Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 10: Nelson trở về




     Sân bay quốc tế thành phố T, nam nhân mặc sơ mi màu xanh rêu nhạt  đang kéo vali to đi băng băng trên phi trường. Anh sở hữu làn da trắng chiếc mũi cao đôi mắt phượng hẹp dài cùng xương hàm sắc xảo. Dáng người anh rất đẹp, chỉ tầm 1m80 cũng không vai u thịt bắp nhưng tỷ lệ rất hoàn hảo, đôi chân dài cùng bờ vai rộng, cái cổ cao cao khiến anh trông không khác gì người mẫu diễn viên. Khí chất thanh cao làm anh nổi bần bật giữ sân bay đông đúc.
- Ông chủ, lầm này anh về là ở ngôi nhà nào?
- Chọn cái nào gần nhà cô Bạch một chút. Bây giờ chúng ta đến cửa hàng áo cưới GLX.
    Trợ lý của anh vâng dạ rồi lập tức lái xe đi. Ông chủ của anh một tiếng cũng cô Bạch hai tiếng cũng cô Bạch. Lần này còn dọn về đây sống luôn cùng cô Bạch. Để hết sản nghiệp ở nước H cho ba mẹ và em trai. Dù gia nghiệp ở đây cũng rất lớn nhưng so với một tay chiếm hết thị trường ở bên kia thì không thể so sánh vậy mà anh cũng bỏ hết lại về đây cùng cô ấy. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu tình cảm mà họ dành cho nhau sâu đậm đến mức độ nào.


- Xin chào bà chủ, tôi muốn đặt hàng.
- Xin lỗi, chúng tôi chưa khai... Nelson
      Bạch Ngân Hy đang cho người chỉnh lại nội thất trong cửa hàng thì nghe tiếng của anh, cô vừa lịch sự trả lời vừa ngước lên thì ... Anh trở về rồi. Ngày nào họ cũng gọi điện thoại nhưng anh không nói cho cô biết, anh muốn cho cô bất ngờ. Hai hôm trước anh có nói với cô lần tiếp theo anh về sẽ không đi nữa. Chỉ là cô không ngờ anh về nhanh như vậy. Mới hôm qua cô đòi đến thăm anh anh còn ngăn cản cô, anh nói " cuối đông rồi trời rất lạnh không nên đi máy bay, rất nguy hiểm". Vậy mà anh lại về.
  - Anh về rồi, trời lạnh như vậy sao anh lại mặc mỏng manh thế kia.
      Cô chạy vội đến khu đồ của chú rễ lấy một cái áo vest còn chưa tháo mạc khoác vào cho anh.
- Nhớ em, nên quay về nhìn một cái.


- Chỉ muốn nhìn một cái thôi sao?
 
      Anh cười cười, ôm cô vào lòng rồi hôn lên tóc cô. Vẫn là mùi hương hoa mẫu đơn nhàn nhạt. Anh đi lần này rất lâu mới có thể trở về chủ yếu là để sắp xếp bàn giao công việc lại cho ba mẹ và em trai sau đó trở về...Cưới cô.
      Hai người lên xe quay về nhà, cô nấu cho anh một bữa cơm trưa, không phải là sơn hào hải vị cũng không hoa mỹ cầu kỳ như những món anh ăn trong chuỗi nhà hàng 5* mà anh làm chủ nhưng tất cả đều là món anh thích ăn nhất. Ăn cơm xong cô lau bàn anh rửa bát, rất có cảm giác gia đình ấm cúng.
      Ăn uống no nê tắm rửa sạch sẽ, anh ôm cô ngồi trong phòng khách xem thời sự, được một lúc anh bỗng rút quyển sách trong tay cô gấp lại.
- Ngân nhi, em dẫn anh đến gặp ba mẹ Bạch được không.
- Bây giờ?
- Ừm.... Anh muốn cướp con gái của họ đi. Xin phép họ một tiếng.


     Cô cười ngọt ngào. Hôn lên má anh một cái. Anh nói tiếp:
- Ngân nhi, em còn nhớ tháng trước anh từng nói gì không ?
-  Em nhớ. Anh nói lần tới anh về sẽ không đi nữa.
- Không phải. Là anh nói, Lần tới anh về anh sẽ cưới em.
    Cô nhìn anh, ánh mắt đầy chờ mong
- Từ trước đến giờ a nói được làm được, hơn nữa lúc đó 3 người kia cũng có mặt. Ngân Hy không phải là em nghĩ anh đang đùa đó chứ?
- Nelson, chúng ta đến Bạch gia.
- Được, đi thôi.
      Một người sản khoái đồng ý, một người sản khoái vì người kia đồng ý. Bọn họ dắt tay nhau đến Bạch gia .
      Ba mẹ Bạch nghe được thỉnh cầu của anh cũng không có ý kiến, nhanh chóng bàn bạc chuyện hôn sự chỉ là... một lát sau Bạch Thiên Quân gọi anh ra ngoài vườn hoa nói chuyện.
- Nelson cậu cắt được đuôi cô gái kia chưa?
- Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả. Chỉ là đối tác bình thường thôi.
- Nhưng cô ta theo đuổi cậu cực đoan như vậy, liệu có dẹp yên được cô ta hay không?.
- Anh sợ cô ta phá tiệc cưới?
- Cũng có thể lắm.
- Anh hồi hộp hơn cả nhân vật chính đấy anh vợ. Dương Giai Di có hôn ước, tuần sau là cưới rồi. Hơn nữa Ngân Hy chỉ muốn tổ chức nội bộ, cô ấy không thích đông đúc người ngoài không được phép vào. Anh lo xa rồi.
- Đừng gọi anh vợ sớm như vậy.
     Bạch Thiên Quân cau có mắng ra một câu. Cướp em gái anh của anh ta đi, anh ta chính là không cho gọi sớm như vậy đấy.
     Hai người họ quay vào nhà thấy hai mẹ con đang ngồi uống trà nói chuyện về địa điểm tuần trăng mật.
- Sao rồi, em định đi đâu?
- Em muốn đi về vùng tây nam. Ở đó có thị trấn cổ rất đẹp.
- Em không muốn đi nước ngoài sao?.
- Tạm thời e không muốn đi. Em thích ở đó hơn. Ở đó có núi hồ rất đẹp
- Được, sau này có kỳ nghỉ a đưa e đi nước ngoài chơi.
     Hai người họ bàn tính đến trên mặt toàn là hạnh phúc. Nam nhân này chưa bao giờ hứa với cô điều gì mà a không thực hiện, ân cần, điềm đạm, quyết đoán là người cương nhu đúng lúc, vững chãi như núi thâm trầm như biển. Anh và cô ở cạnh nhau đã được 8 năm. Thời gian đủ dài để hiểu thấu nhau. Anh tôn trọng mọi quyết định của cô. Cô cũng vậy, suốt quá trình khởi nghiệp khó nhằn, anh thất bại, anh vấp ngã, anh nợ nần, cô cũng không hề nữa lời than oán mà ở bên cạnh anh an ủi anh, ủng hộ anh. Khi anh có sự nghiệp vững vàng cô cũng không hề nhắc công hay đòi hỏi. Hy sinh cho nhau tin tưởng lẫn nhau ủng hộ nhau. Từng bước đi của đối phương trong thời niên thiếu họ đều hiện diện. Hiện tại đã đến lúc hoa đào nở rồi.
******
    
- Hôm nay Nelson về rồi_ người phụ nữ trung niên đang ngồi trong phòng cô dâu nói.
- Tại sao phải thế?
- Anh ta sắp kết hôn rồi! Là một cô ca kỹ.
- Mẹ đừng nói nữa
- Cậu ta dù chọn ca kỹ cũng không chọn con, tại sao con cứ cố chấp như vậy. Gả cho Lưu gia con sẽ từ chim hạc lên làm khổng tước. Cô của con đã tốn biết bao công sức mới dành được mối hôn sự này. Con chấp nhận đi.
- Nếu không chấp nhận con còn ngồi đây hay sao. Tại sao mẹ cứ phải nhắc đến Nelson, mẹ là đang thách thức con hay sao
- Chỉ có nổi đau tột cùng mới khiến cho con buông bỏ chấp niệm
     Một giọng nói đanh đá khác chen vào, người đó cũng là một phụ nữ trung niên nhưng khí chất quyền uy của bà khiến cho cô cháu gái chỉ biết nắm chặt váy cưới cắn răng rơi nước mắt.
- Khóc cái gì, uất ức lắm sao? Được làm chính thê nhà họ Lưu là vinh hạnh trời ban của con. Ngày xưa chính bản thân ta, bản thân ta...có nhà họ Dương ra sức chống lưng còn không có được. Nín ngay cho ta.
    
     Dương Cẩn Mai chua chát đay nghiến cháu gái như đang đay nghiến người ngăn cản lễ bái của bà năm đó.
     Dương Giai Di như người mất hồn, cô lau nước mắt, vén tà váy cổ phục bước qua ngạch cửa từ đường nhà họ Lưu với sự chứng kiến của gần ngàn người Lưu gia làm lễ tam bái. Sau hôm nay cô chính thức trở thành Tứ thiếu phu nhân của Lưu gia. Cô và tứ thiếu gia không có tình yêu. Thứ tồn tại của mối hôn sự này chỉ là lợi ích. Lấy Tứ thiếu gia cô sẽ được sống trong nhung gấm lụa là cả đời không cần lo nghĩ, còn anh ta được thừa hưởng 5% cổ phần Lưu Thị. Nhưng cô không
cam tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.