Con Rể Là Thần Y

Chương 1:




“Vợ à em đã mệt mỏi cả ngày rồi hay là sớm một chút…”
Nhìn thấy Giang Ngưng đã ngồi mấy tiếng trong phòng làm việc làm hồ sơ bệnh án, Lâm Thần có chút đau lòng, dè dặt nói.
Chỉ tiếc là anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Giang Ngưng tức giận ngắt lời.
“Đừng làm phiền tôi có được không?”
Ở rể ba năm ở nhà họ Giang, Lâm Thần đã quen với những lời nói lạnh nhạt của người nhà họ Giang từ lâu rồi.
Lâm Thần biết, một tuần trước, bệnh viện Đức Khang đã tiếp nhận một bệnh nhân bị chướng bụng.
Giang Ngưng làm bác sĩ chủ trị, một tuần nay cô đã dùng mọi cách để chữa trị thế nhưng bệnh tình của người đó không những không thuyên giảm mà ngược lại tình hình còn ngày càng nguy cấp hơn.
Bệnh viện Đức Khang là bệnh viện tư nhân lớn nhất Sùng Châu, phía sau có Tập đoàn Từ Thị chống lưng, họ vẫn luôn muốn phát triển thành một bệnh viện đa khoa toàn diện số một Sùng Châu.
Hiện giờ đang là giai đoạn bệnh viện Đức Khang phải cạnh tranh xếp hạng vô cùng kịch liệt.
Bệnh nhân mà Giang Ngưng tiếp nhận lâu ngày vẫn không thể chữa trị đã tạo ra nhiều tiêu cực trong dư luận, vì thế không khỏi đánh thẳng vào họng súng.
“Vợ à, có lẽ anh có thể giúp…”
Lâm Thần cắn chặt răng tiếp tục nói, chỉ tiếc là lời của anh dường như đã hoàn toàn chọc giận Giang Ngưng.
“Lâm Thần, tôi gả cho anh ba năm, nuôi anh ba năm.”
“Anh yếu đuối vô dụng, Giang Ngưng tôi tự mình nhận lấy xui xẻo thì không nói, nhưng anh làm ơn đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa có được không?”
“Bây giờ anh cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi.”
Giang Ngưng đã có một đống áp lực đè nặng trên vai, giờ phút này không tránh khỏi việc lôi ba năm ở cùng Lâm Thần ra để trút giận lên.
Lâm Thần chua xót bất đắc dĩ cười, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Năm đó nhà họ Lâm có bí kíp y học bí ẩn bị diệt môn, hiện giờ chỉ có duy nhất Lâm Thần là truyền nhân, anh mai danh ẩn tích cho tới bây giờ, trốn tránh khỏi việc bị kẻ khác đeo bám đuổi gϊếŧ, cũng chính vì vậy mà phải cam tâm tình nguyện ở rể ở đây.
Năm đó, ân đức của nhà họ Lâm ở Quảng Thi đã cứu chữa cho rất nhiều bệnh nhân, vì vậy khi nhà họ Lâm bị diệt môn, Lâm Thần là con trai cả nhà họ Lâm được người ta mạo hiểm cứu ra.
Mấy năm nay anh vẫn sống vô cùng khốn khổ, cũng sa sút rất nhiều, anh thậm chí còn hận số phận chính bản thân mình sao lại thảm hại như vậy, hơn nữa với thân phận hiện giờ của anh, thật sự không khác gì một tên vô dụng.
Lâm Thần âm thầm suy nghĩ, vừa đi đến cửa cầu thang, đột nhiên đụng phải Vương Mai, mẹ vợ trang điểm vô cùng sặc sỡ.
Anh vội vàng tránh qua một bên, cúi đầu lễ phép gọi một tiếng mẹ nhưng chỉ có thể đổi lấy một tiếng cười lạnh nhạt của đối phương.
“Tên vô dụng hủy hoại cả đời con gái của tôi còn có mặt mũi đứng ở đây sao?”
“Mau cút sang một bên.”
Mắng chửi vài câu, Vương Mai có vẻ vô cùng chán ghét Lâm Thần, không muốn lãng phí thời gian đứng bên cạnh anh nữa nên nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Giang Ngưng.
“Mẹ, không phải con đã nói là con sẽ không đi tiệc rượu tối nay rồi sao?”
“Cái con bé ngốc này, đây là tiệc rượu do Tập đoàn Từ Thị tổ chức, mẹ nghe người ta nói lần này không chỉ có người nhà họ Từ tới mà bảy ngày nữa còn tuyên bố người phụ trách tập đoàn Từ Thị ở Sùng Châu.”
Cho dù là bệnh viện Đức Khang mà Giang Ngưng đang làm việc hay là công ty dược liệu mà nhà họ Giang đang phụ trách hiện giờ, tất cả đều là sản nghiệp của tập đoàn Từ Thị.
Không lâu trước đây Tập đoàn Từ Thị đã thông báo tin tức tổ chức tiệc rượu bảy ngày tại Sùng Châu để gặp gỡ và hội ý những người đứng phụ trách các gia tộc và công ty.
Tin tức này vừa nổ ra, không biết bao nhiêu người ấp ủ tư tưởng giống như Vương Mai muốn đưa con gái, con trai mình tới để tìm một con rể giàu có ở đây hoặc có cơ hội vào Từ Thị làm con dâu, trở thành cá chép hóa rồng.
“Mẹ, con biết mẹ muốn con đến tiệc rượu để tìm cho mẹ một chàng rể giàu có nhưng mà con và Lâm Thần còn chưa có ly hôn.”
“Nhưng mẹ nghe nói cậu ba nhà họ Từ cũng tới, không phải con vì bệnh viện đó mà đau đầu sao?”
“Tới tiệc rượu rồi chào hỏi cậu ba nhà họ Từ một chút, biết đâu vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.”
Lâm Thần đứng ở cửa cầu thang nghe rõ ràng mọi chuyện, sau khi nghe được câu nói đó, Lâm Thần biết Giang Ngưng chắc chắn sẽ tới tiệc rượu tối nay, nguyên nhân không phải vì tìm con rể cho Vương Mai mà là vì giải quyết khó khăn về bệnh nhân mà cô đang gặp phải.
Tập đoàn Từ Thị khởi đầu từ một phòng khám sau đó kéo dài đến mấy thế hệ, bây giờ đã phát triển thành bệnh viện hàng đầu cả nước.
Từ Thị vẫn là ngôi sao sáng trong giới y học trong nước, cậu ba trong miệng Vương Mai nói chính là người có biệt danh Tái Diêm La, vô cùng nổi danh trong giới y học Trung Quốc.
Quả nhiên không lâu sau, Giang Ngưng đã thay đồ để cùng Vương Mai tới tiệc rượu.
“Vợ à, hay là anh lái xe đưa em đi…”
“Cút sang một bên đi, còn không biết nhìn lại bản thân mình xem, muốn đi để làm nhà họ Giang chúng tôi mất mặt sao?”
Lâm Thần chưa kịp nói xong đã bị Vương Mai ngắt lời.
“Đông y suy thoái, một kẻ không ra gì như cậu ba nhà họ Từ mà cũng dám tự xưng là Tái Diêm La.”
“Vợ à lần này e là em sẽ phải thất vọng trở về, hay là để anh đi giúp em đi.”
Nhìn bóng dáng mẹ con Giang Ngưng lạnh lùng rời đi, Lâm Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người chạy tới phòng làm việc của Giang Ngưng, cầm lấy bệnh án và CT nhìn qua.
“Chứng phù sa, cũng không phải quá khó giải quyết.”
Xem xong bệnh án, Lâm Thần chạy tới phòng bếp mày mò một viên thuốc rồi đặt lên bàn Giang Ngưng, nghĩ một lúc rồi lại tìm giấy, nghiêm túc viết lên đó phương pháp trị liệu.
Viết được một nửa phương án trị liệu, điện thoại đột nhiên vang lên. Lâm Thần cầm lấy điện thoại, là Giang Thiên, em vợ anh gọi tới.
“A lô, Lâm Thần, chị tôi gặp chút phiền phức ở tiệc rượu, cậu mau tới đây theo định vị mà tôi đã gửi cậu đi.”
Lâm Thần còn chưa kịp hỏi kỹ thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Tuy rằng Giang Thiên không tốt đẹp gì, nhưng lúc này anh ta nói Giang Ngưng gặp nguy, Lâm Thần không suy nghĩ nhiều lập tức đi ra ngoài.
Khi Lâm Thần đi theo định vị tới nơi, ngoại trừ hai chiếc xe va chạm và một đám người vây quanh bên ngoài thì không thấy Giang Ngưng vợ anh đâu cả.
Từ tiếng xì xào xung quanh, Lâm Thần biết được là Giang Thiên trên đường tới tiệc rượu nhìn trúng một cô gái, cho nên mặt dày quấy rối.
Còn cố tình đụng phải xe đối phương, không ngờ đối phương lại chính là con cháu nhà họ Từ.
Lâm Thần đẩy đám người ra đi vào, nhìn thấy Giang Thiên đứng đó, cả người run như cầy sấy.
Đối diện là ba bốn thanh niên nam nữ trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, quý phái.
Đặc biệt là cô gái kia, giờ phút này nắm chặt bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Giang Thiên, dáng vẻ như muốn lột da rút gân anh ta đến nơi vậy.
Ba người đàn ông kia vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Giang Thiên, ánh mắt như đang nhìn một miếng thịt béo bở.
“Từ Ly, đánh gãy chân tên nhãi này ném xuống sông Sùng cho cá ăn hay là điều tra rõ lai lịch của anh ta rồi mới gϊếŧ?”
Khi mới đụng phải đối phương, Giang Thiên còn rất ngang ngược, nhưng sau khi biết được thân phận của đối phương, anh ta hoàn toàn co rúm lại.
Bởi vì nhà họ Giang vốn dĩ phải dựa vào nhà họ Từ để sống, nếu như đắc tội người nhà họ Từ, dù Giang Thiên không có đầu óc, cũng biết mình đã gây ra họa lớn rồi.
Nghe được câu nói kia của đối phương. Giang Thiên sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
“Ôi!”
Lâm Thần có chút bất đắc dĩ, lắc đầu tiến tới đỡ lấy Giang Thiên.
“Vừa rồi là anh ta lái xe, cũng là anh ta đâm mấy người.”
“Anh ta tên là Lâm Thần, có thù oán gì thì mấy người tính sổ với anh ta đi!”
Lâm Thần còn chưa kịp phản ứng lại, một chùm chìa khóa xe đã bị nhét vào tay anh, thậm chí Giang Thiên sau khi nói ra câu đó đã cụp đuôi chạy biến vào đám người.
Lần này không riêng gì Lâm Thần, ngay cả bọn Từ Ly cũng ngây người ra.
Có điều giây tiếp theo, ánh mắt của bốn người đám Từ Ly đã nhắm thẳng vào Lâm Thần.
Đối với bọn họ, xem ra dù Lâm Thần có làm gì hay không, chỉ cần Lâm Thần có quen biết với Giang Thiên, là đã đáng chết rồi.
“Từ Ly, anh trút giận cho em, anh sẽ đánh gãy chân tên nhãi này rồi ném cho cá ăn.”
“Xong việc sẽ đi tìm tên nhãi chạy trốn kia.”
Nói rồi, ba người tiến tới gần Lâm Thần, vẻ mặt cười cợt đầy dữ tợn, người xung quanh biết đối phương là con cháu nhà họ từ nên không dám xen vào, chỉ có thể đứng thật xa, sợ bị liên quan tới mình.
“Xem ra mấy năm nay Từ Thái chỉ lo làm giàu.”
“Sự chính trực nhân nghĩa của tổ tiên nhà họ Từ đều mất sạch rồi!”
Lâm Thần lạnh lùng cười, nhẹ nhàng nói một câu, không chỉ khiến cho nắm đấm của đối phương dừng lại giữa không trung mà còn khiến vẻ mặt bốn người trở nên kinh ngạc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.