nhìn cô: “Anh không bảo em gọi cô ấy đến!”
Giang Ngưng thở dài đáp: “Em cần liệu trước tình huống xấu nhất, lỡ như cậu ấy có gì không ổn thì có thể để Bạch Cầm dùng thân phận người nhà đi làm thủ tục, hơn nữa còn có thể nhìn mặt lần cuối.”
Bạch Cầm nghe Giang Ngưng nói vậy thì vô cùng sốt ruột, mắt đỏ au nhìn Giang Ngưng hỏi: “Chị ơi, anh trai em thật sự không cứu được sao?”
Lâm Thần lập tức trả lời: “Không, cậu ấy không có vấn đề gì, giờ đã cấp cứu thành công, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.”
Bạch Cầm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Bạch Cốt lúc được đẩy ra ngoài thì vẫn không cầm được nước mắt.
Sao cô có thể nghĩ đến, còn chưa xa Bạch Cốt bao lâu thì anh đã bị thương đến nông nỗi này.
“Em đã xin phép trường cho nghỉ học rồi.” Bạch Cầm nhìn bác sĩ đưa Bạch Cốt về lại phòng bệnh xong mới nhìn Lâm Thần và Giang Ngưng nói: “Em rất lo cho sức khoẻ của anh hai, cho nên mới xin nghỉ để chăm sóc anh ấy. Đừng đuổi em đi, có được không ạ?”
Bạch Cầm nhìn Lâm Thần và Giang Ngưng, sợ bọn họ đuổi mình đi, nghĩ cô còn nhỏ nên coi trọng viết học, không để cô ở đây chăm sóc Bạch Cốt.
Nếu như vậy thì cô làm sao mà nghe theo được chứ?
“Được.” Lâm Thần biết cho dù anh và Giang Ngưng không đồng ý đi nữa thì Bạch Cầm ở trường cũng không có tâm trí đâu mà học hành, nên đồng ý luôn: “Nhưng mà đợi sức khoẻ của anh em bình phục rồi thì phải quay lại trường học ngay, có biết không?”
Bạch Cầm gật đầu, trên mặt lộ ra niềm vui khó tả.
Ngày hôm sau, Bạch Cốt tỉnh lại thì nhìn thấy Bạch Cầm ở bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi tức thì rất đỗi ngạc nhiên.
“Con bé chăm sóc cậu cả một đêm luôn đó.” Lâm Thần theo tầm mắt nhìn thấy Bạch Cốt tỉnh lại, trong lòng rất đỗi vui mừng nói: “Chúng tôi khuyên thế nào em ấy cũng không nghe, nhất định phải ở đây chăm sóc cậu mới được. Cho nên cậu phải nhanh chóng khoẻ lại đó.”
Bạch Cốt gật đầu, lúc này anh mới nhận ra toàn thân mình đều bị thương, đau đến nỗi như bị xé ra, mắt cũng không mở to nổi.
“Mọi người không cần nói cho em ấy biết.” Bạch Cốt thều thào: “Người tôi không muốn nhìn thấy tôi trong bộ dạng này nhất chính là em ấy.”
Lâm Thần gật đầu thể hiện anh hiểu điều đó: “Nhưng theo quy định con bé bắt buộc phải đến. Lỡ như cậu có mệnh hệ nào thì còn có người phụ trách ký tên, nắm quyền sinh sát. Hơn nữa cũng có thể nhìn mặt lần cuối, có đúng không?”
Làm sao Bạch Cốt lại không hiểu ý Lâm Thần được chứ, nếu như anh có mệnh hệ gì mà còn không được nhìn mặt nhau lần cuối, ắt sẽ là nuối tiếc lớn nhất đời anh.
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không mong Bạch Cầm nhìn thấy anh trong bộ dạng này.
Thà rằng Bạch Cầm nghĩ rằng anh đã chết, cũng không muốn cô ấy thấy bộ dạng nửa sống nửa chết này của anh.
“Anh, anh không sao chứ?” Bạch Cầm nghe Bạch Cốt và Lâm Thần nói chuyện, mơ hồ một lúc rồi sực tỉnh, nhìn thấy Bạch Cốt đã tỉnh, trong lòng vô cùng vui sướng: “Anh, không phải anh đã hứa với em sẽ không dấn thân vào mấy chuyện nguy hiểm đó nữa rồi sao? Sao lại bị thương đến nông nỗi này? Không phải anh nói với em là anh làm bảo vệ sao? Vậy vết thương trên người anh rốt cuộc là do đâu mà ra vậy?”
Lâm Thần ngồi bên cạnh cũng không biết nên nói thế nào, anh đang nghĩ nếu như để Bạch Cầm biết vết thương của Bạch Cốt là do anh gây ra, không biết con bé có cầm dao đuổi anh không nữa.
“Không có gì.” Bạch Cốt nhìn Bạch Cầm, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt nói: “Quả thực là anh không có làm chuyện đó, nhưng ân oán cá nhân vẫn cần phải giải quyết chứ, em nói xem có đúng không?”
Bạch Cầm gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Vậy anh đã giải quyết xong chưa? Sau này có còn xảy ra những chuyện như thế này nữa không?”
Bạch Cốt lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười là con bé yên tâm: “Không đâu, anh hứa với em tuyệt đối không có lần sau đâu!”
“Được rồi.” Lâm Thần đã tìm được lúc thích hợp để lên tiếng: “Bạch Cầm, em về trước đi. Giờ anh của em đã không sao rồi, em cũng nên về trường học tiếp, tan học anh sẽ cho người đến đón.”
Bạch Cầm vốn định ở thêm chút nữa, cô không muốn rời xa Bạch Cốt chút nào.
Nhưng Bạch Cốt lại muốn cô nhanh chóng quay về.
Cô đành bất lực nghe theo.
“Được rồi, giờ con bé không ở đây, anh có thể nói cho tôi biết tôi còn sống được bao lâu rồi đó.”
Bạch Cốt nhắm nghiền mắt, dáng vẻ như đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận tin xấu hết rồi.
Lâm Thần thở dài, nhìn Bạch Cốt nói: “Ngại quá, ít nhất cậu cũng phải sống thêm 30, 40 năm nữa.”
Bạch Cốt mở bừng mắt, nhìn Lâm Thần như thể muốn xác định lời anh nói là giả hay thật vậy.
“Tay nghề của tôi mà cậu còn không tin sao?” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt, không kìm nổi bật cười: “Trước đây tôi đã từng nói với cậu, vết thương của cậu sẽ không nặng hơn đâu, nhưng cảm giác đau đớn thì lại tăng gấp trăm gấp ngàn lần. Cho nên chúng tôi chỉ tiến hành trị liệu như bình thường thôi.”
Bạch Cốt nghe xong yên tâm trở lại, thở ra một hơi nặng trịch.
“Khoảng thời gian tiếp theo cậu dưỡng thương cho tốt vào.” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt, nói: “Những chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được.”
Bạch Cốt không nói gì, giờ anh đau đớn đến độ không mở nổi mắt.
Lâm Thần vốn muốn tiêm một mũi giảm đau cho nhưng lại bị Bạch Cốt từ chối.
“Nếu như ngay cả cơn đau này cũng không chịu được vậy thì sau này làm sao bảo vệ anh, bảo vệ em gái tôi chứ?”
Nghe Bạch Cốt nói thế, Lâm Thần cũng không dám nói gì thêm
“Bác sĩ Lâm!”
Lâm Thần vừa ra khỏi phòng bệnh của Bạch Cốt đã bị y tá trưởng gọi lại.
“Có một người vừa bị tai nạn xe, anh qua xem giúp đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.