Côn Luân Ma Chủ

Chương 515: Nện tiền 2




Tống Khiêm vội vàng gật đầu nói: “Biết biết, xin ba vị cứ yên tâm. Nhị hoàng tử khẳng khái hào phóng như vậy, mặc dù tại hạ là sơn tặc nhưng cũng biết hai chữ uy tín. Tại hạ chắc chắn sẽ không để điện hạ thất vọng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời đi.
Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ phía sau liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không dám tin, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy là đã xong? Thế này chẳng phải nhanh quá à?
Phương Trấn Kỳ chỉ quen giết người, cho nên hắn chỉ hơi ngạc nhiên về thời gian mà Sở Hưu sử dụng mà thôi.
Nhưng Lý công công lại khác, hẳn ở bên Lữ Long Quang một thời gian dài như vậy, mặc dù không phải thủ hạ có năng lực khá nhất của Lữ Long Quang, nhưng lại là người Lữ Long Quang tín nhiệm nhất. Hắn đã tham gia không ít nhiệm vụ bí mật, cũng thi hành không ít.
Hắn cũng đã dùng những chiêu số mà Sở Hưu đã dùng, ngoại trừ lần lừa gạt Trịnh Thành Vĩnh, những lần khác đều không có chút kỹ thuật nào.
Nhưng điểm khiến người ta sợ hãi trong thủ đoạn của Sở Hưu là khả năng nắm bắt lòng người của y.
Đối mặt với những người khác nhau, hắn vận dụng thủ đoạn thích hợp nhất khiến những người này đi vào khuôn khổ. Đây mới là điểm kinh khủng nhất.
Không ai không có sơ hở, chỉ cần những này có một chút xíu sơ hở thôi, Sở Hưu sẽ nắm bắt được, sau đó vận dụng phương pháp thích hợp nhất lần lượt đánh tan.

Sau khi làm xong mọi việc, Sở Hưu cùng đám người Lý công công trực tiếp ẩn nấp tại khu vực Tây Nam. Một tháng sau, Lý Nguyên cùng Trần công công cũng dẫn người tới Tây Nam.
Lần này dưới trướng thái tử có không ít người tới. Ngoại trừ Lý Nguyên cùng Trần công công ra còn ba cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, đều là khách khanh mà thái tử mời chào.
Lần này tới Tây Nam, Lý Nguyên cảm thấy hết sức hăng hái.
Người phụ trách chủ yếu trong việc mời chào thu phục những thế lực ở Tây Nam chính là Lý Nguyên và Trân công công.
Sau khi làm xong chuyện lần này, địa vị của hắn ở chỗ thái tử điện hạ chắc chắn sẽ tăng thêm.
Sau khi tới Tây Nam, Lý Nguyên không trì hoãn mà trực tiếp phát thiệp mời cho năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, bảo họ tới Vọng Thiên Động tại Thần Nữ Phong tham gia hội nghị.
Thần Nữ Phong cũng là địa phương nổi danh tại Tây Nam. Trong truyền thuyết thời thượng cổ có thần nữ phi thăng tại đây cho nên mới đặt tên là Thần Nữ Phong.
Còn Vọng Thiên Động lại là một sơn động bên trong Thần Nữ Phong, đỉnh động có một miệng hang lớn, ngẩng đầu lên thấy được bầu trời cho nên mới gọi là Vọng Thiên Động.
Lúc này trong Vọng Thiên Động đã được thu dọn chỉnh tê. Năm môn tám nhà mười một phái cùng hai mươi ba trại đều dẫn người tập trung tại đây, phân ra ngồi vào vị trí của thế lực mình.
Lý Nguyên cùng Trần công công đứng ngay chính giữa, sau khi người tới đông đủ Lý Nguyên mới chắp tay với mọi người nói: “Chư vị, đất Tây Nam này mặc dù hoang vu căn cỗi nhưng cũng là lãnh thổ của Đông Tê †a.
Chư vị đều là người tay trắng lập nghiệp, gây dựng cơ nghiệp không nhỏ tại khu vực Tây Nam này, quả hật không dễ. Tại hạ xin bái phục.
Hôm nay thái tử điện hạ quy tụ thiên mệnh, tương lai chắc chắn đăng lâm đại bảo. Cho nên hôm nay điện hạ muốn mời chư vị tuấn kiệt giang hồ Tây Nam cùng giương quốc uy của Đông Tề ta!”
Lý Nguyên nói rất dõng dạc hùng hồn, phía dưới lác đác vài tiếng vỗ vay. Có điều càng lúc Lý Nguyên càng thấy không hợp lý.
Vì sao lần này một số người lại không hưởng ứng nhiệt liệt lắm vậy? Bọn họ đã tới tham gia hội nghị, chẳng lẽ còn gì bất mãn hay sao?
Có điều đúng lúc này lại có một giọng nói chế nhạo. vang lên từ bên ngoài.

“Người ta dựng nghiệp bằng hai tay trắng, bao năm mới được gia nghiệp lớn như vậy. Thái tử nói một câu đã đòi lấy hết đi, còn lấy mỹ danh là giương cao quốc uy. Chẳng lẽ thái tử định đem những võ giả Tây Nam này đi đánh Bắc Yên à?”
Khi Sở Hưu xuất hiện, Lý Nguyên lập tức biến sắc.
Điều khiến hắn kinh hãi không phải là Sở Hưu xuất hiện tại đây mà là sau lưng Sở Hưu còn có Phương Trấn Kỳ cùng Trần công công!
Chuyện này đại biểu cho điều gì? Không cần nói cũng biết, Sở Hưu không ngờ lại thật sự gia nhập dưới trướng vào nhị hoàng tử!
Lý Nguyên lạnh lùng nói: “Sở Hưu, nếu ta biết trước ngươi đã gia nhập dưới trướng vào nhị hoàng tử, lần trước ở Lạc gia ta và Trần công công cho dù có truy sát ngàn dặm cũng phải lấy tính mạng ngươi!”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Chuyện này ngươi tính sai nhân quả rồi. Nếu không phải lần trước ở Lạc gia các ngươi gây sự với ta, ta đã chẳng chọn cách giúp nhị hoàng tử.
Sở Hưu ta tính cách ra sao làm người thế nào, cả giang hồ đều biết. Con người ta trước nay vẫn luôn hẹp hòi, bị người ta tát cho một phát mà vẫn nhịn, đó không phải phong cách của ta.”
Nhìn Long Ky Cấm Quân cùng thủ hạ của Lý công công mà Sở Hưu mang tới, Lý Nguyên không khỏi cười lạnh nói: “Chỉ chút người thế này thôi mà đòi tới gây sự với ta ư? Đúng là năm mơ nói mộng! Sở Hưu, ngươi chọn sai nơi rồi!"
Lý Nguyên không biết bố cục của Sở Hưu tại Tây Nam, hắn còn tưởng Sở Hưu chỉ truy theo hành tung của mình tới đây. Ngôn Tình Sắc
Nếu ở nơi khác, Sở Hưu dẫn những người này đột nhiên đánh lén, quả thật sẽ tạo thành một chút phiền toái cho hắn. Nhưng giờ ư, những võ giả Tây Nam này đều là người của thái tử điện hạ!
Lý Nguyên bèn trầm giọng nói: “Chư vị, các vị đã lựa chọn gia nhập dưới trướng vào thái tử điện hạ, vậy cũng nên tỏ chút thành ý. Giết những người này đi, lập tức. động thủ!”

Lý Nguyên làm việc hết ức quả quyết, tình hình đã tới nước này chỉ có gi ết chết Sở Hưu, đồng thời diệt sạch đám thủ hạ của nhị hoàng tử mới là có lợi nhất cho thái tử điện hạ.
Nếu trong Đại Lương Thành, cho dù Lý Nguyên có cơ: hội này hắn cũng chẳng dám động thủ. Vì nơi đó là Đại Lương Thành.
Hoàng thất Đồng Tê không cấm nội đấu, chỉ có điều trong đô thành phải khống chế mức độ giao đấu trong quy mô nhất định. Như hiện tại hàng trăm hàng ngàn người đồng loạt ra tay chém giết, chuyện này vốn không thể xảy ra tại Đại Lương Thành.
Theo tiếng hô của Lý Nguyên, cũng có không ít người trong năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại xông ra.
Thủ hạ của Lý Nguyên không chỉ lung lạc mình Thiết Kiếm Môn. Những tông môn kia lúc này đã quyết định nghiêng sang phía thái tử cho nên lúc này đồng loạt xuất thủ muốn đoạt công đầu, tăng thêm ấn tượng của bản thân trong mắt thái tử.
Hơn nữa đám người này không lo việc mình thất bại, dẫu sao thực lực bên mình hoàn toàn áp đảo bên phía Sở Hưu.
Bên phía thái tử đã có bốn đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lại thêm những người bên Tây Nam có tới hơn mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Còn bên Sở Hưu thì sao? Chỉ có hai người Trần công công và Phương Trấn Kỳ mà thôi, giải quyết bọn họ quả thật rất đơn giản.
Có điều lúc này họ lại không phát hiện, những tông môn trước kia luôn tranh đoạt với bọn họ như Thiết Kiếm Môn căn bản không hề nhúc nhích, ngược lại ánh mắt lóe lên thần sắc kỳ dị.
Lúc này Lý Nguyên cũng trầm giọng nói với ba khách khanh sau lưng: “Các ngươi cũng ra tay thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.