Con Rể Là Thần Y

Chương 139:




Sau khi Lâm Thần nói một số điều không liên quan khác, anh đã đuổi khéo những phóng viên này đi với lý do đang có việc cần giải quyết.
Lâm Thần không biết hôm nay có người mời phóng viên tới hay sao, nhưng ít nhất anh xem như đã không bị lừa, nếu không với mạng Internet hiện tại, chỉ một lời không hay thôi, nói không chừng sẽ bị bạo lực mạng. Mặc dù không ai xung quanh Lâm Thần phải chịu thiệt hại, nhưng Lâm Thần cũng có thể nhận ra rằng một số hành động trên Internet thực sự khủng khϊếp. Chỉ với một sức ép trên mạng cũng có thể đưa người ta tới chỗ chết, hơn nữa mạng lưới cũng là một hệ lụy, bạn không biết được đầu dây bên kia mạng là ai? Lâm Thần cảm thấy sức mạnh của cảnh sát mạng hiện tại cần được tăng lên, nếu không thực tế bây giờ người ta sẽ lên mạng nói những điều không đúng về bạn, bắt đầu làm anh hùng bàn phím trên mạng.
Có lẽ bạn thấy một người bình thường rất trầm lặng nhưng trên mạng lại trở thành cái gọi là anh hùng bàn phím, đi khắp thế giới bằng bàn phím, ngày thường im lặng không nói gì nhưng bạn mãi không thể biết trong tim người ta có điều gì mờ ám.
Sau khi quay về văn phòng, Lâm Thần mới được duỗi thẳng lưng, gần đây anh thực sự bận rộn, nhưng cũng đã được đền đáp thế này, các phóng viên là minh chứng tốt nhất cho sự đền đáp này.
Chợp mắt trong phòng làm việc một hồi, Lâm Thần cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, có vẻ như đã đến lúc anh nghỉ ngơi, Lâm Thần đến ga ra định lái chiếc xe của mình ra ngoài để thư giãn.
"Cười"
Ngay khi Lâm Thần ra đến ga ra, anh nhìn thấy một chiếc BMW tông vào mình, Lâm Thần nghĩ rằng đó là một người mới học lái, muốn bỏ trốn nên bỏ qua. Nhưng ngay sau đó, Lâm Thần nhận ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Chiếc xe đã nói rõ ràng anh muốn đâm chết anh. Lâm Thần vừa né vừa tìm xe của mình, anh ta định lái xe của mình và trốn chiếc BMW này, không ngờ người lái chiếc BMW này lại có kỹ năng lái xe cực kỳ cao, dường như anh ta đã nhìn thấu Lâm Thần nên đã cố tình đâm vào Lâm Thần vào một điểm mù., Đến nỗi Lâm Thần không thể lái xe.
Nhưng Lâm Thần làm sao có thể để tên đó toại nguyện, vận công chưởng vào chiếc BMW, chiếc xe BMW đang vội vàng cũng phải phanh lại, Lâm Thần nhân cơ hội này, vội vàng tìm xe của mình lái về phía cửa ga ra, chiếc BMW thấy thế cũng nhanh chóng đuổi theo, Lâm Thần vừa đi vừa nghĩ, bây giờ nếu xảy ra hỗn chiến trong thành phố, sẽ không thể tránh khỏi làm hại tới một số người đi đường. Tốt hơn là nên dẫn anh ta đến nơi dân cư thưa thớt gần đây, như vậy có thể giảm đáng kể khả năng gây thương tích cho người đi đường.
Lâm Thần nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện đối phương đang bám chặt phía sau, đã không thể nào thoát khỏi anh ta được thì đành chạm mặt nhau vậy. Hiện tại Lâm Thần rất tự tin vào bản thân. Với sự tu luyện bây giờ của mình, người thường dù có đến mấy chục người thì cũng chỉ đến làm bao cát mà thôi.
"Nào, tới đi, để xem tên nhãi ranh cậu có bản lĩnh gì."
Lâm Thần nhìn chằm chằm chiếc xe phía sau, sau đó rẽ ngoặt, xe dừng lại, Lâm Thần mở cửa, từ từ xuống xe.
Lâm Thần nhìn chiếc xe BMW, lúc này chiếc BMW cũng dừng lại, Lâm Thần vốn tưởng rằng bước xuống xe là một người đàn ông cao to cường tráng hay gì đó, nhưng không ngờ bước ra khỏi xe là một thiếu niên có vẻ yếu ớt đội một chiếc mũ lưỡi trai, và đôi mắt trống rỗng của cậu ta dường như có thể trực tiếp nhìn xuyên Lâm Thần. Người thanh niên nhìn chằm chằm Lâm Thần mà không nói lời nào.
"Nói đi, mục đích của cậu là gì."
Lâm Thần nhìn người thiếu niên không nói lời nào, dựa vào thùng xe, hỏi.
Bất quá, Lâm Thần đang dửng dưng nhìn người thiếu niên, giây tiếp theo, người thanh niên lao về phía Lâm Thần, nắm đấm của cậu ta cho cả luồng khí mạnh, Lâm Thần vừa nhìn đã nhận ra.
"Tên nhóc này hóa ra là một người tu luyện."
"Thật thú vị."
Khóe miệng Lâm Thần nhếch lên, sau đó nhìn chằm chằm thiếu niên, vận công chưởng về phía thiếu niên.
"Bùm"
Bùm một tiếng, cả hai người đều bay về phía sau, Lâm Thần liếc qua nhìn thiếu niên, không ngờ thân thể tưởng như yếu ớt lại có thể chứa một lượng lớn năng lượng như vậy, nhưng mà vậy cũng tốt, đã rất lâu Lâm Thần không được đấu với người có tu luyện, bản thân cũng đã lâu không vận động rồi.
"Lại tới đi."
Lâm Thần nói vậy, rồi lại vận khí, chân khí hòa vào không khí, dưới sự ma sát của không khí, một số tia lửa xuất hiện. Lâm Thần dương nắm đấm vào cậu thiếu niên không chút nương tay. Nhưng cậu nhóc thấy Lâm Thần bay lại vẫn chưa xuất chiêu gì, mãi cho đến khi nắm đấm của đối phương cách cậu ta năm mét, người thanh niên mới bắt đầu phát huy sức mạnh của mình, nhưng Lâm Thần nhìn người thiếu niên bây giờ mới bắt đầu vận khí, nghĩ đối phương điên rồi, nếu cú
đấm của mình mà nhắm vào người thường, bên kia thậm chí sẽ không có cơ hội giải cứu, cho dù là trên người tu luyện đi nữa, đối phương chắc chắn sẽ bị thương.
Người thiếu niên nhìn Lâm Thần đang khí thế tiến tới, trong mắt không có một chút sợ hãi, chân chính chậm rãi chạy tới, lúc này nắm đấm của Lâm Thần sắp đánh vào mặt của cậu ta.
"Khà khà, cậu chết chắc rồi."
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Chỉ trong một giây, thái độ của Lâm Thần đã thay đổi từ tự tin đến khó tin. Anh không biết tại sao sức mạnh của mình lại trở nên như thế này. Lâm Thần người đã tích lũy đủ năng lượng, dường như bây giờ không còn chút sức lực nào cả vào lúc này. Thiếu niên thấy vậy lập tức vận chân khí, chưởng một phát đẩy đối phương ra xa.
"Làm sao lại thế này chứ?"
Lâm Thần có chút không thể tin được, vốn dĩ hắn tràn đầy tự tin vào thực lực của chính mình, nhìn thiếu niên không có biện pháp phòng ngự, còn tưởng rằng đối phương đã từ bỏ phản kháng, anh cũng phân vân không biết có nên dùng ít sức thôi không. Nhưng khi đánh lên người cậu bé nhận ra rằng mình đã sai, sức mà anh đánh lên người cậu bé nhẹ như lên bông, tất cả sức lực hầu như bị tan biến hết.
"Khụ khụ…"
"Phụt"
Lâm Thần lúc này đã bay ra ngoài, đang nằm trên mặt đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu đỏ, sau đó ho khan liên tục, hiện tại nhìn người thiếu niên này càng ngày càng kì lạ, đặc biệt là ở đôi mắt đen và sâu của cậu ta.
Người thiếu niên nhìn Lâm Thần ngã trên mặt đất, chậm rãi đi về phía đối phương, lúc này ma sát giữa bước chân của người thanh niên với mặt đất dường như đối với Lâm Thần giống như âm thanh của tử thần truyền đến vậy.
"Không, không đúng."
Lâm Thần cảm thán, cậu thiếu niên này, bước đi sao lại không có tiếng động, sao có thể chứ, người bình thường đi sao lại có thể không có tiếng động, cậu thiếu niên trước mặt Lâm Thần trông càng quái dị, muốn chạy nhưng lại không cử động được, anh chỉ có thể giương mắt nhìn thiếu niên chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.
"Anh là Lâm Thần."
Cậu ta chậm rãi nói.
Lâm Thần đã kiềm chế được sự hoảng sợ của mình và gật đầu.
"Có người đã trả tiền để tôi gϊếŧ anh."
“Ai?"
"Tôi không thể tiết lộ tên của người đó, ngươi đi chết đi."
Nói xong, người thiếu niên giơ bàn tay xương xẻo ra đâm Lâm Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.