Côn Luân Ma Chủ

Chương 500: Phá cục -2




Có điều Nhiếp Đông Lưu không ngờ uy năng của Ma Huyết Đại Pháp lại kinh khủng như vậy, thậm chí kinh khủng tới mức hắn vận dụng chân khí toàn thân cũng không thể áp chế nổi.
Giờ Nhiếp Đông Lưu xem như đã hiểu vì sao lúc. trước Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư chỉ đồng ý lấy Hóa Huyết Thần Đao trao thưởng chứ không muốn đem Ma Huyết Đại Pháp ra.
Chuyện đó không phải do Tọa Vong Kiếm Lư keo kiệt mà vì bộ công pháp kia thật sự tà ác quỷ dị tới cực hạn!
Lý Nguyên cùng Trần công công phí sau đã lại đánh tới, thời gian cho Sở Hưu xuất thủ chỉ có một chiêu.
Y vung tay lên, ma khí vô biên xen lẫn với khí huyết rút ra từ cơ thể Nhiếp Đông Lưu, đồng thời khí huyết †rong cơ thể Sở Hưu cũng lập tức bộc phát.
Hai luồng lực lượng khí huyết hợp lại làm một, hóa thành một lưỡi đao quỷ dị hoàn toàn bằng máu tươi, chém thẳng tới người Nhiếp Đông Lưu. Bất cứ cương khí phòng ngự gì đều nát bấy dưới lưỡi đao máu kia.
Thực lực Nhiếp Đông Lưu dù sao cũng không phải hạng phàm, cho dù Sở Hưu vận dụng Ma Huyết Đại Pháp cũng không cách nào rút sạch khí huyết trong cơ. thể hắn.
Nhưng khí huyết Nhiếp Đông Lưu không đủ, Sở Hưu liền dùng khí huyết bản thân góp vào. Dù sao Hóa Huyết Thần Đao chỉ tiêu hao khí huyết, bất kể khí huyết của ai, càng cường đại càng tốt.

Do có lực lượng đồng nguyên, phòng ngự cương khí của Nhiếp Đông Lưu đều biến thành hư vô dưới Hóa Huyết Thần Đao.
Có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn phản ứng khá nhanh, ngay khi phát hiện đặc tính của Hóa Huyết Thần Đao, hắn không lựa chọn bị động phòng ngự mà trực tiếp ngưng tụ tất cả cương khí quanh người, khuấy động thiên địa càn khôn. Cương khí bùng nổ dẫn phát thiên địa nguyên khí xung quanh tạo thành một lưồng khí xoáy ngăn cản trước người.
Chỉ có điều vòng xoáy này mặc dù trông uy thế hết sức bất phàm nhưng vẫn bị Hóa Huyết Thần Đao vô cùng quỷ dị của Sở Hưu chém vỡ. Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắ n ra, Nhiếp Đông Lưu bay ngược ra ngoài, tay che lấy một vết thương dữ tợn trước ngực. Máu tươi không ngừng chảy ra, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc.
Sở Hưu nhíu mày, quả nhiên trong lúc thế này không giết nổi Nhiếp Đông Lưu. Hơn nữa giờ y cũng không còn cơ hội giết Nhiếp Đông Lưu.
Lý Nguyên cùng Trần công công đã liên thủ đánh tới sau lưng, một người thế quyền cường đại vô song, một người thế kiếm quỷ dị vô cùng.
Hai bên đã đánh tới, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể trốn tránh triệt để. Y. có thể nhìn ra quỹ tích xuất thủ của đối phương nhưng tốc độ bản thân lại không đủ để né tránh.
Cho nên lúc này Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, cương khí toàn thân ngưng tụ thành một thể, bất động như núi, vạn pháp bất xâm!
Tiếng nổ cương khí kịch liệt vang lên, thân hình Sở Hưu bị đánh bay ngược về phía sau, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Y chỉ vội vàng ra tay phòng ngự, cho dù Độc Cô Ấn của Sở Hưu cũng không thể ngăn cản công kích của hai người này. Có điều với Sở Hưu hiện tại, như vậy đã đủ rồi.
“Giết ra ngoài!”
Quát lên một tiếng chói tai, Sở Hưu trực tiếp đẫn đầu chạy ra ngoài Lạc gia. Ba người Lạc Phi Hồng phía sau cũng bộc phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, trực tiếp xuất thủ giết lui đám võ giả Lạc gia ngăn cản phía trước, chạy trốn theo.
Lý Nguyên cùng Trần công công liề mắt nhìn nhau, không tiếp tục xuất thủ.
Bọn họ chỉ tới gây sự với Sở Hưu, không phải thù hận không chết không thôi. Lúc này Sở Hưu đã chạy trốn, bọn họ cũng không cần phí công truy đuổi.

Đương nhiên chỉ với lực lượng mà Sở Hưu thể hiện ra lúc vừa rồi, sau khi Nhiếp Đông Lưu trọng thương bọn họ cũng không dám đuổi theo.
Đám người Sở Hưu bỏ trốn thành công, Mạc Dã Tử cũng thở dài một hơi, trực tiếp rút lui khỏi trận chiến, ung dung rời khỏi Lạc gia.
Thật ra Mạc Dã Tử vẫn tương đối tự tin, hắn biết cho dù hắn có bại, Lạc Cửu Niên cũng không giết hắn.
Trên giang hồ, có một số người đại đa số võ giả đều không muốn đắc tội. Tỷ như vị thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình bên Tây Sở, mặc dù tính khí nhân cách kỳ quái nhưng không ai muốn đắc tội với hắn, bởi không khéo đến lúc nào đó lại phải đến nhờ cậy người ta.
Ngoài ra còn có các trận pháp sư, đại sư bói toán. Những người này mặc dù khả năng chiến đấu còn chẳng bằng võ giả bình thường nhưng năng lực trên phương diện khác lại rất đặc thù, có thể trợ giúp rất lớn cho các võ giả, từ đó kết giao được mạng lưới quan hệ kinh người.
Vị đại sư luyện khí Mạc Dã Tử này chính là người như vậy. Từ khi hắn bước vào cảnh giới này đến giờ đã luyện chế vô số binh khí cho người khác, bảo binh nhiều vô số kể, thần binh cũng không ít, những mối quan hệ này cộng lại đủ khiến Lạc Cửu Niên kiêng ky.
Có điều mặc dù Lạc Cửu Niên không muốn đuổi theo Mạc Dã Tử nhưng hắn cũng không muốn đám người Lạc Phi Hồng trốn thoát khỏi Lạc gia.
Thế nhưng không đợi hắn ra tay đuổi giết, một đệ tử Lạc gia đã nôn nóng hô lớn: “Lão tổ! Không mau trấn áp trận pháp trong từ đường thì toàn bộ từ đường sẽ bị phá hủy mất!”
Lạc Cửu Niên oán hận nhìn theo hướng đám người Lạc Phi Hồng bỏ trốn, rơi vào đường cùng đành quay. người trở lại từ đường Lạc gia.

Lúc này bên phía đám người Lạc Phi Hồng, mọi người không hề dừng lại chạy hơn mười dặm, thấy sau lưng không còn ai đuổi theo mới dừng lại, bắt đầu khôi phục thương thế bản thân cùng nội lực vừa tiêu hao.
Mạc Thiên Lâm nhìn Lạc Phi Hồng trêu chọc một câu: “Giờ ngươi đã không còn nhà để về nữa rồi, sau này định đi đâu? Có điều ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ở lại Đông Tề. Lần này ngươi làm quá ác, e rằng từ nay về sau người của Lạc gia mà thấy ngươi chắc chắn sẽ không chết không thôi.
Mạc Dã Tử ở bên cạnh nói: “Phi Hồng nha đầu, thật ra ngươi có muốn ở lại Đông Tề cũng không sao, mặc dù Kính Hồ Sơn Trang của ta không có thực lực gì nhưng trên giang hồ lão phu cũng có chút quan hệ. Ta thu lưu ngươi, cho dù là Lạc Cửu Niên cũng không dám nói gì.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chỗ Mạc tiền bối có đất dung thân cho ngươi, Thiên Hạ Minh ta cũng có, Quan Trung Hình Đường của Sở huynh cũng là nơi tốt đẹp. Lạc Cửu Niên chỉ có thể ra vẻ ta đây ở Lạc gia, nếu sang nơi khác còn ai nể mặt hắn?”
Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Chư vị, hảo ý của mọi người ta xin khắc ghi trong lòng. Có điều lân này ta đã làm phiền mọi người nhiều rồi, con đường sau này ra sao †a cũng đã có ý tưởng.”
Nói đến đây, ánh mắt Lạc Phi Hồng lóe lên sắc thái lạnh lẽo: “Lạc gia tưởng rằng dựa vào thông gia, dựa vào tên rác rưởi Lạc Phi Vân kia mà có thể khôi phục lại Lạc gia. Giờ ta muốn cho người của Lạc gia chứng kiến sau này chỉ mình ta cũng vượt qua toàn bộ Lạc gia bọn hắn!”
Đám người Mạc Thiên Lâm không nói gì, còn nghĩ Lạc Phi Hồng chỉ đang nói cứng.
Cho dù Lạc gia giờ đã xuống dốc nhưng căn cơ nội tình vẫn còn, kể cả Lạc Phi Hồng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhưng nàng vẫn chỉ một thân một mình, về mặt nội tình không cách nào so sánh với Lạc gia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.