Con Rể Là Thần Y

Chương 148:




Cái xác trong tủ đông này cũng là người quen của bọn họ, chính là bệnh nhân đã qua đời trong lúc cấp cứu ngày hôm qua.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Lâm Thần nhìn thi thể cau mày: “Lúc bọn họ nói không phải chuyện gì mới lạ tôi đã cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Xem ra mọi chuyện còn phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
Lúc này Bạch Cốt cũng nhìn ra được một ít vấn đề, muốn kiểm tra thi thể nhưng bị Lâm Thần ngăn lại.
“Không cần kiểm tra đâu.” Lâm Thần chỉ vào những vết thương trên người thi thể, nói: “Đây là dấu tích do những vết dao mổ để lại, mà những vết dao mổ này ứng với bộ phận nào trên cơ thể chắc hẳn cậu phải rõ hơn tôi.”
Bạch Cốt gật đầu đáp: “Ừ, đều là những bộ phận thiết yếu của cơ thể người.”
“Cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì tất cả những bộ phận có thể sử dụng được của người này, bao gồm con ngươi đều đã bị người khác cắt đi.” Lâm Thần chạm tay vào mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ của thi thể rồi nói: “Thời gian ra tay chắc hẳn chỉ một tiếng đồng hồ trước khi chúng ta đến mà thôi.”
Bạch Cốt không hiểu ý đồ của Lâm Thần là gì, anh quay đầu nhìn xung quanh, xác định không có kẻ khác đến nghe lén hay định tấn công bọn họ.
Lâm Thần đóng cửa tủ đông lại, cẩn thận kiểm tra những chiếc tủ xung quanh.
Quả nhiên những tủ còn lại cũng là tủ đông, bên trong đều chứa đầy những thi thể.
Có người ngũ quan đã nát bét không thể nhận ra, có người khuôn mặt vẫn nguyện vẹn.
Có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ.
“Nhiều đến thế này sao?” Bạch Cốt kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có nhiều thi thể như thế này? Những người này đều do bọn họ gϊếŧ cả sao?”
Lâm Thần lắc đầu, vừa kéo những chiếc tủ lại đúng vị trí ban đầu vừa nói: “Không thể nào đều là do bọn họ làm. Những người này đều là người giao thiệp rộng, một khi mất tích nhất định sẽ có người đến báo án. Mà những người này cũng không ngốc, triệu tập nhiều người thế này cùng một lúc không phải sẽ rất dễ gây chú ý sao?”
Bạch Cốt trầm ngâm gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi mới nói với Lâm Thần: “Cho nên những người này đều giống với những người sáng nay, đều bị người nhà tự đưa đến?”
“Tám, chín phần là vậy.” Lâm Thần kiểm tra những nơi khác, không phát hiện được manh mối gì đặc biệt, anh vỗ tay nói: “Được rồi, chúng ta về thôi. Những gì có thể dời đi đều dời đi rồi, những thi thể này cũng không có lợi ích gì lắm. Dẫu sao trên phương diện pháp luật bọn họ đều là những người đã chết. Ngay cả khi phát hiện ra đống thi thể này thì người nhà bọn họ cũng phớt lờ cho qua, không có tác dụng gì cho lắm.”
“Vậy anh định làm thế nào?”
Suy nghĩ một lúc, Lâm Thần khoát tay nói: “Về nhà đợi là được rồi.”
“Đợi?”
Lâm Thần gật đầu, nhìn một lượt khắp xung quanh rồi giải thích: “Không sai, những bộ phận quan trọng của những cơ thể này đều bị cắt xuống, tôi nghĩ trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tìm những thi thể mới đâu. Chúng ta ở đây chờ đợi manh mối mới xuất hiện chi bằng về nhà đợi, không chừng sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn gì đó.”
Lâm Thần nói xong bèn cùng Bạch Cốt rời khỏi.
Thời gian những ngày sau đó của Lâm Thần đều tập trung vào ba điểm thằng hàng chính là nhà, bệnh viện Ngưng Thần và các bệnh viện khác.
Bạch Cốt cũng không hiểu nổi tại sao Lâm Thần lại phải chạy đến những bệnh viện khác làm gì. Nếu Lâm Thần muốn thu thập chứng cứ thì bệnh viện của anh ấy mới là nơi tốt nhất để thu thập thông tin.
Lâm Thần không giải thích với Bạch Cốt, anh cũng không nói gì với cả Giang Ngưng.
Nhưng vì chuyện trước đây mà mối quan hệ giữa anh và Giang Ngưng đã xảy ra một số xung đột nhỏ.
Lâm Thần định đợi chuyện này đâu vào đó sẽ tìm cách để hai vợ chồng làm lành.
“Bạch Cốt.”
Không rõ lúc đó là ngày thứ mấy sau khi vụ việc xảy ra, Bạch Cốt còn đang nghĩ chắc Lâm Thần đã không còn để tâm đến nữa thì lại bị anh kéo đi đến một bệnh viện khác.
“Nhìn thấy phòng cấp cứu ở đằng kia chứ?”
Bạch Cốt gật đầu: “Rồi sao?”
Lâm Thần chỉ vào thân nhân đang đứng trước phòng cấp cứu rồi đưa một tờ giấy có chữ cho cậu ấy.
“Đây là biển số xe của thân nhân bọn họ.” Lâm Thần nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, mặt trông đợi nói: “Nói đã điều tra người được cấp cứu lần này bị ung thư giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa, cho nên 90% sẽ không được đưa đến phòng phẫu thuật đâu.”
“Cho nên sao?” Bạch Cốt cũng gần như nắm được suy nghĩ của Lâm Thần rồi: “Anh muốn tôi theo dõi đám người đó, chỉ cần bọn họ nhận được thi thể thì đi theo họ, có đúng không?”
Lâm Thần gật đầu, đúng là anh đã nghĩ vậy.
Bạch Cốt nhìn Lâm Thần không nói nên lời. Tuy rằng anh chịu trách nhiệm bảo vệ Lâm Thần nhưng anh lại không hiểu được sao Lâm Thần cứ thích tìm đến mấy chuyện phiền phức vậy cơ chứ?
“Lâm Thần, anh nhất quyết phải nhúng tay vào chuyện này sao?”
Không phải là Bạch Cốt không muốn nhận vụ án này, anh chỉ hi vọng Lâm Thần có thể lo tốt chuyện của mình, hơn nữa vướng vào những chuyện này có khi còn gặp phải những hậu quả khác.
“Vậy tại sao lại không chứ?” Lâm Thần hỏi ngược lại. “Cậu có chắc chắn rằng những thi thể này đều chết do bị bệnh rồi với được người nhà đưa đến đó không?”
Bạch Cốt vẫn không hiểu được: “Vậy thì có liên quan gì đến anh?”
“Cậu tưởng tượng mà xem, nếu như có một ngày em gái cậu mất tích, sau đó xuất hiện những thi thể này, lúc đó cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Bạch Cốt không ngờ Lâm Thần lại nghĩ xa đến vậy. Đối với anh mà nói thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Tuy rằng có đủ năng lực giải quyết những rắc rối này.
Nhưng có lúc những rắc rối ấy có thể làm tổn thương người mà mình yêu nhất.
Nếu như xuất phát điểm của Lâm Thần là muốn bảo vệ người mà anh ấy yêu thương thì Bạch Cốt có thể hiểu được.
Ngay lúc hai người đang trao đổi, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Không biết bọn họ đã nói gì, chắc là mấy lời chia buồn mà thôi.
Nhưng nét mặt người nhà không đau khổ một chút nào ngược lại còn rất xúc động và háo hức.
“Được rồi, bây giờ đến lượt chúng ta rồi.”
Hai người nhanh chóng lên xe, lái đến trước cửa chờ xe của thân nhân người chết.
Tuy nhiên, pha hành động lần này khó hơn tưởng tượng của Lâm Thần nhiều.
“Sao vậy?”
Hai người theo dõi đến một nơi khác, Lâm Thần vừa dừng xe liền thấy mặt Bạch Cốt tràn đầy sự tức giận, cả người toát ra sát khí.
Bạch Cốt không nói lời nào chỉ nhìn đăm đăm về một người đang ở cách đó không xa.
“Hắn chính là người lúc đó bắt cóc em gái tôi.” Bạch Cốt chỉ vào người đang giúp đỡ xác chết lên, hắn mặc bộ đồ công nhân màu xanh, nói tiếp: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ hắn là người của Cảnh Khải, xem ra không phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.