Côn Luân Ma Chủ

Chương 655: Ma uy 1




Ma đạo có võ số thủ đoạn quỷ dị nhưng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức của Sở Hưu cho dù trong số rất nhiều công pháp của Côn Luân Ma Giáo ngày trước cũng là một trong những môn quỷ dị nhất.
Lúc này tai họa ngầm của Sở Hưu về mặt nguyên thần đã được bù đắp, lực lượng nguyên thần của y thậm chí nâng cao một bước. Võ giả cùng cấp cho dù là người chuyên tu tinh thần lực như Nam Thương Hạ Hầu thị cũng không cánh nào sánh nổi Sở Hưu.
Cho nên những võ giả này không ai ngăn được Khiên Ti Hồn Võng và Đoạt Phách Di Hồn của Sở Hưu.
Một võ giả tự bạo xong, Sở Hưu lại trực tiếp thay đổi mục tiêu, dùng Khiên Ti Hồn Võng lôi kéo nguyên thần rồi thi triển Đoạt Phách Di Hồn khống chế tỉnh thần đối phương, dùng phương pháp thô bạo cưỡng ép biến người khác thành con rối, lao lên liều mạng chém
Đây là lần đầu Sở Hưu dùng cách này, còn chưa quá thuần thục, sau khi người đầu tiên tự bạo, Sở Hưu trực tiếp bộc phát tất cả tinh thần lực của bản thân, không ngờ lại khống chế tới ba người, cùng đám người xung quanh chém giết.
Chết một lại khống chế một, nếu thụ thương quá nặng thì trực tiếp tự bạo. Phương thức giao chiến quý dị này khiến đám người càng đánh càng ít. Bọn họ còn chưa chạm tới người Sở Hưu đã vẫn lạc găn mười người.
Cũng có người mặc kệ những con rối kia tấn công Sở Hưu, dù sao ba con rối cũng không thể ngăn cản được mấy chục người.
Có điều chỉ vài người lẻ tẻ, nếu tới trước người Sở Hưu, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Dưới lực lượng cường đại của Sở Hưu, một quyền đánh không chết thì hai quyền, hai quyền đánh không chết thì ba quyền. Lực lượng hoàn toàn áp đảo khiến tất cả mọi người tuyệt vọng. Bọn họ chưa từng gặp kẻ nào kinh khủng như vậy.

Trên giang hồ võ đạo phong phú, mỗi người am hiểu theo hướng bất đồng.
Đại đa số võ giả am hiểu tinh thần lực, độc vật hay thủ đoạn quỷ dị khác thì năng lực cận chiến sát phạt không mạnh, thậm chí có thể nói là võ cùng yếu ớt.
Thế nhưng tới tên Lâm Diệp này lại ngược lại. Tu vi thân thể đối phương cũng vô cùng cường đại, lực lượng cực kỳ khủng khiếp. Đối mặt với người như vậy, bọn họ không tìm ra được chút hy vọng chiến thắng nào. Một tâm tình tuyệt vọng không khỏi dâng lên từ rong đáy lòng mọi người.
Nhan Phi Yên bên cạnh kinh hãi nhìn Sở Hưu giữa trận dùng sức một mình đồ sát mấy chục người, gương mặt vẫn còn nguyên biểu cảm sợ hãi.
Rốt cuộc nhánh Ẩn Ma kiếm đâu ra con quái vật nào? Vừa bước vào giang hồ đã có thực lực kinh khủng đến thế?
Với thực lực của Nhan Phi Yên, nếu nàng xông lên chắc chắc cũng không phải đối thủ của Lâm Diệp, cho dù có đủ loại thủ đoạn của Việt Nữ Cung có lẽ cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng mà thôi.
Mãi tới lúc này Nhan Phi Yên mới nhớ tới những lời Lâm Phong Nhã khuyên bảo mình trước khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, những lời khuyên liên quan tới mức độ cạnh tranh tàn khốc trong Tiểu Phàm Thiên và những nguy hiểm trong đó.
Trong này cao thủ tụ tập, tất cả mọi người đều đến vì lợi ích, không quan tâm tới thanh danh và địa vị của ngươi trong thế giới bên ngoài, ngoại trừ cẩn thận chỉ có càng thêm cẩn thận. Trong Tiếu Phàm Thiên không có bất cứ bí quyết gì khác.
“Lã công tử, ngươi lại cứu ta lần nữa” Nhan Phi Yên thở dài một hơi, nói cám ơn Lã Phụng Tiên bên cạnh.
Lã Phụng Tiên nhìn tình cảnh giữa trận, sửng sốt một hồi rồi mới lắc đầu nói: "Không sao, trong Tiểu Phàm Thiên nguy cơ tứ phía, Nhan cô nương chỉ có một mình, phải chú ý thật cẩn thận mới có thế đi tới cuối cùng.
Thật ra lúc này trong lòng Lã Phụng Tiên kinh hãi chẳng kém gì Nhan Phi Yên.
Mặc dù hẳn biết thực lực Sở Hưu nhưng lại không biết Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp có thể bộc lộ bao nhiêu thực lực.
Thế nhưng giờ xem ra Sở Hưu có đổi thân phận khác thực lực vẫn kinh khủng như vậy. Sở huynh không hổ là Sở huynh.
Gòn lúc này trong trận chiến đã có hơn mười người chết trong tay Sở Hưu, đám người đã nảy sinh ý thoái lui.
Lâm Diệp này đúng là quá bá đạo, nếu hẳn không có thực lực mọi người cũng chẳng ngại liên thủ gi ết chết hắn, coi như trừ ma vệ đạo.

Thế nhưng bọn họ không ngờ thực lực của Lâm Diệp này lại kinh khủng tới mức độ này, thế này còn đánh gì nữa? Chịu chết chắc?
Tòa Hắc Ma Tháp này tuy có vẻ không phải vật phàm nhưng rõ ràng bọn họ không lấy được rồi. Xi𝗻 ủ𝗻g hộ chú𝗻g 𝒕ôi 𝒕ại == 𝗧r𝖴𝓂𝗧ruy𝑒𝗻﹒VN ==
Tiểu Phàm Thiên lớn như vậy chắc chắn có thứ sánh được với Hắc Ma Tháp, thậm chí có di tích tốt hơn Hắc Ma Tháp. Bọn họ không muốn chết tại đây.
Có điều đúng lúc này có người đột nhiên hô lớn: “Cao tăng Đại Quang Minh Tự tới rồi!"
Mọi người nhìn sang, quả nhiên thấy hai đệ tử Đại Quang Minh Tự mặc tăng y màu trằng đang chạy về phía này.
Hai tăng nhân áo trắng trong đó một trẻ tuổi ở trần, tùy ý choàng một chiếc áo tăng, có điều mọi người vẫn thấy được những cơ bắp hùng tráng như được đúc từ sắt thép.
Vị này không phải ai khác, chính là Minh Vương - Tông Huyền.
Còn đi theo bên cạnh Tông Huyền là một hòa thượng trung niên để râu quai nón, cao lớn uy vũ, xem khí thế trên người rõ rằng là tông sư võ đạo.
Ở đây đã có người nhận ra, hòa thượng trung niên này chính là thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, Phật Diễm Tôn Giả - Hư Hành, cũng là người tương đối trẻ tuổi trong số thủ tọa Lụe Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự.
Thấy Đại Quang Minh Tự không chỉ có Tông Huyền tới mà cả một vị tông sư võ đạo cũng tới, đám võ giả ở đây lập tức hưng phấn hẳn lên.
Trình Viễn Đông của Tàng Kiếm Sơn Trang lại trực tiếp hô lớn: “Hư Hành thủ tọa! Ma đầu kia ngấp nghé. Hắc Ma Tháp sau lưng chúng ta, ra tay tàn ác sát hại hơn mười người của chúng ta rồi, mong Hư Hành thủ tọa đứng ra làm chủ cho chúng ta, diệt trừ tà ma!”

Mọi người vô thức liếc nhìn Trình Viễn Đông, thầm nghĩ sao kẻ này lại ăn nói khép nép như vậy?
Mặc dù bọn họ cũng muốn Đại Quang Minh Tự xuất thủ đối phó với Lâm Diệp, có điều tên Trình Viễn Đông này nói chuyện thật chắng xuôi tai, thế nào là đứng ra làm chủ? Nói như thể địa vị bọn họ đều dưới Đại Quang Minh Tự vậy.
Mặc dù thực tế đúng là như vậy, nhưng bọn họ dẫu sao cũng là tính nhuệ của những đại phái đứng đầu giang hồ, bản thân vẫn có chút ngạo khí.
Có điều đúng lúc này, Trình Viễn Đông lại đột nhiên cảm giác được hàn ý bao phủ quanh người
Trình Viễn Đông vô thức nhìn lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt âm trầm của Sở Hưu, chuyện này khiến Trình Viễn Đông âm thầm run rẩy trong lòng, thầm hô một tiếng không ổn.
Trước đó trong lúc giao thủ thật ra Sở Hưu không nhằm vào ai, dù sao đều là kẻ địch, ai ở gần y hơn thì y giết kẻ đó trước, giết người tùy duyên.
Còn Trình Viễn Đông này lại là hạng người tương đối gian xảo, hắn vô thức cảm thấy không đúng cho. nên từ khi xuất thủ luôn ở sau cùng, thậm chí không hề thụ thương.
Còn lúc này sau khi hẳn lầm miệng xong, ánh mắt Sở Hưu đã đặt lên người hẳn.
Trong phương diện bỏ chạy giữ mạng, Trình Viễn Đông cũng thật quả quyết. Vừa phát giác không đúng hắn thậm chí không có tâm tư ở lại đối đầu, trực tiếp quay người bỏ trốn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.