Con Rể Là Thần Y

Chương 146:




Ngày hôm sau, Lâm Thần đến bệnh viện làm việc như bình thường.
Chỉ là bây giờ bên cạnh anh ấy đã có thêm một người.
"Bác sĩ Lâm, vị này là?"
Lâm Thần liếc nhìn Bạch Cốt phía sau, lãnh đạm nói: "Đây là hộ lý mới, có vấn đề gì không?"
Cô y tá vội lắc đầu nói: "Không, không có gì ạ."
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Tuy nhiên, ngay sau đó đã có những tin đồn về Bạch Cốt trong bệnh viện Ngưng Thần.
Anh ấy vừa cao vừa đẹp trai và trông lại rất trẻ, không biết tại sao lại phải làm công việc hộ lý mệt như này chứ.
"Bác sĩ Lâm, đây là hồ sơ bệnh án của một số bệnh nhân gần đây."
Một y tá lợi dụng lúc đem hồ sơ cho Lâm Thần, liếc nhìn Bạch Cốt sau lưng Lâm Thần một cái, sau đó đỏ mặt rời đi.
Lâm Thần nhìn mấy cô y tá trong bệnh viện của mình, sau đó lại lén nhìn Bạch Cốt phía sau đang giúp xử lý hồ sơ, thở dài một tiếng.
Bạch Cốt không nhận thấy có bất thường, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Thần, hình như có vấn đề gì đó?
Nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, vẻ mặt Lâm Thần càng lúc càng nghiêm túc.
Những bệnh nhân này đều đã nhập viện vào tháng trước, theo hồ sơ bệnh án những bệnh nhân này đã hôn mê một thời gian, hoặc là họ đột nhiên khó chịu sau khi tỉnh dậy, hoặc họ đang bơi đột ngột đuối nước và phát hiện cơ thể không khỏe sau khi được cứu.
Và khi đến bệnh viện để kiểm tra, không ngoại lệ, họ phát hiện một bộ phận nào đó trên cơ thể mình đã biến mất.
Một số là thận, một số là phổi, và một số là bộ phận quan trọng hơn.
Giờ đây, những người này đều đang sống dựa vào máy móc của bệnh viện.
Điều này thật kì lạ.
"Những bệnh án này, cô có chắc là sau khi hỏi chi tiết đều ghi lại hết rồi chứ?"
Cô y tá còn đang nói tám chuyện đột nhiên bị Lâm Thần chất vấn như vậy, liền đơ người ra, một hồi lâu mới quay lại nhìn anh nói: "Đúng vậy, tôi chắc chắn, tôi đã hỏi rất chi tiết sau đó mới ghi lại. Nhưng mà, một trong số bệnh nhân này không phải do tôi phụ trách. Hồ sơ bệnh án có vấn đề gì ạ? "
Lâm Thần không nói gì, nhưng bắt đầu tiến hành điều tra chi tiết từng người một dựa trên các bệnh nhân trong hồ sơ bệnh án, và đích thân kiểm tra lại những người này nếu cần thiết.
“Anh thiếu thận đúng không?” Lâm Thần nhìn bệnh nhân trước mặt hỏi, “Anh phát hiện cơ thể không thoải mái từ khi nào vậy?”
Bệnh nhân không ngờ rằng Lâm Thần lại hỏi kỹ như vậy, vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt.
"Cần anh quản sao? Tôi chỉ muốn tới đây chữa trị thật tốt mà thôi! Nếu anh không chữa được thì mau cút khỏi đây!"
Phản ứng của bệnh nhân có hơi ngoài dự đoán của Lâm Thần.
Theo phản ứng của những bệnh nhân bình thường, khi biết cơ thể có vấn đề, họ thường muốn điều trị dứt điểm các bệnh đã mắc phải trong tháng hoặc thậm chí một năm trước, và họ đã gặp phải một số điều có thể gây ra sự biến mất của thận.
Tuy nhiên, bệnh nhân này hy vọng bệnh viện sẽ không đặt ra những câu hỏi trên và chỉ tiến hành điều trị dựa trên tình trạng hiện tại của bản thân.
Và phản ứng sau khi thẩm vấn rất đều dữ dội như vậy, điều này rất có vấn đề.
"Bác sĩ Lâm, không ổn rồi!"
Y tá trưởng vội vàng chạy tới phòng làm việc của Lâm Thần, vẻ mặt bối rối nói: "Bệnh nhân giường 16 cấp cứu không thành công đã qua đời. Anh đi xem thử đi!"
Lâm Thần tức giận nói: "Chết thì cũng chết rồi, tôi đi liệu có thể làm người ta sống lại sao?”
"Không phải, người nhà của bệnh nhân quá cố đã đưa một đám người đến và nói rằng họ sẽ đưa người trong ngày hôm nay. Điều này là không tuân thủ quy tắc và quy trình. Chúng ta cần phải kiểm tra nguyên nhân cụ thể cái chết của bệnh nhân và ghi chép lại mới được đưa người đi. "
Nghe y tá trưởng nói thế, Lâm Thần cũng không nói được gì nữa, để đề phòng người nhà làm loạn, anh chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy lao đến hiện trường cùng với Bạch Cốt.
Tôi thấy khuôn mặt của những người trong gia đình người quá cố không một chút buồn vì người nhà mất mà tràn đầy phấn khởi và vội vàng, điều này có chút không đúng.
Nếu người chết có nhiều tài sản thừa kế thì điều này có thể cho qua.
Tuy nhiên, Lâm Thần biết rất rõ về hoàn cảnh gia đình của bệnh nhân đã qua đời này.
Nghèo đói, thậm chí chi phí điều trị cũng được huy động từ cộng đồng.
Bây giờ tôi vẫn còn nợ một khoản nữa.
Vì vậy, vội vàng và phấn khích như vậy rõ ràng là không phải vì may mà bệnh nhân thoát khỏi đau ốm bệnh tật.
Ngược lại càng giống như đang mong chờ một lợi ích sắp tới vậy, rất là kích động không kiềm chế được.
“Các người muốn đưa người đi, chúng tôi có thể hiểu được.” Sau khi quan sát xong, Lâm Thần bước tới, nhẹ nhõm nói: “Tuy nhiên, bệnh viện của chúng tôi cũng có nội quy và quy định của chúng tôi, hơn nữa theo quy trình, chúng tôi đang ghi lại nguyên nhân của bệnh nhân tử vong, còn cấp giấy chứng tử cho các người. Sau đó, nhà tang lễ sẽ tổ chức. Mấy người nóng lòng như vậy, có việc gì không thể trì hoãn sao? "
Một người trong số đó nhìn Lâm Thần, thản nhiên nói: "Đương nhiên không thể chậm trễ được, Nếu không tươi mới nữa, không thể tăng giá, cậu chịu trách nhiệm sao?"
Người này vừa nói xong liền bị một số người khác túm lấy.
Tươi mới?
Giá có tăng lên không?
Điều này có hơi kỳ lạ.
Nhưng rồi một ý tưởng táo bạo khác nảy ra trong đầu Lâm Thần.
“Nếu đã như vậy, vậy ông đợi một chút cho chúng tôi ghi chép lại, rồi lập tức để cho các người mang người đi.”
Lâm Thần nhờ người ghi chép lại, sau đó anh ta lần lượt trò chuyện với những trưởng lão này.
Những trưởng lão này không phải là người thân trực tiếp của bệnh nhân mà là những người thân phụ trách đến mang người đi.
Thảo nào, đến một chút thời gian cũng không cho.
Lâm Thần trong lòng đã tính sẵn, sau khi bàn giao xong liền yêu cầu những người này mang thi thể bệnh nhân đi.
"Bác sĩ Lâm, cứ để họ đưa bệnh nhân đi. Sau này người nhà của bệnh nhân đến truy cứu thì phải làm sao?"
Đối mặt với sự lo lắng của y tá trưởng, Lâm Thần thờ ơ nói: “Cha mẹ của bệnh nhân không còn sống nữa, cô không cần phải sợ.”
Sau đó, anh ta quay trở lại văn phòng của mình và yêu cầu Bạch Cốt chuẩn bị đi với anh một chuyến.
“Anh không phải định theo dõi đám người hồi nãy đấy chứ? Bạch Cốt hỏi: “Tại sao lại phải theo dõi bọn họ?”
“Tôi nghi ngờ rằng họ có liên quan gì đó đến những bệnh nhân mới xuất hiện gần đây một cách không thể giải thích được.” Lâm Thần giơ danh sách hồ sơ bệnh án trên tay và nói: “Những người này không thể vô duyên vô cớ mà mất đi một phần cơ thể được, và những người đó vô duyên vô cớ mà đến thời gian đợi chúng ta cấp giấy chứng tử cũng không có được. "
Bạch Cốt gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi."
Khi cả hai vừa xuống lầu thì thấy chiếc xe ô tô chứa thi thể bệnh nhân đang từ từ đi qua trước mặt.
"Đi, đuổi theo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.