Côn Luân Ma Chủ

Chương 625: Lấy lực phá pháp 1




Khi lực lượng cường đại tới một mức độ nhất định có thể dùng lực phá cả vạn pháp.
Giờ Sở Hưu không sử dụng võ thuật chỉ đơn thuần tăng lực lượng lên tới cực hạn như vậy mặc dù có phần lãng phí sức lực nhưng hiệu quả lại rất tốt. Hơn nữa người khiến Sở Hưu có ý tưởng như vậy chính là Tông Huyền và Trần Thanh Đế.
Tông Huyền chỉ tu một môn Minh Vương Ấn nhưng lại khiến Minh Vương Ấn thiên biến vạn hóa, diễn hóa ra tu vi kinh thế.
Còn Trân Thanh Đế rốt cuộc tu luyện võ đạo ra sao, không ai biết được. Nhưng làn trước tại Đổng gia, một quyền của Trần Thanh Đế đánh ngã gia chủ Đổng gia Đổng Tề Khôn lại khiến Sở Hưu vô cùng ấn tượng.
Một quyền phá vạn pháp, nghiền nát áp đảo, không ai cản nổi!
Giờ Sở Hưu chỉ tham khảo chân ý của hắn chứ không lĩnh ngộ được quyền ý cường đại kia. Có điều dưới lực lượng cường đại của gia trì, một quyền này đã mang chút ý vị của Trần Thanh Đế.
Còn bên kia Diệu Huyền chân nhân thấy Sở Hưu chỉ tùy tiện xuất một quyền đã đánh nát cả phát trần và trường kiếm của mình, hắn lập tức kêu lên the thé: “Các đồ nhi! Kết trận xuất thủ, góp sức trợ giúp vi sư!”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tác dụng của những đệ tử Diệu Huyền chân nhân không phải là chỉ là ngực lớn với ngủ chung. Bản thân các nàng là đối tượng song tu của Diệu Huyền. Không phải đỉnh lô đoạt khí mà là âm dương song tu, chân khí nội lực hai bên đồng nguyên bổ sung cho nhau, trong thời khắc quan trọng thậm chí có thể dễ dàng mượn dùng.

Những nữ đệ tử của hắn nghe vậy lập tức kết ấn, xếp thành một hàng, đem nội lực truyền tới người trước, lần lượt tăng cường, cuối cùng truyền tới cơ thể Diệu Huyền chân nhân.
Toàn bộ quá trình nhìn thì tương đối phức tạp nhưng tốc độ lại cực nhanh, hiển nhiên ngày thường Diệu Huyền chân nhân cũng hay tu luyện hoặc sử dụng chiêu này.
Hai tay niết thành hai ấn quyết, Diệu Huyền chân nhân miệng niệm chân ngôn, trong chớp mắt một tiếng nổ như sấm rền vang vọng lên bên tai Sở Hưu, không ngờ lại khá giống Sư Tử Hống của Phật môn cùng Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu.
Mặc dù hôm nay tỉnh thần lực của Sở Hưu tiêu hao và thụ thương nhưng căn cơ của y vẫn còn. Lôi âm này vang tới tai, thân hình Sở Hưu chỉ giật giật nhẹ rồi lập tức khôi phục bình thường.
Còn lúc này hai ấn pháp của Diệu Huyền chân nhân đã kết xong, một thanh một trọc, hai luồng cương khí hóa thành lực lượng âm dương thái cực hiện lên trước mặt hắn, muốn ngăn cản Sở Hưu.
Nhưng dưới thế quyền không gì không phá của Sở Hưu, tấm khiên do lực lượng âm dương thái cực ngưng tụ thành lại ầm ầm tan vỡ!
Có điều cùng lúc này, khí thế chiêu quyền của Sở Hưu rốt cuộc cũng tan hết, không cách nào tiến thêm một bước.
Mặc dù Diệu Huyền chân nhân đỡ được một quyền của Sở Hưu nhưng hắn vẫn bị lực lượng này chấn cho trọng thương, hắn cùng hơn mười nữ đệ tử phía sáu đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt khó nén nổi kinh ngạc.
Sở Hưu trước nay không phải người thương hoa tiếc ngọc gì, nói hắn lạt thủ tồi hoa còn tạm ổn.
Cho nên đòn này Sở Hưu không hề lưu tình, Diệu Huyền bị thương nặng, những nữ đệ tử phía sau hắn bị thương lại càng nặng, có người thậm chí trực. tiếp bị lực lượng của Sở Hưu chấn động chết tươi.
Dù sao Diệu Huyền chân nhân là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng những nữ đệ tử dưới trướng hắn thậm chí không mấy ai bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Chứng kiên Sở Hưu lại lao tới, Diệu Huyền chân nhân bị dọa tới hồn phi phách tán, thậm chí chẳng lo được những nữ đệ tử đã tử trận, thân hình điên cuồng bỏ chạy theo một hướng khác.
Sở Hưu âm thần kết Nội Phược Ấn, bộc phát lực lượng, chỉ dùng không đến ba bước đã xuất hiện sau lưng Diệu Huyền chân nhân, muốn xuất quyền đánh chết hắn. Song cùng lúc, một người cao to mang theo khí tức cuồng bạo như dã thú xuất quyền đối chọi với Sở Hưu. Chỉ trong nháy mắt cương khí bùng nổ, thân hình hai người cùng lui lại phía sau. Có điều Sở Hưu chỉ lui ba bước, còn gã cao to kia thậm chí lui mấy chục bước.
Gã cao to này tên là Mạnh Cương, hắn không phải võ giả Yến Nam mà là võ giả tán tu bên Yến Tây.
Người này từng gia nhập quân ngũ, từng làm thổ phỉ, hơn nữa còn từng làm môn khách trong Hoàng Phủ thị. Có điều cái nào cũng không làm lâu.
Do tính tình hắn quá kém cỏi, rất dễ đắc tội với người khác cho nên bình thường ở lại chỗ nào cũng không được bao lâu đã đắc tội với tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Thôi Nhạc là một trong những người hiếm thấy chịu được tính cách khó chịu của hắn, cho nên hai người trở thành hảo hữu.
Mạnh Cương cũng là một trong số ít những người tới giúp Thôi Nhạc không phải vì lợi ích mà vì giao tình.
Sở Hưu nhìn Mạnh Cương, hai mắt hơi nheo lại, thân hình lại lao về phía Mạnh Cương, quanh người phật quang hộ thể nhưng bên ngoài lại là ma diễm ngập trời, như thần như ma.
Từng quyền từng quyền đánh xuống, Sở Hưu dùng lực lượng cơ thể hoàn
toàn áp đảo Mạnh Cương.
Ban đầu Mạnh Cương còn miễn cưỡng ngăn cản, có điều sau đó trên người hắn phát ra từng tiếng xương gãy lách cách, cuối cùng bị Sở Hưu đánh
cho miệng mũi hộc máu, ngay cánh tay cũng hoàn toàn méo mó.
Lúc này Thôi Nhạc hồi khí được một chút vội vàng quát lớn: “Mọi người cùng ra tay!”
Dứt lời Thôi Nhạc vơn tay, ngón tay mảnh khảnh liên tiếng điểm ra, một đóa hoa băng nở rộ.
Chỉ là một đóa hoa băng lớn cỡ lòng bàn tay nhưng bên trong lại không chút vết tích của cương khí, cứ như sinh ra chỉ do thiên địa này.
Nhưng đóa hoa băng này lại lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Hưu, ầm ầm nổ tung, vạn luồng sáng lạnh như những mũi châm băn thẳng về phía Sở Hưu.

Ma diễm vô biên bùng lên, những mũi châm băng còn chưa chạm tới thân thể Sở Hưu đã bị ma diễm hòa tan.
Có điều băng châm sau khi tan rã lại hóa thành sương băng, không chỗ nào không có, khiến xung quanh Sở Hưu như bị băng giá đông kết, tựa như trời đông giá rét, thậm chí ngay cả chân khí của Sở Hưu cũng cảm thấy chút trì trệt
Lúc này những võ giả khác cũng lao tới, Diệu Huyền chân nhân vừa bị Sở Hưu dọa chạy cũng múa hai tay, cương khí diễn hóa thành lưỡng nghỉ trận bàn nệ xuống đầu Sở Hưu.
Trong sắc trời đen kịt, cương khí đủ loại màu sắc chiếu rọi phương viên trăm trượng. Giọt mưa còn chưa rơi xuống đất đã bị cương khí chấn cho nát bấy, công kích uy thế vô cùng kinh người.
Tông sư võ đạo khi đối mặt với quần chiến như vậy có ưu thế hơn. Trong cơ thể họ có Võ Đạo Chân Đan, tông sư võ đạo có thể không hề cố ky bộc phát ra uy lực cường đại nhất của mình, sau đó Võ Đạo Chân Đan sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung tiêu hạo này.
Giờ Sở Hưu toàn lực bộc phát, lực lượng tạo thành không kém hơn tông sư võ đạo yếu một chút, nhưng năng lực khôi phục của y lại kém hơn tông sư võ đạo rất nhiều.
Cho nên đối với Sở Hưu, cơ hội chỉ có một lần!
Nhất định phải đánh tan tất cả những người này trong một lượt!
Chỉ trong chốc lát, hai mắt Sở Hưu đỏ bừng, đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.