Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 28: Cậu bé




Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Vừa được biết Thần quân thế mà đích thân đến Quỳnh Lâu điện, Tiên đế đang ngủ gật thiếu chút nữa lăn từ trên ghế tựa xuống. Hắn vội vàng đứng dậy, tỉ mỉ sửa sang lại vạt áo, nhanh chóng ra ngoài điện đón tiếp Thần quân đại giá quang lâm.
Dưới tán cây bồ đề nở rộ hoa, Thần quân ngồi ngay ngắn trên ghế đá, áo dài trắng nhẹ nhàng phủ trên mặt đất, vài cánh hoa rơi rụng trên y phục thêu hoa văn cổ xưa bằng chỉ vàng, từng lớp lại từng lớp, mái tóc đen gọn gàng buông sau lưng. Gương mặt Thần quân trầm tư, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Thấy Tiên đế bước đến, Thần quân ngước mắt, mời hắn ngồi xuống.
Tuy Tiên đế là người trong tam giới được gặp Thần quân nhiều lần nhất, nhưng mỗi lần thấy Thần quân thì nhìn chung đều bị dung mạo của y làm cho khiếp sợ. Chẳng trách những nữ tiên quân trên Tiên giới tương tư Thần quân tới mức trà chẳng chịu uống cơm không thiết ăn.
Dừng suy nghĩ trong đầu lại, Tiên đế ngồi cạnh Thần quân, cung kính chào: "Thần quân."
"Ta có một chuyện phiền phức muốn nhờ ngươi."
?!
Tiên đế khiếp sợ, khuôn mặt ôn hoà nháy mắt căng thẳng vạn phần, phiền tới mức khiến Thần quân mở miệng nhờ vả chắc chắn là sự việc quan trọng và mức độ khó khăn vô cùng lớn.
Chẳng lẽ Ma giới lên kế hoạch lén tấn công Tiên giới? Hay dưới Nhân giới xảy ra tai hoạ lớn không thể đảo ngược? Hoặc là kiếp nạn trong vạn năm phát sinh gây nguy hiểm cho sự tồn vong tam giới?
Tiên đế càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, giọng điệu kiên định: "Thần quân, có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng ra, ta có thể chịu được."
Vẻ mặt Thanh Huyền khó hiểu nhìn thoáng qua Tiên đế, nói ra việc mình cần nhờ.
Tiên đế nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ lỡ mất từ nào quan trọng sẽ tạo thành kết cục bi thảm không thể cứu vãn. Nhưng mà càng nghe vẻ mặt Tiên đế càng quái lạ.
Đợi Thanh Huyền nói xong, Tiên đế không thể tin nổi, hỏi lại: "Chỉ có như vậy?"
"Ừ."
Trái tim treo cao nhẹ nhàng buông xuống, Tiên đế dở khóc dở cười, hắn nói: "Thần quân, việc ngươi đi một chuyến lấy nước tuyết thay thế cho ao Cửu Chuyển Thanh Liên một chút cũng không phiền phức, vì sao đột nhiên lại nhờ ta?"
Không phải Tiên đế không muốn giúp, Thần quân có việc yêu cầu hắn hỗ trợ, hắn cầu còn không được, chỉ là việc này quá đơn giản chẳng có gì phiền phức cả.
Thanh Huyền đứng dậy, trả lời: "Ta có chuyện quan trọng hơn cần làm."
"Sao cơ?" Tiên đế đờ người, tới khi hoàn hồn, Thanh Huyền đã biến mất không còn bóng dáng. Thần quân có chuyện cần làm ư? Chuyện quan trọng gì? Sao hắn lại không biết?
Trở về phòng ngủ trong Thần cung, ước chừng phá thêm một sợi tâm ma nữa, vẻ mặt thống khổ của người trên giường đã thư thái hơn rất nhiều.
Thanh Huyền tách ra một sợi thần thức, lần nữa rơi vào biển ý thức của Ân Du.
Năm ngón tay ngọc cầm lấy sợi tâm ma, tâm ma lần này không tách lẻ như hai sợi tâm ma trước, mà có vài sợi quấn chặt lấy nhau xoay quanh một chỗ, hiện giờ nằm trong tay y tựa như một đám khói đen nồng đậm.
Xem ra là mấy sợi tâm ma này có liên quan chặt chẽ, nói không chừng những tâm ma này có chung một nguồn gốc.
Thanh Huyền rơi vào trong ác mộng, cũng giống như lần trước, mấy hình ảnh nhanh chóng hiện lên.
Một bàn tay nhỏ với khớp xương rõ ràng tựa như sản phẩm mỹ nghệ hoàn hảo nhất.
Một lưỡi kiếm đâm thấu lồng ngực.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, tia chớp đan xen nhau, tiếng sấm vang rền chấn động tựa như lôi kiếp giáng xuống phá thủng màng nhĩ.
Trong tâm ma truyền đến từng đợt lôi kéo rất nhỏ, Thanh Huyền giật mình, không hiểu vì sao lại nghĩ đến hai lần phá tâm ma trước, cậu bé nhút nhát sợ sệt kéo ống tay áo của mình.
Hình ảnh trước mắt xoay chuyển, lúc thần thức bình ổn trở lại, Thanh Huyền đã nhập vào một cơ thể.
Trong cơ thể này thế mà có linh khí nhàn nhạt xoay chuyển, chỉ là...
Thanh Huyền nâng bàn tay lên quan sát, trong tầm mắt là năm ngón tay trẻ con trắng trẻo, mũm mĩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.