Côn Luân Ma Chủ

Chương 532: Thiện và ác 1




Đàm Uyên đại sư muốn Sở Hưu kế thừa truyền thừa của hắn, ngay chính Sở Hưu cũng ngạc nhiên. Hắn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, chỉ có thế thôi đã thay thế Lý Nguyên, cướp được cơ duyên hóa rồng này của Lý Nguyên.
Có điều không đợi Sở Hưu nói chuyện, người xung quanh đã sục sôi.
Nếu Sở Hưu nhận được truyền thừa Ma đạo, bọn họ cũng chẳng quản được. Nhưng Đàm Uyên đại sư là Thánh Tăng như vậy, sao có thể trao sở học truyền thừa bản thân cho Sở Hưu?
Đặc biệt là những võ giả Phật tông, tiếng phản đối của họ là lớn nhất.
“Mong Đàm Uyên đại sư nghĩ lại! Tên Sở Hưu này tuyệt đối không phải người lương thiện, ngài không thể để lại truyên thừa cho hắn được.”
“Đúng vậy, xin Thánh Tăng thu hồi lại quyết định này, trong Phật tông ta có vô số anh tài tuấn kiệt, vì sao ngài nhất định phải trao lại truyền thừa cho một người ngoài.”
Không riêng gì những võ giả Phật tông thân sắc phẫn uất, ngay cả hai vị tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng cau mày cho rằng hành động lần này của Đàm Uyên đại sư không được thỏa đáng.
Có điều bọn họ không nói thẳng ra như những người khác, dù sao thân phận tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn đó, bọn họ không tiện trực tiếp can thiệp vào lựa chọn của Đàm Uyên đại sư.
Về phần Tông Huyền càng không nói một chữ, thậm chí nhận xét một câu hơi cưồng vọng, hắn không để truyền thừa của Đàm Uyên đại sư vào mắt.
Cho dù thời đỉnh phong Đàm Uyên đại sư là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân dân dã.

Chân Hỏa Luyện Thần rất mạnh, nhưng Đại Quang Minh Tự tồn tại bao năm như vậy, các đời cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không có một trăm cũng phải tám mươi, nhiều người như vậy chẳng lẽ truyền thừa lưu lại không bằng Đàm Uyên đại sư ư?
Với địa vị của Tông Huyền tại Đại Quang Minh Tự, có thể nói công pháp các vị này mặc hắn lựa chọn, nhưng Tông Huyền thậm chí không buồn học...
Kể từ ngày bắt đầu học võ, Tông Huyền chỉ tu một chiêu Minh Vương Ấn, mạnh mẽ đẩy võ thuật vốn không phải đỉnh cao này lên mức xuất thần nhập hóa, một thức Minh Vương Ấn có thể diễn biến vạn pháp. Uy năng này còn mạnh hơn so với hắn đi học truyền thừa của người khác.
Đàm Uyên đại sư cau mày, những người xung quanh phản ứng kịch liệt như vậy thật sự ngoài dự liệu của hẳn.
Vừa rồi Long Thiên An chỉ nói ra thân phận của Sở Hưu chứ không nói tiếng tăm của Sở Hưu trên giang hồ lại kém tới mức này.
Lúc này Lữ Long Cơ còn trực tiếp đứng ra, vô cùng căm phẫn nói: “Đàm Uyên đại sư, tên Sở Hưu này tiếng xấu nổi danh trên giang hồ, làm việc âm độc không từ thủ đoạn, giết chóc vô số người.
Ngài truyền lại võ công cho một kẻ như vậy e rằng sẽ khiến thanh danh cả đời mất hết! Để người như tên Sở Hưu này nhận được võ công truyền thừa của ngài, hắn sẽ chỉ dùng để giết người, đâu có dùng để cứu người?”
Đàm Uyên đại sư nghe vậy lập tức cau mày, hắn nhìn _ về phía Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu, thật sự như vậy à?”
Nếu một người này có thể Đàm Uyên đại sư còn không tin, nhưng giờ tất cả mọi người trước mắt đều nói vậy, ngay cả Đàm Uyên đại sư đều dao động.

Sở Hưu mặt không đổi sắc: “Đại sư, trên giang hồ đúng là tiếng tăm của Sở Hưu ta không hề tốt đẹp gì nhưng trước nay ta chưa từng lạm sát người vô tội.
Lăn lộn trên giang hồ này không phải người giết ta thì là ta giết người. Nếu ta không giết cũng chẳng có thực lực và cảnh giới hiện tại.
Hơn nữa khi ta đảm nhiệm tuần sát sứ cùng chưởng hình quan tại Quan Trung Hình Đường, những người bị ta gi ết chết đều là để giữ gìn trật tự cho Quan Trung Hình Đường, để cho càng nhiều người sống sót.
Chưởng hình quan tiền nhiệm của đất Quan Tây chỉ là kẻ ngồi không ăn bám khiến toàn bộ Quan Tây hỗn loạn không ngừng các thế lực lớn tranh đấu chém giết lẫn nhau, cũng khiến không ít người chết.
Là ta dùng thủ đoạn bàn tay sắt khống chế triệt để toàn bộ Quan Tây, thu nhỏ xung đột khống chế ở mức thấp nhất mới khiến đất Quan Tây càng ngày càng hòa bình.
Không quy củ không yên bình được. Nếu ta không giết một số người, sau này người chết sẽ càng nhiều!”.

Lữ Long Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy biện! Vậy ngươi làm hỏng kế hoạch của ta ở Tây Nam, lại kích động đông đảo thế lực Tây Nam tàn sát lẫn nhau, ngươi giải thích thế nào? Ngươi vì tên nhị đệ kia của ta cũng giết không ít người trên đất Tây Nam đấy!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta vẫn nói câu kia thôi, không quy củ không yên bình được. Trước kia đất Tây Nam không người thống lĩnh cho nên các thế lực tại Tây Nam chém giết tàn sát lẫn nhau, thủ đoạn vô cùng kịch liệt hung tàn.
Giờ đất Tây Nam do đã nằm dưới sự quản lý của nhị hoàng tử, mọi người không còn tùy ý chém giết, sau này chắc chắn cũng ít người chết hơn nhiều.
Có được thì có mất, dùng những người chết trước mắt đổi lấy yên ổn trên cả Tây Nam, trong mắt ta, đáng giá.
Còn thái tử điện hạ, chẳng qua vì ta phá hỏng kế hoạch của ngươi ở Tây Nam, ngươi lại chửi bới ta trước mặt Đàm Uyên đại sư. Ta thấy kẻ có tâm địa không tốt là ngươi mới đúng.”
Đàm Uyên đại sư ở bên cạnh nghe vậy lại trầm tư, những lời này của Sở Hưu thật ra cũng có đạo lý nhất định.
Tỷ như tại Đông Hải, nơi đó thù hận giữa các hải đảo. thâm sâu như biển, mọi người công phạt chém giết lẫn nhau. Cho dù không có chút thù hận nào, vì lợi ích họ cũng có thể đánh nhau tới ngươi chết ta sống.
Cho nên sau khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải, bước đầu tiến chính là dùng vũ lực triệt để thu phục bọn họ sau đó mới truyền bá phật pháp, thành lập trật tự.
Chỉ có điều Đàm Uyên đại sư chỉ có một mình, quá trình này lại dài đằng. Ngay cả bây giờ trật tự hắn thành lập cũng chưa truyền khắp Đông Hải.

Còn thủ đoạn của Sở Hưu và Đàm Uyên đại sư nói theo cách khác kết quả cũng như nhau, chỉ có điều cách làm của Sở Hưu tương đối khốc liệt mà thôi.
Nếu Đàm Uyên đại sư cũng ra tay tàn nhẫn như Sở Hưu, trực tiếp động thủ giết người, có lẽ đất Đông Hải đã sớm thanh tĩnh.
Đàm Uyên đại sư không phải loại lão tăng Phật môn cổ hủ, tất cả đều lấy Phật kinh làm chủ, coi thiện ác chỉ đơn giản như trong kinh.
Ngày trước khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền đạo, hắn từng gặp một chuyện.
Đất Đông Hải có ba hải đảo tên là Tam Ác Đảo, nơi đó đều là hạng cùng hung cực ác, ra tay tàn nhẫn, tham lam dị thường.
Còn chủ nhân ba đảo này. Thanh Mâu Huyết Ma - Hàn Đông Minh lại là đại ma đầu nổi danh trên Đông Hải, không việc ác nào không làm, hung tàn tới cực điểm.
Khi đó Đàm Uyên đại sư vừa mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vừa vặn được hội chủ Kình Thiên Hội Long Thiên Anh nhờ cậy, cho nên Đàm Uyên đại sư định ra tay diệt trừ Tam Ác Đảo.
Có câu bắt giặc trước tiên phải bắt vua, cho nên Đàm Uyên đại sư tới Tam Ác Đảo đại chiến cùng Hàn Đông Minh một trận, dốc toàn lực gi ết chết kẻ này.
Đang lúc Đàm Uyên đại sư cho rằng kẻ cầm đầu lũ ác nhân đã diệt, Tam Ác Đảo đã được giải quyết triệt để, những ác nhân khác trên Tam Ác Đảo lại nghe tin bỏ trốn, phân tán ra khắp Đông Hải, tạo thành hậu quả càng xấu, giết người vô số. Cuối cùng Đàm Uyên đại sư phải mất mấy năm mới tiêu diệt hết đám ác nhân Tam Ác Đảo.
Cứ như vậy tổn thương mà đám ác nhân này tạo thành ở Đông Hải còn gấp mấy chục lần hồi trước!
Đoạn nhân quả này rõ ràng phải tính lên đầu Đàm Uyên đại sư, đồng thời cũng khiến Đàm Uyên đại sư tự trách không thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.