Côn Luân Ma Chủ

Chương 472: Khi giả thành thật thì thật cũng là giả -t




Trong đầu Trương Sở Phàm rất nhiều ký ức hỗn loạn, dưới tỉnh thần lực của Sở Hưu, những ký ức hỗn loạn kia đều bị Sở Hưu phá hủy triệt để, chỉ để lại ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.
Phương pháp sưu hồn này tương đối đơn giản thô bạo, khi tinh thần lực hoàn toàn áp đảo đối phương, theo lý luận mà nói có thể thăm dò được các thứ. Có điều nếu muốn moi một bộ công pháp không sai một chữ từ trong đầu đối phương, vậy cần tỉnh thần lực vô cùng kinh khủng, chí ít Sở Hưu hiện giờ không làm được, thậm chí tông sư võ đạo chuyên tu tinh thần lực có lẽ cũng không. làm được.
Sở Hưu chỉ tìm hiểu được quá trình Trương Sở Phàm tìm được truyền thừa cùng nơi để những công pháp kia.
Nói lại thì Trương Sở Phàm này cũng là kẻ có khí vận trên người, phương thức hắn nhận được truyền thừa cũng thật huyền bí.
Trong cốt truyện gốc, kẻ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường hết sức cẩn thận, cho đến chết hắn cũng không để lộ rốt cuộc mình nhận được truyền thừa ở đâu.
Giờ Sở Hưu đã biết, hóa ra truyền thừa kia ở trong biển, chẳng trách bao lâu như vậy mà không ai phát hiện.
Ngày trước đường chủ Ma Tâm Đường Nam Cung Vô Minh bị người trong Chính đạo truy sát, trọng thương bị ép nhảy xuống biển, thực tế đã đến bước đường cùng.
Cho nên Nam Cung Vô Minh mở một cái hố dưới biển, bên ngoài dùng trận pháp phong bế, ngăn cản nước biển cùng khí tức của bản thân tiết ra, đồng thời để lại ký hiệu Côn Luân Ma Giáo bên ngoài, hy vọng sau này có người của Côn Luân Ma Giáo phát hiện ra nơi này.

Chỉ có điều mấy trăm năm sau đó Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt, thậm chí ngay ký hiệu hắn lưu lại cũng bị thời gian xóa mất.
Ngày trước Trương Sở Phàm thân là môn khách An Nhạc Vương Phủ, sau khi An Nhạc Vương Phủ bị diệt, hắn hốt hoảng bỏ trốn, chỉ sợ bị người của triều đình phát hiện.
Thế nhưng trên đường chạy trốn, Trương Sở Phàm lại bất hạnh chọc phải một số tên giặc cướp hung bạo, sau khi kịch chiến với đối phương lại rơi xuống vách núi gần biển, vừa vặn phát hiện truyền thừa của Nam Cung Vô Minh.
Nam Cung Vô Minh không chỉ lưu lại tất cả công pháp của mình, thậm chí còn để lại bí bảo tùy thân cùng các loại đan dược.
Có điều những vật dụng tiêu hao đều bị Trương Sở Phàm dùng hết, không còn lại chút nào.
Trong đó còn có một số đan dược đặc thù do Côn Luân Ma Giáo sản xuất, cần dùng phương thức đặc biệt luyện hóa, thế nhưng lại bị Trương Sở Phàm ăn tươi nuốt sống. Mặc dù sau đó thực lực bản thân hắn cũng nhảy vọt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng cũng vô cùng lãng phí.
Sở Hưu lục soát trong ngực Trương Sở Phàm, móc. ra một ngọc giản truyền công, bên trong ghi lại tất cả công pháp truyền thừa của Nam Cung Vô Minh năm xưa.
Thật ra ngọc gian truyền công chủ yếu để bảo tồn công pháp dùng cho việc truyền thừa. Nếu không định truyền thừa lại công pháp của bản thân, vậy phương pháp ổn thỏa nhất là ghi nhớ trong đầu sau đó trực tiếp hủy ngọc giản truyền công đi. Đây mới là cách đảm bảo nhất.
Giờ xung quanh có nhiều người, Sở Hưu chỉ ghi nhớ một cách cứng nhắc trong đầu, đồng thời kiểm tra sơ qua nội dung trong ngọc giản, nhưng lại khiến y lắc đầu không thôi.
Trương Sở Phàm này thật sự chẳng biết cố gắng, một bộ truyền thừa Ma đạo lại bị hắn dùng thành ra như vậy.
Ngày trước Nam Cung Vô Minh là đường chủ Ma Tâm Đường, địa vị trong Côn Luân Ma Giáo tuyệt đối không thấp.
Trước đó khi Sở Hưu nói chuyện với Lục tiên sinh cũng biết được cấu tạo của Côn Luân Ma Giáo, trong Côn Luân Ma Giáo ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra bên dưới là Tứ Đại Ma Tôn cầm đầu, mỗi vị Ma Tôn đều có lực lượng cực mạnh dưới trướng.
Mà ngoại trừ bốn vị Ma Tôn, Côn Luân Ma Giáo còn có hơn mười vị Ma Sứ, những vị Ma Sứ này là phong hào, bọn họ có thể có thủ hạ, nhưng cũng có thể đơn thân độc mã. Nhưng chỉ cần ra khỏi Côn Luân Ma Giáo, bọn họ đại biểu cho lợi ích cùng thể diện của toàn bộ Côn Luân Ma Giáo, địa vị như vậy đã là lực lượng trung kiên trong Côn Luân Ma Giáo.
Tỷ như Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông hiện tại, nhánh của hắn vẫn luôn là m Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo. Mặc dù Vô Tướng Ma Tông không tính là trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng Vô Tướng Ma Tông luôn rất trung thành với Côn Luân Ma Giáo. Phong hiệu m Ma Sứ coi như lời khen tặng của Côn Luân Ma Giáo đối với Vô Tướng Ma Tông.

So với Ma Sứ, đường chủ của Côn Luân Ma Giáo lại phức tạp hơn nhiều.
Trong thời đỉnh phong, Côn Luân Ma Giáo có chừng mười đường khẩu, mỗi đường có tác dụng khác nhau, có phụ trách chiến đấu, có đảm nhiệm luyện đan, lại có nơi quản lý các chuyện linh tinh. Cho nên theo lý mà nói địa vị của đường chủ cũng tương tự Ma Sứ, nhưng sức chiến đấu lại khác biệt. Có một số người sánh ngang Ma Sứ, nhưng có một số người lại không sở trường chiến đấu.
Có điều Ma Tâm Đường của Nam Cung Vô Minh lại là một trong những đường khẩu sở trường chiến đấu, hơn nữa công pháp còn thiên hướng về mặt tinh thần, hòa hợp ba giới Phật Đạo Ma sáng tạo ra môn công pháp kỳ dị hòa hợp cả ma công cùng tỉnh thần lực là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, theo Sở Hưu khả năng thần dị của nó thậm chí không kém hơn Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.
Có điều Trương Sở Phàm không chịu cố gắng, công pháp chủ yếu của Nam Cung Vô Minh là hai bộ này nhưng hắn lại thấy tối nghĩa khó hiểu, không thèm học, ngược lại chỉ học được vài môn nội công cùng võ thuật khác của Côn Luân Ma Giáo.
Mấy môn nội công cùng võ thuật này không yếu, nhưng rõ ràng không sánh được với công pháp tuyệt học của Nam Cung Vô Minh.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ về công pháp kia, Đường Nha lại lặng lẽ tới cạnh Sở Hưu, bĩu môi ra ngoài, hạ giọng nói: “Địa nhân, người của các thế lực trong An Thái Phủ đều tới."
Sở Hưu gật đầu, đột nhiên giơ tay, trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền công kia!
Trương Sở Phàm đã chết, giờ công pháp đã tới tay y, từ nay về sau Sở Hưu chính là truyền nhân Ma Tâm Đường, là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, đủ để giả mạo rồi.
Không đúng, nói chính xác hơn, Sở Hưu giờ đã là thật.

Có giả mới có thật, giờ đã không còn giả, Sở Hưu đương nhiên thành thật.
Ra khỏi cửa, bên ngoài có không ít võ giả xúm lại, của hừng vài trăm người, trong đó kẻ dẫn đầu thực lực không yếu, có không ít võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Bọn họ đều là người thế lực võ lâm An Thái Phủ, vừa rồi được người của Dương gia gọi tới.
Chỉ có điều bọn họ thật sự không ngờ Dương gia lại bị diệt nhanh như vậy, mới qua bao lâu mà Dương gia đã bị diệt môn rồi?
Trước đó võ giả tư Dương gia tốn tới báo tin, thuật lại thân phận của Sở Hưu cho bọn họ, chuyện này khiến tất cả bọn họ đều không biết phải làm sao.
Theo lý mà nói, Sở Hưu là kẻ ngoại lai mà dám cưồng vọng trong An Thái Phủ bọn họ như vậy, cho dù y có bao nhiêu lý do đi nữa bọn họ cũng phải đoàn kết đối ngoại.
Nhưng điểm quan trọng nhất là Dương gia đã bị diệt tộc, thậm chí tốc độ diệt môn Dương gia còn nhanh hơn tốc độ đi đường của bọn họ, giờ mà đoàn kết đối ngoại thì chẳng khác gì chịu chết.
Nhưng nếu không nói một câu, vậy có phải hèn nhát quá không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.