Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 62: Chương 56-1






Mặc dù vấn đề về mắt của nhũ mẫu công chúa vẫn chưa được giải quyết, nhưng bởi vì giờ phút này thân thể quá yếu, thật sự không thích hợp để tiến hành trị liệu nhiều hơn, chỉ có thể để Kỳ Vũ Tang đón người về nhà trước, chăm sóc một thời gian rồi sẽ làm tiếp những chuyện khác.
Đối với Miêu Nguyệt Hồng lúc này, sự trợ giúp lớn nhất không gì ngoài mấy loại đan được kia: đan đại hoàn, đan tiểu hoàn, hoặc là nếu điều kiện thật sự không đủ, đan quy nguyên hay đan bách thảo cung được.
Trong đó đan đại hoàn và đan tiểu hoàn có thể bổ sung nguyên khí một cách nhanh chóng nhất.
Mặc dù đan quy nguyên còn thiếu một chút, nhưng cũng có thể bổ trung ích khí.
Hiệu quả của đan bách thảo là chậm chạp nhất, bản thân nó cũng không có công hiệu bổ sung nguyên khí, mà lại có thể điều hòa ngũ tạng, kéo dài tuổi thọ.
Đáng tiếc trong mấy loại đan dược này, Đường Tô Mộc chẳng có loại nào cả.
Nhìn hai bảo rương thủy tinh mình mới vừa lấy được từ trong kho hàng nông trại ra, Đường Tô Mộc do dự hồi lâu, quyết định đi ăn cơm tố trước, rồi tới thẳng thư phòng của Kỳ Ninh.
Bởi vì phải xử lý chuyện của thị tộc Nạp Thánh trước đó, nguyên một ngày hôm nay Kỳ Ninh đều không rảnh rỗi, khó khăn lắm mới trở về từ trong cung, đang chuẩn bị dành ra chút thời gian sửa soạn lại sổ sách chất đống trong phủ, thì bỗng nhiên thấy Đường Tô Mộc ôm hai cái rương đi vào.
"Không phải trước đó ngươi nói muốn góp đủ mười bảo rương rồi cùng mở ra à? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định thế?"
Kỳ Ninh về trễ, vì thế cũng không biết chuyện xảy ra hồi chiều.
Đường Tô Mộc thấy thời gian còn sớm, dứt khoát kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
"Tính tình của nha đầu kia rất cao ngạo, xem ra hôm nay rất tín nhiệm ngươi đó." Kỳ Ninh bỏ vật trong tay xuống, nói.
Đường Tô Mộc gật đầu một cái: "Trước kia ta cũng vẫn cho rằng công chúa không dễ ở chung, tiếp xúc lâu dài mới biết thật ra nàng là một người rất trọng tình cảm."
Chẳng những trọng tình cảm, hơn nữa còn ra tay hào phóng.
Ngay hôm nay sau khi trở về phủ, trừ tiền đan dược ra, kinh thành lại sai người mang qua hai mươi viên linh ngọc thượng đẳng cho Đường Tô Mộc, coi như là quà cảm ơn lần này, đủ để y thăng cấp kỹ năng trong tay lên hai bậc nữa.

Kỳ Ninh nhướn mày, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, dứt khoát kéo người về bên cạnh: "...!Ngươi mang cái rương này qua đây là muốn ta giúp mở ra vật gì phải không?"
"Đúng đúng." Đường Tô Mộc vội vàng gật đầu, cuối cùng nhớ ra còn chuyện quan trọng vẫn chưa làm, vội đặt hai cái bảo rương thủy tinh ra trước mặt đối phương.
"Đan đại hoàn, đan tiểu hoàn, đan quy nguyên, đan bách thảo, có thể lấy ra phương thuốc của cái nào trong bốn cái này đều được cả."
Kỳ Ninh cầm lên nhìn trái phải một lúc, cuối cùng mở nắp bảo rương lên dưới sự mong chờ của Đường Tô Mộc.
Mới vừa mở ra, liền nghe bên tai vang lên âm thanh ting ting.
[Ting ting, nhận được phối phương của đan tiểu hoàn, có tác dụng cầm máu nhanh chóng, vết thương thối rữa, chữa trị vết thương bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhắc nhở nhẹ: thuốc này mỗi ngày chỉ uống nhiều nhất một lần, mỗi lần hai viên, trong thời gian đó không được ăn thức ăn cay nặng và chua.]
[Phối phương đan tiểu hoàn: cỏ cầm máu x10, cỏ khí huyết x10, nước linh tuyền x10.].
Chương mới nhất tại ++ trùmtruуện .VЛ ++
"Đan tiểu hoàn?" Đường Tô Mộc trợn to hai mắt, thế mà thật sự ăn ngay lần đầu tiên.
Mặc dù công hiệu của đan tiểu hoàn kém hơn đan đại hoàn, nhưng mà chỗ hữu dụng đều như nhau, và nguyên liệu để luyện chế cũng vô cùng đơn giản.
Trước mắt y đã có cỏ khí huyết và nước linh tuyền, chỉ còn cỏ cầm máu thì đến trong cửa hàng nông trại mua là được, cùng lắm thì hao mất một ô hàng.
Hơn nữa nếu như khống chế tốt tiền vốn, có thể trực tiếp bày bán ngoài cửa tiệm.
Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.
Đường Tô Mộc sờ cằm, nhìn một bảo rương thủy tinh còn dư lại trên bàn, khó tránh khỏi tâm trạng hơi lơ lửng.
Thứ như vận may là, đã tới thì không ngăn được, thà tích cóp để lần sau rồi mở, còn hơn bây giờ liền...
"Sao thế? Muốn mở luôn cái rương này ra à?" Kỳ Ninh cười hỏi y.
"Không phải, ta định để đến mười cái rồi mới mở.
Ngươi biết không, mấy thứ như rút thẻ hay rút rương này đều phải có mười mới rút đỏ được.
Như vậy thì cho dù vận may không tốt, thứ rút được cũng có thể bảo đảm không thấp hơn SR, đan dược rút ra được đều là huyền học, người giống như ta đây không thể nào gặp được." Đường Tô Mộc dùng ngôn từ chính nghĩa.
(Đoạn này không hiểu lắm nên chém nha)
Kỳ Ninh nghe nửa hiểu nửa không.
Nhưng mà sống chung với đối phương lâu ngày, Kỳ Ninh đã học được cách nhắm một mắt mở một mắt, không đi tra cứu phần lớn chuyện.
"Nếu như gom đủ mười cái rồi mở tốt hơn, vậy thì chờ lần tới ngươi gom đủ rồi hẵng mở vậy." Kỳ Ninh nói.
"Không được." Đường Tô Mộc lắc đầu: "Bình thường không thấy thì thôi, bây giờ có một cái rương sáng ngời để ở đó mà lại không để cho ta mở, ta sẽ không ngủ được."
Kỳ Ninh: "..."
Đường Tô Mộc hít sâu một hơi, cắn răng nhắm mắt lại, dứt khoát nhét bảo rương thủy tinh vào trong tay đối phương: "Nào, tốt hay xấu thì cũng là một lần này vậy, mở đi!"
Kỳ Ninh lắc đầu không biết làm sao, nhưng vẫn mở bảo rương ra theo lời đối phương.
Vẫn giống như lúc trước, bảo rương mới vừa mở ra, bên tai liền vang lên âm thanh ting ting thanh thúy.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lần này chẳng những tiếng ting ting lớn hơn rất nhiều, ngay cả hồi cuối cũng dài hơn bình thường.
[Ting tingggggg, bảo rương thủy tinh cao cấp đã được mở, chúc mừng nhận được pháp khí phi hành tu chân cao cấp: thuyền lá.

Hướng dẫn sử dụng cụ thể đã được gửi chung với vật phẩm, xin mời kiểm tra và nhận.]
Hả?
Đường Tô Mộc sửng sốt một hồi.
Bình thường khi y mở bảo rương thủy tinh, nhận được đều là đan phương hoặc bí tịch, đây là lần đầu tiên mở được mấy thứ như pháp khí.
Kỳ Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ, vươn tay lấy thứ đồ trong rương ra bên ngoài.
Bản thân bảo rương thủy tinh không đớn, đồ vật có thể đựng ở bên trong lại càng nhỏ.
Thứ gọi là thuyền lá, càng nhìn càng giống vật trang trí dùng lá trúc bện thành.
Toàn thể hình dáng tinh xảo, lại không có bất kỳ món trang sức dư thừa nào, cầm lọt thỏm trong tay, phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt.
Kỳ Ninh càng nhìn càng nghi ngờ: "Đây là vật gì?"
Pháp khí phi hành!
Mắt Đường Tô Mộc sáng lên, trực tiếp nhào tới trên người Kỳ Ninh: "Đây là pháp khí phi hành đó, chính là đồ vật có thể khiến cho con người bay lên trên trời."
Đây chính là máy bay tư nhân của tu chân đó.
Đường Tô Mộc đã muốn thổ tào từ lâu rồi, phương tiện giao thông của cái thế giới này thật sự quá lạc hậu, lần nào đi xa cũng đều rất phiền phức.
Hiện giờ đã có pháp khí phi hành, muốn đi chỗ nào cũng vô cùng dễ dàng.
Đường Tô Mộc càng nghĩ càng vui sướng, vội vàng mò mẫm dưới đáy bảo rương để tìm sách hướng dẫn đi kèm.
Sách hướng dẫn của pháp khí thuyền bay giống như bí tịch trước kia, đều mang hình dáng quyển trục, không cần mở ra nhìn xem, chỉ cần dán vào nơi mi tâm, tất cả nội dung viết ở bên trong sẽ được truyền vào trong đầu trong nháy mắt.
Kỳ Ninh nghi ngờ nhìn thuyền lá trong tay.

Thứ đồ nhỏ như thế, thật sự người có thể ngồi lên sao?
"Nào nào, trong phủ của ngươi có bãi đất trống nào lớn lớn không? Ta dẫn ngươi qua đó đi thử, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Chỉ trong chốc lát, Đường Tô Mộc đã hiểu sơ sơ sách hướng dẫn thuyền bay, vội vàng kéo Kỳ Ninh ra bên ngoài.
"Điện hạ, ngài đang muốn..."
Đi đâu vậy?
Ngụy công công ôm một chồng giấy tờ và sổ sách, đang chuẩn bị đưa đến trong thư phòng, lại nhìn thấy điện hạ nhà mình bị người ta sôi nổi kéo ra khỏi thư phòng.
"Ra bãi đất trống bên ngoài thử xem thuyền bay dùng như thế nào." Đường Tô Mộc nói, dứt khoát gọi luôn cả Ngụy công công lại đây: "Đúng rồi, ngươi tới đúng lúc lắm, chi bằng chúng ta cùng nhau đi thử xem."
Ngụy công công: "...!Há?"
Phía sau phủ Tấn vương quả thật có một khoảng đất trống không nhỏ, vốn định biến thành hồ cá, nhưng sau đó lại trì hoãn, nên vẫn luôn bỏ trống đến tận bây giờ.
Dọc theo đường đi nghe Đường Tô Mộc giải thích chuyện có liên quan đến pháp khí phi hành, Ngụy công công càng nghe càng không nhịn được lo lắng, cuối cùng vẫn phải nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Điện hạ, theo lão nô thấy, nếu như muốn thử nghiệm pháp khí phi hành này có dễ dùng hay không, tất nhiên càng nhiều người càng tốt.
Chi bằng gọi mấy tên thị vệ thường ngày đi theo điện hạ kia cùng tới xem?"
Thị vệ tùy thân của Kỳ Ninh tên là hắc linh vệ, là hộ vệ bên cạnh mà hắn thu thập được trong mấy năm gần đây.
Người không nhiều, cộng lại toàn bộ cũng chỉ có một trăm mấy ngươi, nhưng ai ai cũng giỏi võ công.
Có bọn họ ở bên người, cho dù có xảy ra vấn đề gì, ít nhất cũng có thể an toàn một chút.
"Cũng được, đúng lúc ta cũng cảm thấy chỉ có ba người không quá đủ, vậy thì gọi bọn họ đến đây luôn đi." Không nghe ra lời bóng gió của Ngụy công công, Đường Tô Mộc vội vàng gật đầu.
Ngụy công công: "..." Dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.
- -------------------
Tui có thể dịch 2 chương 2k chữ, nhưng không muốn dịch 1 chương 4k chữ:(( cứ phải chia ra mới chịu cơ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.