Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 23: Dòng thư ngắn ngủi




     Lưu Trạch Nguyên cùng 3 người còn lại quay về biệt viện phía đông. Họ ngồi trong phòng khách mở bức thư mà anh cả để lại cho Lưu Trạch Nguyên.
" Anh cả biết em là người đáng tin cậy, chỉ mong em cả đời không vươn ưu phiền, sống trong hạnh phúc. Cô gái đó là người rất tốt, phải biết trân trọng. Nỗi lo lớn nhất của em mang một thân thương tổn đã đến nơi mà nó vốn ở, anh cả chỉ giúp được em đến đây.
                                        Lưu Trạch Tâm"
     
      Lưu Trạch Nguyên úp mặt xuống lá thư lặng lẽ rơi nước mắt, anh lớn lo cho anh đến vậy, anh lớn còn tại thế đều nghĩ sẵn con đường cho anh, anh lớn khi qua đời lại để hết tài sản cho anh, anh lớn luôn mong anh có cuộc đời trọn vẹn, là anh quay về quá chậm, là anh vô dụng.....
- Ở nơi mà nó vốn ở? Ý anh cả là Ngân Hy sao? ở nơi vốn nên ở?_ Lưu Trạch Uyên kích động.


- Bạch gia? Không thể nào_ Phó Chính Đình nói ra suy đoán rồi vội vàng phủ nhận.
- Không ở Bạch gia thì ở đâu. Cô nhi viện cũ?_ Tiêu Chính Kỳ cũng hoảng loạn lục lọi trong trí óc.
- Vùng núi Tây Nam hoặc nước H. Chỉ có 2 nơi đó_Lưu Trạch Nguyên ngẩng đầu lau đi nước mắt nói.
- Không thể là nước H, Nhất Mộc đã điều tra lịch sử xuất nhập cảnh rồi, cô ấy không hề xuất cảnh.
- Vậy thì tìm mấy vùng núi ở tây nam tìm gần mấy cái hồ lớn.
      Lưu Trạch Nguyên dặn dò Thất Lục làm việc rồi quay sang hỏi Đường Hi Quân
- Đường Hi, lúc trước kêu cậu đi dụ dỗ con bé kia sao rồi?
- Nhị thiếu gia, con bé nói là trước đó mấy ngày ông ta đi đón con bé tan trường về có ghé một quán cà phê gặp một dì xinh đẹp.
     Lưu Trạch Nguyên trầm mắt liếc cậu ta một cái, còn "dì xinh đẹp", nói thêm một câu phí lời nữa anh sẽ đá cậu ta ra ngoài sân. Đường Hi rùng mình một cái, khí tức Nhị thiếu gia này còn áp bức hơn lão đại nhà cậu ta. Lão đại phát ra sát khí rồi động tay động chân. Còn Nhị thiếu gia là dùng khí tức đánh cho tinh thần đối


phương không còn manh giáp.
- Là...Tứ thiếu phu nhân. Nội dung cuộc trò chuyện thì không tìm được. Con bé còn quá nhỏ ko nhớ được. Gần đó cũng không có cái camera nào.
- Dương Giai Di. Cô được lắm. Dám động đến người của tôi._ Lưu Trạch Nguyên thâm sâu như biển gầm gừ trong cổ họng.
- Đường Hi, cậu nhanh nhẹn hoạt bát sau này qua phụ giúp cho Nhị thiếu gia đi, chuyện huấn luyện để Nhị Mộc và Tứ Mộc chia nhau làm được rồi.
- Dạ, Lão đại.
     Phó Chính Đình đưa Đường Hi Quân cho Lưu Trạch Nguyên là cấp thêm cho anh ta một trợ thủ đắc lực. Bây giờ anh cả qua đời người anh cả nhắm cho vị trí đó là Lưu Trạch Nguyên 4 người họ là đồng bệnh tương lân, cùng hội cùng thuyền không có ý kiến. Huống hồ anh ta có năng lực và tầm nhìn ngang ngửa anh cả lại sở hữu tính cách có thể đè ép được những con sói đói ngoài kia


- Chuyện của Đại thiếu gia, dù là người đã chết hết nhưng cũng phải âm thầm điều tra cho rõ ràng_ Phó Chính Đình căn dặn Nhất Mộc làm vc.
- Không cần điều tra xa xôi, điều tra người trong Lưu gia này ngoài trừ ông nội đều đem tra kỹ một lượt cho tôi.
- Dạ, lão đại, Nhị thiếu gia.
- Nhị ca, anh cả giống như biết được trước sự việc vậy, âm thầm làm giấy tờ đâu đó hẳn hoi không lệch một chữ nào_ Lưu Trạch Uyên lật lật mấy tờ giấy nói
- Cho nên bọn họ mới cho rằng là Nelson làm giả. Đúng là cây ngay thì nhanh bị đốn ngã. Sống chung một mái nhà cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy ...
- Chính Kỳ nếu là cậu mang trên người 10% cổ phần thì cũng bị nhắm đến thôi...đúng rồi Nhị ca anh cẩn thận một chút.
- Yên tâm. Đường Hi có thể từ ám vệ lên ngồi được chiếc ghế thứ 6 trong Lục Quân của tôi cũng không phải hạng vô dụng
- Thất Lục, tìm được tung tích thiếu phu nhân thì đừng manh động. Báo tin về ngay.
- Dạ . Nhị thiếu gia.
- Nelson nãy giờ chúng tôi kêu anh cẩn thẩn anh có nghe thấy không vậy?
- Anh cả vừa qua đời biến động lớn như vậy. Họ chưa dám động đến tôi.
      Nói xong một câu anh đi đến máy phát nhạc bật bài hát mới vừa theo kế hoạch được phát hành của Bạch Ngân Hy: Cửu Trương cơ ( Cửu trương cơ - Diệp Huyền Thanh. Ost phim Song thế sủng phi)
" Năm tháng tựa thoi đưa, một con thoi vừa qua, một con thoi ngây dại
  Trăm vòng tơ tình từng lớp quấn nhau vẫn không hay.
  Dệt nên hoa gấm vóc.
  Kết thành cây liền cành.
  Cũng khó gửi gắm nỗi tương tư.
  Từng vòng từng vòng đoá hoa sớm nở lúc nhặt lại đã muộn màng.
  Kiếm kiếm tìm tìm say sưa mơ mộng qua một kiếp người.
  Vẫn còn khắc ghi lời thề kiếp trước.
  Muốn nói nhưng cất ko nên lời
  Hận rằng đối diện nhưng không nhận ra nhau.
  Ta nguyện hoá thành phiến đá xanh
  Vọng về nơi chân trời
  Khắc cốt ghi tâm tên của người
  Cánh bướm rực rỡ luân hồi, nhả kén tự trói mình
  Kéo thành tơ lụa mùa xuân
  Đứt không được, cứ triền miên.
  Đời đời kiếp kiếp ."
- Đứt không được cứ triền miên đời đời kiếp kiếp. Biết vậy mà vẫn làm tổn thương tôi..._ Lưu Trạch Nguyên lầm bầm trong miệng vài câu. Anh đau lòng rất đau lòng, người con gái anh yêu nhất rời bỏ anh mà đi đến người anh trai anh kính nể nhất cũng ra đi trong đau đớn. Có lẽ đây là những ngày tháng tuyệt vọng nhất cuộc đời anh rồi.
      Đã 5 tháng từ khi cô gái ấy ra đi ngoài việc bọn họ lật tung mọi nơi để tìm kiếm cô thì mỗi một người bọn họ đều không còn vẻ niên thiếu của trước đây nữa, Lưu Trạch Nguyên càng ngày càng thâm sâu trầm tĩnh hơn khí tức anh ta toả ra khiến cho người xung quanh phải câm lặng thuần phục. Tiêu Chính Kỳ trên người chỉ còn là lạnh lẽo xa cách, trên mặt không có dù chỉ một nét cười. Lưu Trạch Uyên tĩnh lặng ít nói, miệng lưỡi cũng không còn giảo hoạt như trước nữa, bây giờ mỗi lời anh nói ra giống như rắn độc, dịu dàng len lỏi len lỏi vào tai nhưng toàn là âm thầm mang theo độc dược trong đó. Phó Chính Đình cũng ngày càng giống như tu la địa ngục. Đắt tội anh một chút liền bị anh ta quăng vào chuồng của con hổ trắng kia nếu không chết thì cũng chỉ còn nữa cái mạng. Ai cũng mang dáng vẻ đàn ông cứng cáp nhưng chỉ có họ mới hiểu mỗi một ngày trôi qua khi còn chưa gặp được mặt cô gái nhỏ trong trái tim họ chỉ toàn là cát bụi che lấp thống khổ đến tận cùng.
******
     Đã 5 tháng trôi qua, Bạch Ngân Hy ngày càng sụt cân, nhan sắc héo úa, cô không ngủ được mỗi lần nhắm lại lại cô đều mơ thấy vụ tai nạn đó, mơ thấy Lưu Trạch Nguyên rơi nước mắt khi nhìn thấy cô tỉnh dậy, mơ thấy giọng hát của Tiêu Chính Kỳ mơ thấy ôn nhu dịu dàng của Lưu Trạch Uyên, mơ thấy Phó Chính Đình ôm cô thoát khỏi một đao. Tóc cô ngày càng rụng nhiều hơn dù cho trên mặt là bao nhiêu thản nhiên hay trên người bao nhiêu lớp quần áo đẹp đẽ cũng không che đậy được sự trống rỗng trong trí óc. Cô bắt đầu dùng thuốc an thần cách đây nữa tháng, nhưng cũng không có tác dụng quá rõ ràng nó chỉ giúp cô bình tĩnh lại trong giây lát.
     Bạch Ngân Hy không còn cách nào đành nhờ vả Thẩm Hoa Đào bắt xe lửa đến thành phố T để tìm bác sĩ khoa mắt từng khám cho cô.
- Đây là em gái cô sao?
- Vâng, đây là em họ của tôi.
- Vậy tôi nói luôn nhé. Mắt của cô hiện tại có thể phẫu thuật được rồi, tôi cũng có liên hệ được với tiến sĩ Lâm ở bệnh viện Quốc tế thành phố N ông ấy bảo sẽ cố gắng điều trị cho cô. Ông ấy hẹn tôi lịch khám và phẫu thuật là vào cuối tháng sau còn 1 tháng rưỡi nữa. Bây giờ cô phải uống thuốc liên tiếp trong 1 tháng rưỡi này để hỗ trợ cho bệnh tình của cô giúp cho ca phẫu thuật được tiến hành thuận lợi hơn.
- Tôi hiểu rồi. Đúng ngày tôi sẽ đến đó.
    Rời khỏi bệnh viện cô kêu Thẩm Hoa Đào dẫn cô đến một phòng thu từng quen biết thu âm một bài hát cô vừa viết cách đây không lâu .
- Tiểu Hoa Đào, chúng ta đi xe buss dần về phía nam, rồi đổi trạm vài lần hãy bắt tàu hoả về nhà.
- Dạ được.
     Về đến nhà, tối đó trời mưa Bạch Ngân Hy vẫn không thể ngủ được, cô ngồi hát một mình bên cửa sổ ca khúc cô vừa thu âm lúc sáng.
" Ngược dòng thời gian hồi tưởng về quá khứ
   Những ký ức mơ hồ dần hiện lên rõ ràng
   Gió lạnh thổi qua, mưa rơi như trút nước
   Như trở về vòng tay ấm áp của anh
   Em của khi ấy quá ấu trĩ
   Cứ nghĩ hai ta sẽ mãi không xa rời
   Cho đến khi thế giới đều chìm trong biển mưa
   Mới hiểu được thế nào gọi là mất đi
   
   Em đi rồi, bầu trời vẫn sẽ xanh    như thế
   Giá như em lúc đó có thể ôm chặt anh thêm chút nữa.
    Mặt nước tĩnh lặng nhưng trong lòng cuồn cuộn nổi nhớ
    Anh có hay chăng?
    Em sợ nhất ngày bầu trời xanh ngắt như thế
    Sau khi e đi sẽ chẳng có gì thay đổi
    Mỉm cười nói câu tạm biệt, quay lưng nói lời xin lỗi.
    Anh có hay chăng?"
      Giọng hát của cô đã hồi phục lại 80% rồi. Nhưng dù bầu trời có xanh thể nào thì cô cũng không nhìn thấy nữa, trong mắt chỉ là một màu u tối, trong tâm chỉ toàn là cát bụi mù mịt.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.