Côn Luân Ma Chủ

Chương 474: Thánh nữ bái nguyệt giáo




Nghe được thánh nữ Bái Nguyệt giáo có ý xem thường Tà Cực Tông như vậy, ánh mắt Diệp Thiên Tà lộ vẻ giận dữ, có điều sau đó hắn lại nhanh chóng che giấu, chỉ cười hắc hắc nói: “Với uy thế hiện tại của Bái Nguyệt Giáo chẳng lế còn thiếu công pháp hay sao?”
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo thản nhiên nói: “Thứ như: công pháp đương nhiên càng nhiều càng tốt, cho dù không thể học hết cũng có thể dùng để tham khảo.
Chẳng phải Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ cùng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất đều là như vậy ư?”
Diệp Thiên Tà đột nhiên tới gần thánh nữ Bái Nguyệt giáo, giọng điệu mang chút trêu chọc cùng đùa bốn: “Vậy chẳng hay thánh nữ đại nhân có hứng thú với Huyết Giao Tâm Kinh của ta không? Phải biết trên khắp giang hồ chỉ mình ta dùng thân người tu luyện thành công công pháp cho hung thú. Nếu thánh nữ đại nhân có hứng thú, bất luận ban ngày hay ban đêm ta đều cam †âm tình nguyện dạy bảo cho người.”
Nói xong Diệp Thiên Tà còn nở một nụ cười tà mị tự cho là đúng với thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Có điều một khắc sau nụ cười của hắn đã đờ lại nhắc trên mặt.
Một ngọn roi hoàn toàn do ma diễm ngưng tụ thành quất thẳng tới đầu hắn, ma diễm cường đại đó như có thể thôn phệ tất cả mọi lực lượng, không ngờ lại gióng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất tới tám phần, chỉ có điều uy năng và ý cảnh không cường đại như Đông Hoàng Thái Nhất mà thôi.
Diệp Thiên Tà kinh hãi vội vàng né tránh nhưng lúc này hai con cổ trùng như khối băng không biết đã cắn lấy hai chân hắn từ lúc nào, không chỉ đông kết kinh mạch cơ thể hắn, thậm chí thiếu chút nữa đóng băng cả linh hồn hắn!”
“Cạch!"
Một tiếng vang giòn dã, cơ thể Diệp Thiên Tà với cường độ so được với hung thú không ngờ lại bị một roi này của thánh nữ Bái Nguyệt giáo quất bay, gương mặt còn lưu lại một vệt cháy đen.

Thánh nữ Bái Nguyệt giáo của lạnh nói: “Diệp Thiên Tà, thu hồi những ý nghĩ ghê tởm của ngươi lại! Với trình độ đó của ngươi mà cũng dám trêu chọc ta, ngươi tưởng ta là đám nữ đệ tử si mê ngươi trong Tà Cực Tông hay. sao?
Không tự nhìn lại thân phận ngươi là gì mà dám nói năng lỗ m ãng với ta như vậy? Ngươi có tin không, giờ do dù ta phế bỏ ngươi, tông chủ Tà Cực Tông cũng chẳng dám nói nửa lời!
Nhớ cho kỹ, thành thật chút cho ta, đừng tưởng mình có chút thành tích là có thể không để ai cho mắt. Nếu muốn có được ta, giờ ngươi đi giết Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền đi, ta có thể cho ngươi cơ hội.”
Diệp Thiên Tà che mặt, Ẩn Ma nsh mắt nhìn về thánh nữ Bái Nguyệt giáo lóe lên sát khí nồng đậm, thậm chí con ngươi hắn cũng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn.
Người quen thuộc với Diệp Thiên Tà đều biết một khi hắn có biến hóa như vậy chứng tỏ Diệp Thiên Tà đã phẫn nộ, hơn nữa còn là phẫn nộ tới cực điểm.
Võ giả Tà Cực Tông đi theo bên cạnh Diệp Thiên Tà vội vàng ra tay đỡ Diệp Thiên Tà lại, đồng thời điên cưồng truyền âm cho Diệp Thiên Tà, bảo hắn phải xem xét đại cục, đừng nên gây chuyện.
Bị đánh một roi, ánh mắt Diệp Thiên Tà nhìn về phía thánh nữ Bái Nguyệt giáo vẫn có hận ý, nhưng hắn không dám có hành động gì nữa.
Trong Tà Cực Tông, Diệp Thiên Tà quả thật rất chói mắt.
Tướng mạo hắn mạnh mẽ tuấn tú, phối hợp với hình xăm huyết giao càng tăng thêm cảm giác tà mị.
Cho nên trong Tà Cực Tông, không ít nữ tử chủ động nhảy vào vòng tay hắn. Còn những cô gái không nhảy vào, chỉ cần Diệp Thiên Tà thi triển chút thủ đoạn, bọn họ cũng ngoan ngoãn nằm lên giường của hắn.
Hơn nữa không biết có phải do long tính bản dâm không. Sau khi Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan huyết giao và tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, nhu cầu phương diện kia cũng hết sức mãnh liệt. Cho nên bất luận nữ đệ tử Tà Cực Tông hay đệ tử phái khác chủ động nhảy vào lòng hắn, ai tới Diệp Thiên Tà đều không cự tuyệt.
Nhưng những nữ nhân đó đều chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi, giờ đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà mới biết người mình muốn tìm rốt cuộc ra sao.
Hơn nữa Diệp Thiên Tà cũng vô cùng tự tin, hắn thấy trong số nam giới trẻ tuổi Ma đạo, mấy ai có tư cách chống lại hắn?
Lâm Diệp kia còn có chút thực lực, nhưng hắn là người trong nhánh Ẩn Ma!
Chỉ có điều vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này lại chẳng hề nể mặt Diệp Thiên Tà, thái độ cũng vô cùng ác liệt.

Còn thực tế, theo thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà chẳng có tư cách để nàng đặt trong mắt.
Theo những võ giả Ma đạo khác, thân phận Diệp Thiên Tà đã rất tôn quý, nhưng thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại càng cao tới mức không thể chạm tới.
Giờ thánh nữ Bái Nguyệt giáo mặc dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng tương lai nàng chắc chăn là một trong bốn người có quyền thế nhất Bái Nguyệt Giáo. Diệp Thiên Tà cho dù có tiềm lực nhưng thân phận hắn cũng chẳng cách nào sánh nổi thánh nữ Bái Nguyệt giáo.
Thậm chí cho dù là tông chủ Tà Cực Tông, là tông sư võ đạo, nhưng khi đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo cũng phải cung cung kính kính, không dám thất lễ.
Cho nên lúc này Diệp Thiên Tà bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo giáo huấn đôi
chút, mặc dù trong lòng hắn phẫn nộ nhưng vẫn còn lý trí, không phát tác ngay đương trường.
Đúng lúc này Sở Hưu mang theo thủ hạ vừa vặn từ An Thái Phủ đi ra, đối mặt với đám người Diệp Thiên Tà, hai bên đều sửng sốt.
Diệp Thiên Tà thì không ngờ Sở Hưu lại tới đây, còn Sở Hưu ngạc nhiên không phải vì võ giả Tà Cực Tông tới mà vì thánh nữ Bái Nguyệt giáo không ngờ cũng tới.
Ngày trước trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này cũng cực kỳ bắt mắt, bên cạnh có vài tông sư võ đạo bảo hộ, nàng thi triển cổ thuật khiến vô số võ giả Chính đạo chết dưới cổ trùng vô tận của nàng.
Diệp Thiên Tà nhướn mày: “Sở Hưu, ngươi là người Quan Trung Hình Đường, tới đây làm gì?”

Diệp Thiên Tà chưa từng quen biết với Sở Hưu, nói chính xác hơn hắn chưa từng quen biết với thân phận “Sở Hưư này, có điều hắn lại biết Sở Hưu.
Ngày trước Tà Cực Tông mời chào tân tú Long Hổ Bảng - Đồng Khai Thái, muốn hắn ra mặt giữ thể diện cho Tà Cực Tông trong lúc Diệp Thiên Tà bế quan. Thế nhưng không bao lâu sau Đồng Khai Thái đã chết trong tay Sở Hưu.
Có điều khi đó Tà Cực Tông cần ẩn nhãn cho nên bỏ qua chuyện này, không ngờ giờ lại gặp Sở Hưu ở đây.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nực cười, ta tới đây chẳng lẽ còn phải báo với loại Ma đạo như ngươi hay sao?”
Diệp Thiên Tà cau mày, chợt thấy trên người thủ hạ Sở Hưu có vết máu cùng sát khí chưa tắt hẳn trên người bọn họ. Diệp Thiên Tà biến sắc, quát khẽ: “Ngươi làm gì Trương Sở Phàm rồi?”
Trong thời gian vừa rồi, ở Nhạc Bình quận ngoại trừ Trương Sở Phàm không có động tĩnh gì lớn. Giờ Sở Hưu xuất hiện ở đây, lại có vẻ vừa giết người xong, ngoại trừ Trương Sở Phàm, Diệp Thiên Tà không nghĩ ra được ai khác.
“Thế nào?” Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Gặp. một kẻ tự xưng là dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo ta còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là đánh chết tại chỗ rồi.”
Diệp Thiên Tà đột nhiên rút thanh trường thương Huyết Giao sau lưng ra, song đồng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu đối diện.
“Người mà Tà Cực Tông ta chuẩn bị thu nhận mà ngươi cũng dám động vào. Sở Hưu, ngươi muốn chết hả”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.