Con Rể

Chương 4: Cuộc hẹn




Edit: Minniekemi
Thiên Anh trợn mắt hùng hổ nhìn Vương Phu Nam, Hứa Tắc thì đỡ tay phu nhân của mình. Vương Phu Nam thầm kinh ngạc, "tấm lòng" của hắn lại bị coi thành "cáo chúc tết gà".
Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề với Vương Phu Nam.
Trong lúc Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc, Vương Phu Nam bình thản mở hộp thuốc của mình ra, đầu ngón tay chấm ít thuốc cao, rồi thoa luôn lên trán em rể, còn xoa xoa lên chỗ vết thương.
Hứa Tắc khẽ nhíu mày.
Toàn bộ sự chú ý của Vương Phu Nam đều đặt lên trán Hứa Tắc, vẫn không quên nói thêm một câu: "Thiên Anh, nhiều lúc mạnh miệng chẳng có ích lợi gì đâu, ngoài việc giữ cho mình một chút khí thế không cần thiết. Chấp nhận sự thật đâu đến nỗi khó khăn như vậy, thuốc nhà muội có công hiệu hay không, vết sẹo trên trán muội chính là bằng chứng tốt nhất."
Vương Phu Nam bình thản thu tay về, vẻ mặt tự nhiên như không hề có gì, hắn cũng không có ý gây hấn, nhưng biểu hiện trên câu chữ lại hoàn toàn khác: "Thứ thuốc lúc nãy của Thiên Anh chính là cái của hơn mười năm trước, nếu muội phu cảm thấy vẫn còn có thể sử dụng được thì cứ tiếp tục dùng đi, nếu thấy không được thì lại đổi sang dùng cái này." Nói đoạn hắn nhét hộp thuốc mỡ của mình cho Hứa Tắc, sau đó cũng không nói thêm lời nào bắt nạt Thiên Anh nữa. Chiếc túi con cá màu bạc lắc lư bên hông, hắn xoay người bước qua cánh cổng nhỏ đi vào phủ.
"Anh ta mưu tính cái gì vậy!" Thiên Anh bực bội quay sang mắng cánh cửa đã đóng chặt, nàng ta nhíu mày nén giận, giành lấy hộp thuốc trong tay Hứa Tắc: "Không được dùng!"
Trên phố vang lên hai tiếng chó sủa "gâu gâu"
Hứa Tắc cúi đầu đằng hắng một tiếng, nhìn hộp thuốc của Thiên Anh: "Cái này đúng là đồ mười năm rồi à."
Hứa Tắc nói rồi ngẩng đầu nhìn Thiên Anh, Thiên Anh mím môi, không cam lòng thừa nhận: "Nhà chúng ta cũng không thường dùng thứ này, cho nên để hơi lâu một chút, nhưng làm sao anh ta biết được?"
Hứa Tắc nhìn rồi lắc đầu: "Cái hộp cũ quá rồi, với lại kiểu dáng này cũng lỗi thời, cho nên.."
Thiên Anh mím môi cân nhắc một lúc mới do dự nói: "Thuốc cao nên không có việc gì đâu, phải không? Để mười hai năm.. vẫn dùng được mà, ta.."
"Đợi chút đã." Hứa Tắc đưa tay ra hiệu cho nàng: "Đây là thuốc năm đó nàng dùng à?"
Thiên Anh gật đầu.
"Cuối cùng nàng vẫn bị sẹo, bây giờ nàng lại đưa cho ta dùng."
Thiên Anh mới gật đầu, đã cảm giác câu hỏi này có gì đó bất thường: "À, trời ạ.. đầu óc ta hôm nay sao vậy nhỉ? Vậy là thuốc này cũng không thể dùng, nhưng mà.." Nàng ta cúi đầu nhìn hộp thuốc của Vương Phu Nam trong tay mình: "Ta lại không muốn cho chàng dùng thuốc của anh ta."
Ngưng một lát lại nói: "Nhưng ta lại sợ chàng sẽ có sẹo.."
"Không sao." Hứa Tắc thấy nàng rối rít lên như vậy, vì thế cười cười quyết định thay nàng:
"Không dùng cả hai, ta tự có cách của ta, nàng về trước đi, cũng trễ rồi."
"Có được không đấy? Đừng gạt ta."
Hứa Tắc gật đầu: "Vào mau đi, đứng đây mãi trời sáng mất."
Thiên Anh cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, cuối cùng cũng mở cửa bước vào phủ. Ngọn đèn lồng khẽ lay động theo gió, một con chuột lủi qua, võ hầu tuần đêm đang đi về hướng bên này, Hứa Tắc khom người cúi đầu nhanh chân trở về quán trọ.
Cảnh náo nhiệt trong quán trọ cuối cũng cũng tàn, tiểu nhị vội vàng sắp xếp quét dọn đại sảnh, Hứa Tắc bước vào cửa tới trước quầy nói với chủ tiệm muốn thuê một gian phòng, trong lúc chờ đợi nàng gọi tên tiểu nhị đã nhận hộp thuốc mỡ của Chu Đình Tá lại, suôn sẻ lấy được hộp thuốc trong tay hắn.
Quả thật, Hứa Tắc nhìn hiểu được thủ ngữ trong quân đội, nàng biết động tác của Chu Đình Tá và Vương Phu Nam có ý nghĩa gì.
Nhưng đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là Chu Đình Tá và Vương Phu Nam để hộp thuốc này lại vì muốn chuyển nó cho nàng, vậy có nghĩa là mới vừa rồi hai người đó đã có mặt ở quán trọ này, thậm chí có khả năng đã ngồi đâu đó gần chỗ của nàng và Thiên Anh.
Nếu thật là vậy, thì đoạn đối thoại giữa nàng và Thiên Anh rất có thể đã bị họ nghe thấy.
Thêm nữa, lúc đó Thiên Anh còn nói những lời không nên nói, cho dù lúc đó nàng đã trớ qua chuyện khác, nhưng nếu đối phương để trong lòng thì có thể nảy sinh nghi ngờ không biết chừng.
Hứa Tắc đi về phòng mà vẫn nghĩ tới vẻ mặt nghiền ngẫm khó đoán của Vương Phu Nam, sau đó nàng gặp ác mộng cả đêm.
* * *
Thời tiết càng ngày càng lạnh, túi tiền cũng cạn khô như thời tiết dạo này vậy.
Hứa Tắc sờ túi lúng túng, trọ lại quán trọ quá xa xỉ. Hơn nữa, cuối năm bên Bỉ bộ quá bận rộn, nàng bèn ăn uống ngủ nghỉ luôn tại chỗ làm.
Liên tiếp mấy ngày Bỉ bộ chong đèn đuốc sáng trưng, âm thanh bàn tính lách cách vang lên liên tục. Lễ bộ nam viện ở cách một con phố Thuận Nghĩa Môn cũng thấy chướng mắt, một quan viên trực đêm trẻ tuổi tức tối than phiền: "Bỉ bộ là cái đồ ích kỉ nhất ta từng thấy đó, đêm hôm khuya khoắc làm cái ấy mà làm, có chịu để yên cho người ta ngủ không đây.", "Mặt ta xanh lè vì mất ngủ đây.", "Đáng đời cái tên đầu bạc ở Bỉ bộ.", "Bọn chúng chui vào đó rồi thì bảy tám mười ngày cũng không tắm đâu, hôi kinh khủng!"
Lữ chủ bộ ngồi cùng trực đêm với Hứa Tắc bực bội: "Bọn chó m*, xa vậy mà cũng nghe thấy tiếng bàn tính, chúng có thuận phong nhĩ à! Ai ầm ĩ không cho bọn chúng ngủ! Trực đêm mà đòi ngủ cái *** ấy!"
Hứa Tắc nghe xong cười khì, Lữ chủ bộ luôn nói năng ôn hòa dối trá ngày trước tức tối mắng: "Cười cái ***, chúng đang mắng ngươi đấy, cứ dính ở đây không chịu về nhà tắm rửa, hôi như xác chết rồi kìa!"
"Ngày mai là ngày nghỉ ta sẽ về tắm ngay." Hứa Tắc lơ đễnh trả lời. Nàng như một con chuột ôm ngòi bút lông nhỏ hí hoáy trên từng trang sổ sách.
"Ngươi muốn mắt mình hư luông à!" Lữ chủ bộ bực bội nhắc nhở nàng, sau đó loẹt xoẹt chạy tới hộc tủ của Hứa Tắc, giọng điệu hòa hoãn: "Tòng gia ta ăn mấy món điểm tâm của ngươi nhé."
"Ừ." Hứa Tắc không để ý lắm.
Lữ chủ bộ mở ngăn kéo tủ một cách đầy mong đợi, nhưng khi giở hộp thức ăn ra xem đã tức khắc gào lên: "Sao không có gì hết! Phu nhân người muốn ly hôn à? Sao điểm tâm gì đấy cũng không làm cho?"
"Nàng nói nếu thuyên tuyển kì này có kết quả tốt thì làm tiếp." Hứa Tắc vẫn cúi đầu làm việc.
Lữ chủ bộ nhiều năm bám rễ ở Bỉ bộ mãi không được thăng chức nghe vậy chợt đồng cảm, nhớ những năm đó người nhà ông ta cũng kì vọng ông ta có thể thăng quan tiến chức, nhưng kết quả thuyên tuyển lần nào cũng khiến người ta thất vọng. Ông ta lắc đầu ai oán: "Tuyển đi tuyển lại, biết bao nhiêu kì, thăng quan tiến chức mãi không tới phiên ta, năm nay thì ngay cả tư cách tham gia cũng không còn."
Thời gian "đông tập" [1] tháng mười đã qua, có nghĩa là bây giờ đang bước vào giai đoạn kiểm tra tư cách tham gia của người thi tuyển. Nếu để lỡ mất thời gian này vậy thì chắc chắn không được tham gia thi tuyển nữa. Hứa Tắc là người tham gia thi tuyển năm nay, "giáp lịch" [2] cũng đã đưa tới Nam Tào [3] để tiến hành kiểm tra đối chiếu từ lâu, sau khi lý lịch, thành tích.. đều đạt, mới vào Lại bộ tham gia thuyên tuyển do Thượng thư Lại bộ hoặc Binh bộ chủ trì. Hứa Tắc là quan văn, nên chỉ thi bài thi văn của Lại bộ.
[1] Thông thường, qua trình thuyên tuyển thời nhà Đường bắt đầu từ tháng 10 năm ngoái đến tháng 3 năm nay. Tháng 10 là thời gian phù hợp kiểm tra lý lịch người thi tuyển và để thí sinh tập trung về kinh đô.
[2] Tương đương với hồ sơ, tài liệu. Nhưng Giáp lịch gồm ba bản, chia cho Trung thư, Môn hạ và Lại bộ mỗi nơi giữ một bản. Nên còn gọi là "Tam khố giáp lịch". Lưu trữ ở nhiều nơi được cái lợi là khi nha môn nào cần mà tìm không thấy, thì còn có chỗ khác để mượn về xem.
[3] Còn gọi là "Tuyển viện" là các phái viên của bộ Lại và bộ Binh có nhiệm vụ tuyển chọn thẩm tra các ứng viên, họ còn được gọi là "Phán nam tào"
Việc thi tuyển cũng cực kì nghiêm khắc, và không thể thiếu màn lục soát kiểm tra cơ thể, nhưng so ra thì vẫn dễ hơn thi chế khoa nhiều. Vì vậy, Hứa Tắc nghĩ đi nghĩ lại, sau đó chọn tham gia thuyên tuyển để trở mình một phen. Không phải không có mạo hiểm, chỉ là nó tương đối dễ hơn thi chế khoa thôi.
Tuy nhiên, việc quan trọng bây giờ không phải kì thi mà là vướng mắc trong việc kiểm tra lý lịch của nàng. Mặc dù Hứa Tắc đi lên dần từ thi cử, xuất thân cũng không có chỗ nào không hợp lệ, nhưng trước khi có kết quả, tất cả rủi ro đều có thể xảy ra.
Ví dụ đã có người bị tố giác khi hồ sơ được nộp lên Nam tào, người này bị mất tư cách tham gia đồng thời mãi mãi bị khai trừ khỏi con đường làm quan. Cho nên chỉ có trời mới biết ai là người cản trở ngươi?
Hứa Tắc đang viết thì ngừng bút, không biết do quá mệt mỏi hay sao mà mí mắt nàng máy rất lâu, thế nên không thể làm việc tiếp được nữa.
May mắn cũng tới ngày nghỉ của nàng. Chiều hôm đó Hứa Tắc về nhà sớm. Nàng vốn định về Vương gia dò la thái độ của nhạc phụ, nhưng sáng sớm hôm nay Thiên Anh nhờ một người bà con ở Hộ bộ gửi một mảnh giấy tới nói là Vương Quang Mẫn vẫn còn đang rất giận, bảo Hứa Tắc đừng có về nhà, tìm chỗ nào khác nghỉ ngơi đi.
Trên người Hứa Tắc chẳng có thứ gì, nàng cũng không thể tới Bình Khang phường uống rượu, chơi gái như những quan viên khác nên sau khi cưỡi con lừa nhỏ ra khỏi cổng Chu Tước, cả hai đành lộc cộc đi khắp nơi không mục đích.
Hứa Tắc để mặc cho con lừa muốn đi đâu thì đi, còn nàng thì tranh thủ thư giãn đầu óc. Được một lúc thì con lừa bỗng dừng lại, lỗ mũi nó phun phì phì. Hứa Tắc mất đà đổ ập về phía trước, sau khi ngồi thẳng dậy nàng thấy trước mặt mình là Vương Phu Nam và Chu Đình Tá.
Đây đúng là cái gọi là Nhân sinh hà xử bất tương phùng đây mà (đời người nơi nào không tương phùng), mà còn ngay trên phố lớn Chu Tước nữa chứ.
Ý định ban đầu của Hứa Tắc là coi như không nhìn thấy rồi đi luôn, tiếc rằng con lừa này lại không chịu nghe lời. Đúng là một con lừa có chí khí, gặp được "bại tướng trong tay mình" lần trước nên rất hăng hái, nó bắt đầu giễu võ giương oai, "này, tiểu tử thối quay lại đấu một trận nữa đi".
"Đi thôi, lần trước người ta cố ý nhường ngươi đó." Hứa Tắc thầm mắng.
Nhưng đầu óc nó đâu có thông minh đến thế, vẫn đứng trước mặt vật cưỡi của Vương Phu Nam phun phì phì.
Chu Đình Tá thấy thế cười nói: "Uẩn Bắc, con lừa của muội phu nhà huynh hình như có ý kiến với con ngựa của huynh đấy."
"Nó còn có ý kiến cơ à, giờ ta chạy thử một đoạn xem thử nó còn dám ý kiến nữa hay không." Vương Phu Nam hoàn toàn không thèm để ý tới cái đồ đầu lừa trước mặt, không ghìm cương dừng mà đổi thành thúc chân vào bụng ngựa xông tới.
Khi một người một ngựa chạy sát qua bên cạnh Hứa Tắc, nàng còn chưa kịp phản ứng thì con lừa ngốc đã tự ý quay đầu lồng lên đuổi theo như điên.
Nhưng trong thiên hạ nào có chuyện con lừa chạy nhanh hơn ngựa, con lừa ngốc chạy bán sống bán chết cũng không đuổi kịp con ngựa cao lớn mạnh mẽ phía trước, mà suýt chút nữa còn hất Hứa Tắc ngã xuống đất.
Lúc này Vương Phu Nam chợt ghìm cương dừng ngựa, quay đầu ngựa nhìn Hứa Tắc và con lừa của chàng đang hì hà hì hục đâm đầu tới trước mặt.
Mặt trời đang lặn xuống phía tây, chân trời rực sáng một vầng ráng chiều màu đỏ, Vương Phu Nam vận một bộ quân trang ngồi trên lưng ngựa, hào hoa phong nhã đến chết người, đúng kiểu người khiến người ta ghen ghét điển hình.
Con lừa ngốc thở hồng hộc dừng lại trước mặt Vương Phu Nam, ấm ức thở như heo.
Chu Đình Tá đứng ở đằng xa nhìn thấy cả quá trình, suýt chút nữa cười úp mặt luôn lên lưng ngựa.
Vương Phu Nam giơ tay chào Hứa Tắc, Hứa Tắc ngồi cho vững rồi mới thở hổn hển đáp lại.
"Mai là ngày nghỉ, hôm nay muội phu muốn về nhà à?"
Hứa Tắc không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: "Sao Thập thất lang lại đi ngang qua đây?"
Vương Phu Nam đáp: "Mới vừa từ võ đài về, đang định đi ngâm nước nóng."
Mặc dù đang là tiết trời đông giá rét, Hứa Tắc thấy hắn ăn mặc lại rất phong phanh, trên trán thậm chí còn đổ mồ hôi, người luyện binh chinh chiến xa trường đúng là không giống người thường.
Hứa Tắc nắm dây cương giữ chặt con lừa của mình "ồ" một tiếng: "Vậy không làm mất thời gian của Thập thất lang nữa, huynh đi trước đi."
Vương Phu Nam lại nói: "Muội phu sao vẫn khách sáo quá vậy, đệ không thoải mái khi ở cạnh ta à?"
"Không phải, chỉ là không quen." Hứa Tắc ngồi vững vàng thành thật nói.
"Không quen mà còn trốn tránh, vậy là không có ngày quen thuộc được rồi. Thiên Anh và ta tuy có hiểu lầm, nhưng muội phu không cần vì nguyên nhân này mà cho rằng không nên qua lại với ta. Cùng là người một nhà, hà tất phải căng thẳng với nhau như vậy? Lẽ nào muội phu muốn thấy gia tộc nhà chúng ta bất hòa, mãi không hòa thuận với Thiên Anh được?"
"Dĩ nhiên là không phải."
"Đã vậy, hôm nay ta làm chủ, mời muội phu đi ngâm nước nóng cho khỏe người nhé?"
"Ngâm nước nóng?" Hứa Tắc cúi đầu ngửi ngửi người mình: "Đúng là một đề nghị hay, chỉ có điều.."
Thời bấy giờ mọi người không chỉ mời nhau đi ăn nhậu chơi gái mà nhiều hơn là mời nhau đi tắm. Vương Phu Nam vốn chỉ tiện miệng nhắc thôi, hắn thấy Hứa Tắc nói như vậy là muốn từ chối nên cũng đã chuẩn bị tâm lý bị khước từ rồi, ai ngờ Hứa Tắc đáp: "Hứa mỗ biết một chỗ ngâm suối nước nóng rất thoải mái, có điều đường xá hơi xa, nhưng mà ngày mai là ngày nghỉ, vấn đề này cũng không quan trọng chứ."
Vương Phu Nam bất ngờ cong khóe môi: "Bạo gan hỏi là ở đâu vậy?"
"Chiêu Ứng ở Li Sơn."
Vương Phu Nam nghe vậy lập tức quay đầu ngựa, Chu Đình Tá thấy thế bèn hô lên: "Huynh đi đâu vậy?"
Vương Phu Nam cũng không thèm quay đầu, chỉ nói vọng lại: "Đi cùng Hứa tam lang đến Chiêu Ứng tắm suối nước nóng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.