Côn Luân Ma Chủ

Chương 513: Bắt cóc




Sở Hưu nhìn sang hướng đông, trầm giọng nói: “Nhà tiếp theo, Điểm Thương Kiếm Tông tại Điểm Thương Sơn. Có điều trước khi xuất phát còn phải phiền hai vị ra †ay làm kẻ bắt cóc một lần.”
Lý công công cau mày nói: “Bắt ai?”
“Ba đứa con trai của Truy Phong Thần Kiếm - Hàn Thiên Đình, tông chủ Điểm Thương Kiếm Tông. Căn cứ theo tình báo ta nhận được từ Thiết Kiếm Môn, ba đứa con trai hắn đều không thích tiềm tu trong Điểm Thương Sơn, mỗi tháng đều ra ngoài du ngoạn một ngày.
Nắm lấy một ngày này, vô thanh vô tức bắt cóc ba người, không thể kinh động bất cứ ai. Vậy chỉ có hai vị ra tay là đáng tin cậy nhất.”
Đối với nhiệm vụ này của Sở Hưu, Lý công công. cùng Phương Trấn Kỳ đều cảm thấy không muốn làm.
Dù sao bọn họ đều là người có thân phận, thế nhưng giờ lại phải làm kẻ bắt cóc, thật sự rất mất giá.
Có điều giờ phá hư chuyện của thái tử mới là quan trọng, bọn họ cũng chẳng lo được mất giá với không mất giá, chỉ đành làm theo.
Năm ngày sau, trong Điểm Thương Kiếm Tông ở Điểm Thương Sơn, chưởng môn Điểm Thương Kiếm Tông - Hàn Đình Nhất đứng trên sườn núi phía sau Điểm Thương Sơn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Ba đứa con trai của hắn mặc dù không chịu cố gắng nhưng cũng khá biết điều, bình thường chỉ xuống núi vui đùa một ngày rồi sẽ trở về. Thế nhưng giờ đã qua hai ngày vẫn không thấy bóng dáng.
“Điểm Thương Sơn là danh sơn ở Tây Nam. Có điều xem tâm tình hiện tại của Hàn tông chủ chắc hẳn không có thời gian đâu thưởng thức cảnh sắc Điểm Thương Sơn này, thật là đáng tiếc.”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, Hàn Thiên Đình cả kinh nhìn về phía võ giả trẻ tuổi vừa xuất hiện sau lưng, quát lớn: “Làm sao ngươi vào được đây?”
Điểm Thương Sơn dễ thủ khó công, ngoại trừ một con đường nhỏ lên núi xung quanh đều là vách núi.
Nơi này là cấm địa phía sau núi của Điểm Thương Kiếm Tông, chỉ có đệ tử Điểm Thương Kiếm Tông mới có tư cách bước vào. Người xa lạ trước mắt rốt cuộc làm sao thông qua nhiều cửa bảo vệ của đệ tử Điểm Thương Kiếm Tông bước vào nơi này?
Sở Hưu bước từng bước một về phía trước, tông môn như Điểm Thương Kiếm Tông không chỉ không có tông sư võ đạo trấn thủ, thậm chí không có tới một tòa trận pháp. Với tu vi tỉnh thần lực hiện tại của Sở Hưu, muốn vào nơi này không hề khó.
Ra hiệu im lặng với Hàn Thiên Đình, Sở Hưu thản nhiên nói: “Hàn tông chủ, nói nhỏ chút. Đừng để người khác tới, chẳng lẽ ngươi không cần tính mạng ba đứa con trai của mình à?”
Nói xong Sở Hưu lấy ra ba tấm ngọc bội. Ngọc bội kia có màu đỏ máu, mỹ lệ vô cùng.
Ba tấm huyết ngọc này là lễ vật Hàn Thiên Đình đưa cho ba đứa con trai mình. Nó có thể tẩm bổ khí huyết, hình dạng còn do hắn đích thân khắc ra, cho nên Hàn Thiên Đình lập tức nhận ra đây là đồ của con trai mình.
Sắc mặt Hàn Thiên Đình biến đổi, hạ giọng quát: “Ngươi làm gì ba đứa con của ta rồi?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không làm gì cả, chỉ mời họ làm khách mà thôi. Có điều tiếp đó bọn họ sẽ ra sao thì †a không cam đoan được. Tất cả đều được quyết định bởi thái độ của Hàn tông chủ cả thôi!”
Hàn Thiên Đình phẫn nộ quát: “Quy củ giang hồ, họa không lan tới người nhà. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Họa không lan tới người nhà?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lời này của Hàn tông chủ sai rồi. Rút dây động rừng, một khi ngươi đã ra quyết định người nhà của ngươi thật ra đã bị liên lụy vào. Cho nên làm người tốt nhất nên thật cẩn thận vào.
Còn về ta là ai, cái này không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết ta là người của nhị hoàng tử là đủ.”
Hàn Thiên Đình lập tức minh bạch tất cả, hắn lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử đường đường là một hoàng tử, không ngờ lại làm việc hèn hạ như vậy!”
Sở Hưu nhún vai chẳng buồn để ý. Dù sao Hàn Thiên Đình măng nhị hoàng tử chứ không phải mắng y.
Nhìn Hàn Thiên Đình, Sở Hưu thản nhiên nói tiếp: “Hàn tông chủ bình tĩnh chút đi, có một số việc không phải chuyện xấu đâu.
Theo ta được biết thiên phú của ba vị công tử nhà Hàn tông chủ không được tốt. Khi Hàn tông chủ còn sống, có thể để ba vị công tử kế thừa Điểm Thương Kiếm Tông được hay không? Đây vẫn là một ẩn số.

Tông môn nào phải thế gia, Điểm THương Kiếm Tông lại không phải của một mình Hàn tông chủ. Vì lợi ích toàn bộ Điểm Thương Kiếm Tông mà không cần con trai mình, có đáng giá không?”
Hàn Thiên Đình cắn răng nói: “Nhị hoàng tử muốn gì?
Sở Hưu vung tay lên nói: “Đơn giản thôi. Một tháng sau là tới thời điểm hộp nghị, khi đó Điểm Thương Kiếm Tông đứng về phía nhị hoàng tử là được.
Hàn tông chủ không cần lo lắng, ba vị công tử đều rất an toàn, còn có cao thủ đang chỉ điểm võ đạo cho họ là khác.
Sau khi chuyện này thành công, đương nhiên ba vị công tử sẽ trở lại Điểm Thương Sơn an toàn. Hơn nữa nếu Hàn tông chủ cần, tương lai nhị hoàng tử cũng sẽ là chỗ dựa cho Hàn tông chủ, để một trong ba vị công tử thuận lợi kế thừa Điểm Thương Kiếm Tông.”
Sắc mặt Hàn Thiên Đình âm trầm bất định, Sở Hưu không nói nhiều thêm, y chỉ lạnh nhạt nói: “Giờ Hàn tông chủ không cần nóng vội hứa hẹn gì với ta.
Đợi tới lúc hội nghị, biểu hiện của Hàn tông chủ cũng là câu trả lời cả thôi. Dù sao chỉ cần Hàn tông chủ nhớ kỹ một chuyện là được, tính mạng ba con trai của ngươi đều nằm trong tay chính ngươi!”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người xuống núi, không quan tâm tới biểu cảm của Hàn Thiên Đình.
Sở Hưu mười phần chắc chín Hàn Thiên Đình sẽ chọn đáp ứng yêu cầu của y.
Chỗ khác biệt của tông môn và thế gia chính là thế gia là chỉnh thể do huyết mạch tạo thành, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Còn tông môn lại thiên về con người. Hàn Thiên Đình chỉ là tông chủ Điểm Thương Kiếm Tông chứ Điểm Thương Kiếm Tông không phải của Hàn Thiên Đình. Con trai ruột và tương lai tông môn, cái nào quan trọng hơn? Điểm này không cần nhiều lời.
Trong tình báo mà Trịnh Thiên Đồ giao cho Sở Hưu, vị Hàn tông chủ này không phải người anh dũng hy sinh bản thân vì tông môn. Ngược lại hắn vẫn luôn muốn để con trai mình tiếp nhận vị trí tông chủ.

Sau khi rời khỏi Điểm Thương Sơn, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều chờ y bên dưới. “Mọi chuyện ổn thỏa chưa?” Lý công công hỏi.
Sở Hưu gật đầu nói: “Lý công công yên tâm, không †in tưởng tuyệt đối ta sẽ không ra tay.
Giò chỉ còn lại một nhà, chọn ai trong hai mươi ba trại cũng được.”
Thần sắc Lý công công buồn bực nói: “Lần này ngươi định ra tay thế nào? Không phải lại bảo chúng ta đi bắt cóc đấy chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, lần này đơn giản hơn nhiều, cứ dùng tiền nện là được.
Thổ phỉ sơn tặc của hai mươi ba trại đều là một đám ô hợp. Bọn chúng chỉ muốn một thứ, lợi ích.
Hơn nữa bản thân thái tử cũng chẳng mấy coi trọng lũ giặc cướp này, công sức bỏ vào đây còn xa mới bằng đám người Thiết Kiếm Môn.
Cho nên chúng ta chỉ cần dùng tiền nện là được, trực tiếp nện ra một sơn trại quy thuận nhị hoàng tử!”
Lý công công cau mày nói: “Nhưng kẻ dùng tiền mua. chuộc như vậy có đáng tin cậy không?”
Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên là đáng tin cậy rồi. Lũ giặc cướp kia chỉ tham lam chứ không ngu ngốc. Chúng †a có thể lấy nhiều tiền như vậy thu mua bọn chúng cũng tức là chúng ta có thể lấy nhiều tiền như vậy ra tiêu diệt bọn chúng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.