Côn Luân Ma Chủ

Chương 511: Thủ đoạn kịch liệt -1




Trịnh Thiên Đồ cuối cùng không lựa chọn động thủ với Sở Hưu.
Một là sự tình đã đến nước này, cho dù có gi ết chết Sở Hưu cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Bên phía nhị hoàng tử chắc chắn còn những người khác cùng tham gia chuyện này.
Một lý do khác là Trịnh Thiên Đồ cũng không năm chắc đối phó được với Sở Hưu.
Mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn Sở Hưu, nhưng nếu thật sự giao thủ, Sở Hưu thanh danh hiển hách trên giang hồ rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu sức chiến đấu, Trịnh Thiên Đồ cũng không nói chắc được.
Hắn làm người cẩn thận, thà tin theo câu người nổi danh không ai kém cỏi.
Buông thanh kiếm sắt trong tay ra, Trịnh Thiên Đồ chán nản nói: “Giờ đã tới nước này rồi, ta đâu còn lựa chọn nào khác? Có điều ta muốn biết rốt cuộc bền nhị hoàng tử định làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Bên phía nhị hoàng tử nghĩ rất đơn giản thôi, không phải hắn muốn làm gì mà là hắn không muốn thái tử làm gì.
Đất Tây Nam có năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, bọn họ đều quyết định thần phục. thái tử rồi à?”
Trịnh Thiên Đồ lắc đầu nói: “Cái này thì chưa, khá nhiều người chỉ đứng nhìn. Có điều thái tử đã phái người tiếp xúc với các thế lực có danh tiếng tại khu vực Tây Nam như Thiết Kiếm Môn chúng ta, hầu hết đều có ý gia nhập dưới trướng thái tử.
Một tháng sau người của thái tử sẽ đích thân tới Vọng Thiên Động tại Thần Nữ Phong ở khu vực Tây Nam ập hơn người của năm môn mười tám nhà mười

này, một phái hai mươi ba trại tham gia bàn bạc.
Đến lúc đó mới có thể thấy rõ rốt cuộc ai sẽ gia nhập dưới trướng thái tử, ai sẽ bảo trì trung lập.
Nói đến đây, Trịnh Thiên Đồ không nhịn được nhìn Sở Hưu một cái nói: “Từ mấy tháng trước thái tử đã bắt đầu bố trí chuyện này, giờ các ngươi mới bắt đầu ra tay ngăn cản đã là quá muộn rồi.
Trong số những tông môn xếp đầu tại khu vực Tây Nam này, không biết được đã có bao nhiêu tông môn hạ quyết tâm đứng về phe thái tử. Lúc này cho dù ngươi có tính kế ta có vô dụng, kể cả Thiết Kiếm Môn môn ta công khai phản đối, nhưng Tây Nam có tới vài chục thế lực, khả năng ảnh hưởng của Thiết Kiếm Môn ta cũng chỉ có hạn. Toàn bộ khu vực Tây Nam vẫn sẽ hướng về thái tử."
Thật ra nếu không bị Sở Hưu bố trí gài bãy, Trịnh "Thiên Đồ chắc chắn sẽ không đầu quân cho nhị hoàng tử.
Dù sao trước đó người của thái tử đã tới nhiều lần, điều kiện ra sao cũng đã bàn bạc xong, chỉ đợi tới lúc tập trung các thế lực bàn bạc lần cuối, bọn họ sẽ chính thức thần phục bền thái tử.
Thế nhưng giờ bị Sở Hưu lừa gạt, hắn đã không thể gia nhập dưới trướng vào thái tử, như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đứng sang phía nhị hoàng tử.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Muộn? Không muộn, vừa vặn.
Thiết Kiếm Môn là đại phái ở Tây Nam này, chắc hẳn cũng biết tin tức chỉ tiết về các thế lực khác.
Nói hết những điều ngươi biết cho ta, chuyện còn lại ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết tới khi †ập trung bàn bạc mình nên đứng về bên nào là được.”
Trịnh Thiên Đồ không nhịn được hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Sau khi Sở Hưu nói ra kế hoạch của mình, Trịnh Thiên Đồ vẻ mặt kinh hãi, không nhịn nổi nói: “Thằng điên! Ngươi làm vậy có biết khu vực Tây Nam này sẽ chết bao nhiêu người không? Ngươi dùng thủ đoạn khốc. liệt như vậy, đến lúc đó những tông môn kia làm sao lại cam tâm tình nguyện thần phục nhị hoàng tử?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi đã nói một tháng nữa sẽ tổ chức họp mặt bàn bạc, chính vì vậy ta chỉ có thể lựa chọn sử dụng phương thức này mà thôi. Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, dù sao nhị hoàng tử không có được, thái tử cũng không chiếm được.”
Sau khi nhận được tin tức mà Trịnh Thiên Đồ giao cho, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.
` không thật sự là người của nhị hoàng tử, mấy tông môn khu vực Tây Nam này có thật lòng thần phục nhị hoàng tử không thì liên quan gì tới y?
Mục đích của Sở Hưu chỉ là đả kích thái tử, thuận tiện giết Lý Nguyên. Những chuyện khác chỉ là nhân tiện mà thôi.

Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ dẫn theo thủ hạ, muốn tránh khỏi tai mắt của thái tử cho nên tốc độ tương đối chậm. Ba ngày sau bọn họ mới chạy tới.
Lúc này Sở Hưu lại khá nhàn nhã, khu vực Tây Nam mặc dù nhiều rừng hoang núi thẳm, nhưng cũng sinh ra không ít đồ tốt.
Giờ Sở Hưu đang ở trong một quán rượu tại Thương Dương Phủ, uống đặc sản Bách Quả Tửu của Tây Nam, thưởng thức các món ẩm thực đặc biệt của nơi này. Đương nhiên trong mắt những người bên ngoài, thức ăn ở nơi này đều khá dữ tợn.
Tỷ như mãnh thú hung ác hết sức hiếm thấy ở bên ngoài, còn một số loại côn trùng kỳ kỳ quái quái, các loại rắn rết hình dáng ghê sợ, đây đều là đặc sản của khu vực Tây Nam.
Thấy Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ tới, Sở Hưu còn chào hỏi một tiếng: “Lý công công, Phương đại nhân, mau tới đây nếm thử đồ ăn đặc sản của Tây Nam này. Mặc dù nhìn không được đẹp mắt nhưng ăn lại không tệ đâu.”
Lý công công lúc này chẳng tâm tư đâu nhấp nháp mỹ vị, sau khi thấy Sở
Hưu, chưa ngồi xuống hắn đã I nhân, mọi chuyện thế nào rồi? Thiết Kiếm Môn có đáp ứng đứng về phe nhị hoàng tử không?”
Sở Hưu rót một chén rượu cho hai người rồi mới nói: “Nơi này của ta có một tin tốt với một tin xấu, chẳng hay. Lý công công muốn nghe tin nào trước?”
Lý công công cau mày nói: “Tốt.”
Sở Hưu đáp: “Tin tốt là bên phía Thiết Kiếm Môn đã xử lý xong xuôi. Bọn họ chắc chắn sẽ đứng vững bên nhị hoàng tử, nếu không kết cục chỉ có chết.”
“Vậy tin xấu thì sao?”

Sở Hưu xòe tay: “Tin xấu là thời gian thái tử bố trí mọi thứ tại Tây Nam còn lâu hơn tưởng tượng của chúng tay, thậm chí toàn bộ các thế lực giang hồ hàng đầu trong khu vực Tây Nam này đều đã tiếp xúc với thái tử. Không đến một tháng nữa, bên phía thái tử sẽ phái người tới khu vực Tây Nam này tham gia hội nghị. Khi đó người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại đều sẽ tới tham gia, xác nhận toàn bộ khu vực Tây Nam đều sẽ gia nhập dưới trướng thái tử.
Nếu thái tử đã có lòng tin như vậy, chắc hẳn các thế lực tương đương với Thiết Kiếm Môn đầu đã chuẩn bị để thần phục thái tử.
Con người đều có tâm lý bầy đàn, đến lúc đó đám người này đồng loạt mở miệng, những thế lực còn lại chắc chắn cũng đi theo.”
Nghe xong lời này, Lý công công lập tức lo lắng nói: “Vậy sao ngươi còn tâm tư ăn cơm uống rượu ở đây? Sao không mau mau nghĩ đối sách?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Lý công công đừng gấp. Đối sách đã có từ lâu rồi, có điều lại khá mạnh tay, e rằng sau này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nhị hoàng tử điện hạ.”
Lý công công cau mày nói: “Kế sách ra sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Kế sách thật ra rất đơn giản thôi. Lôi kéo một nhóm, giết một nhóm. Đến lúc đó khiến đám hừ lạnh Tây Nam này tự đấu đá lẫn nhau, lại thêm lực lượng chúng ta mang tới chắc chắn sẽ khiến kế hoạch của thái tử xôi hỏng bỏng không.
Có điều chỉ còn không tới một tháng. Trong một tháng này muốn lôi kéo tông môn đứng đầu như Thiết Kiếm Môn về phía chúng ta khá khó khăn. Một thì còn được, hai thì càng khó. Không đủ thời gian cho chúng ta bố trí, cho nên thủ đoạn của ta có lẽ sẽ khá mạnh tay. Những thế lực bị ta dùng thủ đoạn cưỡng ép kéo tới chưa chắc đã thật lòng thần phục nhị hoàng tử.
Cho nên có làm thế này không phải do Lý công công cùng Phương đại nhân tự mình quyết định.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.