Côn Luân Ma Chủ

Chương 468: Dư nghiệt ma giáo




Trương Sở Phàm cười khổ nói: “Nếu ta nói ta cũng không biết, Dương gia chủ ngươi có tin không?
Ngay mấy hôm trước có vài nhóm người không rõ gốc gác bắt đầu truy sát ta, có kẻ muốn giết ta, có người lại muốn bắt sống ta.
Ta vốn không biết bọn họ lai lịch ra sao, thậm chí không hiểu rốt cuộc sau lưng đối phương là ai, đã bị đánh thành như hiện tại.”
Dương Khai Thái nghe vậy không khỏi cau mày, có điều hắn cũng không coi ra gì. -
Nói thật, Dương Khai Thái thật ra không ưa Trương Sở Phàm, bởi kẻ này quá mức khoa trương phách lối.
Vừa nhận được chút cơ duyên đã nghĩ mình vô địch thiên hạ, lần trước mình đại biểu Tà Cực Tông mời chào. hắn, Trương Sở Phàm này thậm chí còn cuồng vọng đến mức nghĩ rằng mình sẽ được Tà Cực Tông dốc sức bồi dưỡng.
Với quan hệ giữa Dương gia và Tà Cực Tông, Dương Khai Thái đương nhiên biết được nội tình của Tà Cực Tông.
Trong giới Ma đạo, Tà Cực Tông mặc dù không tính là yếu nhưng cũng không phải quá mạnh, cho nên toàn bộ Tà Cực Tông chỉ có thể dốc sức bồi dưỡng một người, người đó chính là Diệp Thiên Tà đã tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh.

Cho nên dù Trương Sở Phàm gia nhập Tà Cực Tông, thứ hạng chắc chắn cũng phải xếp dưới Diệp Thiên Tà.
Đương nhiên, được Tà Cực Tông đích thân mời chào, chỉ cần Trương Sở Phàm gia nhập Tà Cực Tông, vậy chắc chắn là đệ tử nội môn tinh anh, cho nên Dương Khai Thái cũng không muốn trở mặt với đối phương.
Trong thời gian này, Dương Khai Thái cũng nghe nói tới những chuyện Trương Sở Phàm làm tại An Nhạc Quận. Kẻ này có phần tiểu nhân đắc chí, thời gian vừa qua đã đắc tội với không ít người, giờ có người muốn giết hắn cũng không phải chuyện lạ.
Dương Khai Thái chỉ vỗ vỗ lên vai Trương Sở Phàm nói: “Trương tiểu hữu xin đừng sợ, ngươi tới Dương gia †a là an toàn tuyệt đối rồi. Chờ môt thời gian ngắn nữa ngươi sẽ được đưa vào Tà Cực Tông tu luyện, đến lúc đó có Tà Cực Tông che chở, cho dù có nhiều người muốn giết ngươi hơn nữa, ngươi cũng không cần phải sợ.
Đúng rồi, Dương gia ta cũng có người tu hành ở Tà Cực Tông. Sau khi Trương tiểu hữu gia nhập Tà Cực Tông, mong được chiếu cố nhiều hơn."
Trương Sở Phàm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nói: “Xin Dương gia chủ yên tâm, Trương Sở Phàm ta có thù tất báo, có ân cũng tất báo. Ta sẽ tuyệt đối không quên ơn cứu giúp của Dương gia chủ hôm nay.”
Dương Khai Thái hơi kinh ngạc nhìn Trương Sở Phàm, tên Trương Sở Phàm này đổi tính rồi à?
Có điều đúng lúc này có vài võ giả Dương gia hốt hoảng chạy vào hô lớn: “Gia chủ, không xong rồi! Bên ngoài có mấy trăm người vây chặt lấy Dương gia ta, còn đòi Dương gia ta giao dư nghiệt Ma Giáo ra, nếu dám bao che, vậy coi như đồng đảng xử tội!”
Dương Khai Thái nghe vậy giật mình nhìn về phía Trương Sở Phàm nói: “Vừa rồi ngươi nói chỉ có mười người truy sát ngươi thôi mà? Sao giờ lại xuất hiện nhiều như vậy?”
Trương Sở Phàm cười khổ nói: “Mỗi nhóm đều hơn mười người, nhưng dọc đường tới đây ta đã gặp hơn mười nhóm muốn giết ta rồi, hơn nữa rốt cuộc họ có bao. nhiêu nhóm ta cũng không biết.”
Dương Khai Thái nhíu mày, với uy thế của Dương gia tại An Thái Phủ, ai Dám trêu chọc? Nếu đối phương đã dám đánh tới Dương gia chứng tỏ bọn họ không phải người của An Thái Phủ, ít nhất cũng không sợ uy danh của Dương gia.
Có điều Dương Khai Thái vẫn có chút lòng tin, hắn nói với Trương Sở Phàm: “Trương tiểu hữu không cần lo. lắng, Dương gia ta kinh doanh tại Nhạc Bình Quận nhiều năm như vậy, thanh danh vang dội bên ngoài, lại có giao hảo với những thế lực võ lâm xung quanh An Thái Phủ. Ai tới An Thái Phủ mà dám không nể mặt Dương gia ta?”
Ngay lúc Dương Khai Thái dứt lời lại nghe một tiếng đổ vỡ truyền tới, như có thứ gì đó vừa vỡ vụn. Tiếp đó vài võ giả Dương gia hốt hoảng chạy vào hét lớn: “Gia chủ, không xong rồi! Người bên ngoài đánh vào rồi!”
Ánh mắt Dương Khai Thái lập tức trở nên vô cùng âm trầm.

Vừa rồi hắn còn nói ai tới An Thái Phủ mà dám không nể mặt Dương gia, kết quả đám người kia lập tức đánh vỡ cửa lớn của Dương gia, quả thật khiến hắn mất mặt.
Dương Khai Thái hừ lạnh nói: “Đi thông báo cho lão tổ tới đây, còn nữa, triệu tập các thế lực thế gia trong An Thái Phủ, nói với họ có kẻ ngoại lai tới gây sự tại An Thái Phủ, những người còn lại cùng ta đi ra. Ta muốn xem xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám khiêu khích uy nghiêm của Dương gia ta tại An Thái Phủ này!”
Trong trạch viên Dương gia, cánh cửa lớn đã bị một kiếm của Nhạn Bất Quy đánh cho chia năm xẻ bảy, trên mặt đất là thi thể của vài võ giả Dương gia, trên người không có vết thương, chỉ có giữa trán là một mũi Thấu Cốt Đinh vô cùng chính xác.
Đám người này rõ ràng là tự tìm đường chết,. Sở Hưu chỉ đến vì Trương Sở Phàm, nhưng những thủ vệ Dương gia này nói năng lỗ m ãng, Sở Hưu lại lười chơi trò lá mặt lá trái với họ, trực tiếp thi triển thử đoạn cứng rắn.
Đối với chuyện khác có lẽ Sở Hưu còn không bá đạo như vậy, nhưng sự tồn tại của tên Trương Sở Phàm này liên quan tới an nguy của y trong nhánh Ẩn Ma. Cho nên Trương Sở Phàm nhất định phải chết, ai ngăn trước mặt y cũng vô dụng.
Cũng coi như Trương Sở Phàm này may mắn, không trực tiếp đụng phải Sở Hưu, bằng không hắn thậm chí không có cơ hội trốn tới An Thái Phủ.
Trong trạch viên của Dương gia, Sở Hưu thân mặc: áo đen đứng chắp tay, xung quanh là những võ giả Quan Trung Hình Đường mặc áo đen hoặc áo xám, luồng sát khí tỏa ra khiến tất cả các võ giả xung quanh không khỏi sợ hãi.
Trong số bộ đầu giang hồ tại Quan Trung Hình Đường, chỉ có hai nhóm người là đặc thù nhất.
Một là người của Tập Hình Ti, bọn họ là sát chiêu chân chính của Quan Trung Hình Đường, vốn không phải để truy bắt tra án, mà là thủ đoạn giết người.
Một nhóm khác chính là thủ hạ của Sở Hưu.

Từ khi Sở Hưu đảm nhiệm tuần sát sứ tới nay, người dưới tay đã theo hắn phá gia diệt môn không ít lần. Hơn nữa trong số thủ hạ của y vốn có một bộ phận xuất thân sát thủ Thanh Long Hội, cho nên sát cơ sát khí vô cùng kinh khủng, thậm chí có thể so được với võ giả của Tập Hình Ti.
Tại Nhạc Bình Quận, Dương gia có thể xưng là đại tộc, xứng đáng làm bá chủ An Thái Phủ, nhưng những võ giả Dương gia so với đám thủ hạ Sở Hưu thật chẳng khác nào tân nhân vừa bước vào giang hồ, sát khí yếu tới mức đáng thương.
Dương Khai Thái dẫn theo Trương Sở Phàm từ trong nhà đi ra, nhìn thi thể trên đất. Hắn tức giận chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi là người phương nào? Vì sao dám tới Dương gia giương oai như vậy? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ba vấn đề đó của ngươi ta chỉ có thể trả lời cái đầu tiên và cái cuối cùng.
Ta tên là Sở Hưu, chắc ngươi cũng từng nghe tên của ta.
Về phần ta rốt cuộc muốn làm gì? Đơn giản thôi, giao người sau lưng ngươi ra, ngươi chắc chắn cũng biết thân phận của hắn là gì.
Bao che dư nghiệt Ma Giáo, Dương gia ngươi sẽ là tội nhân của võ lâm. Còn về kết cục của tội nhân toàn võ lâm là gì, ngươi không biết thì để ta nói cho ngươi, đó là: chết sạch cả nhà.
Đừng tưởng ta đang nói đùa, con người ta trước nay không thích nói đùa. Nếu ngươi không tin có thể thử một lần:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.