Côn Luân Ma Chủ

Chương 405: Một phương thất thiếu không thể tưởng tượng nổi




Nhưng giờ bọn họ lại thấy bộ dáng thật sự của thân tượng, đều có cảm giác như ảo tưởng sụp đổ, tan nát cõi lòng.
Bên phía Kiếm Vương Thành, một võ giả trung niên Thiên Nhân Hợp Nhất phẫn nộ quát lớn: “Phương Thất Thiếu! Ngươi cút về cho ta! Hôm nay nếu ngươi còn dám nói nhảm thêm một câu ta sẽ lập tức bẩm báo lên sư môn, nhốt ngươi lại cấm đoán một năm!”
Võ giả trung niên kia che mặt, quả thật là mất hết thể diện, khóc không ra nước mắt.
Nhìn Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh của Long Hổ Sơn nhà người ta đi, không chỉ có thực lực Tiểu Thiên Sư, còn có khí độ Tiểu Thiên Sư. Hễ ai gặp Trương Thừa Trinh đều không thể không tán thưởng.
Lại nhìn Minh Vương - Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự xem, mấy năm gần đây tiềm tu nơi đất lạnh Cực. Bắc, lúc xông xáo giang hồ lại trừ ác trấn ma, được người người trong giang hồ ca tụng.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn Phương Thất Thiếu, rốt cuộc Kiếm Vương Thành bọn họ bồi dưỡng thế nào mà ra thế này?
Mặc dù thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu có thể xưng tuyệt thế nhưng hản lại không thể không lo lắng thay cho tương lai của Kiếm Vương Thành. Giao Kiếm Vương Thành vào tay Phương Thất Thiếu rốt cuộc có phải quyết định chính xác hay không?
Phương Thất Thiếu bất đắc dĩ nhún vai với Sở Hưu, quay người trở lại phái Kiếm Vương Thành. Võ giả Kiếm Vương Thành kia hung hăng trừng mắt với Phương Thất Thiếu nói: “Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này chính là mấu chốt để Kiếm Vương Thành ta đăng quang đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái!

Thu liễm cái dáng vẻ bại hoại của ngươi lại, Trương Thừa Trinh không tới, Tông Huyền không tới, trong thế hệ trẻ mình ngươi đứng đầu rồi! Nhất định phải đánh cho. ra uy danh của Kiếm Vương Thành ta, không được lưu thủ nhẹ tay, có nghe rõ không?”
Phương Thất Thiếu ỉu xìu xìu gật nhẹ đầu.
Võ giả kia thấy bộ dáng này của Phương Thất Thiếu, không khỏi tức giận, lại hét lớn: “Trả lời đi"
Phương Thất Thiếu chỉ chỉ lên miệng, sắc mặt ủy khuất nói: “Chẳng phải ngươi không cho ta nói chuyện à, nếu ta nói ngươi lại tới mách tội với bọn sư phụ, ta đâu có muốn bị cấm túc.”
Võ giả kia che mặt ngồi phệt xuống, nản lòng thoái chí khoát khoát tay, không muốn nói gì thêm với Phương. Thất Thiếu.
Bên phía Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu giờ còn chưa hoàn hồn. Phương Thất Thiếu hạng ba Long Hổ Bảng không ngờ lại có bộ dáng như vậy, quả thật lật đổ tưởng tượng của hắn.
Mà lúc này trên diễn võ trường trung ương, một tiếng kiếm minh đỉnh tai nhức óc vang lên, chấn thiên động địa, khiến những võ giả huyên náo tại đây lập tức ngừng lại.
Trước đó trên lâu các, tông sư võ đạo Tọa Vong Kiếm Lư dung mạo bình thường kia đi tới chính giữa diễn võ trường, chắp tay với mọi người xung quanh, cao giọng nói: “Hoan nghênh chư vị đã tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, nếu có gì chiêu đãi không chu toàn, mong chư vị thứ lỗi.

Thấy người đứng ra là một võ giả trung niên dung mạo bình thường, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán sôi nổi.
Người trung niên này cả tướng mạo lẫn khí chất đều hết sức tầm thường này thân phận không đơn giản, hắn là tông sư võ đạo của Tọa Vong Kiếm Lư, đứng hạng hai mươi chín trên Phong Vân Bảng, Không Minh Kiếm - Hàn Đình Nhất.
Nhân số của Tọa Vong Kiếm Lư thật ra không nhiều, đệ tử nội môn chân chính thật ra chỉ có không đến ba ngàn người, còn lại là những đệ tử ngoại môn chuyên làm việc vặt, dù vậy tổng số người cũng phải hơn vạn.
Cho nên trong Tọa Vong Kiếm, Lư Hàn Đình Nhất không có chức vị gì, chỉ đơn thuần là tông sư võ đạo phụ trách dạy bảo một số đệ tử, xử lý một số việc vặt.
Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư tu theo con đường ngộ kiếm, thông kiếm ý, hiểu kiếm lý, tập kiếm pháp, tiến hành theo chất lượng, căn cơ vô cùng vững chắc. Nhưng chuyện này cũng nghĩa là phần lớn thời gian võ giả Tọa Vong Kiếm Lư đều phải bế quan tu hành, vô cùng kín tiếng.
Hàn Đình Nhất cũng vậy, trước kia thậm chí hắn không bước lên Long Hổ Bảng, khi rời núi đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ thiếu một bước là lên tới tông sư võ đạo.
Nhưng lần đầu bước vào giang hồ, Hàn Đình Nhất một tiếng kêu vang vọng đất trời. Do một đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư bị Quỷ Vương Tông giế t chết, phanh thây luyện đan, Hàn Đình Nhất nhận lệnh báo thù, một mình truy sát cả một nhánh Quỷ Vương Tông hơn hai trăm người, chém liền mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, mang thi thể đệ tử kia về Tọa Vong Kiếm Lư.

Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hàn Đình Nhất lại liên tục đánh bại hai vị đường chủ trong Tứ Đại Kiếm Đường, uy thế vô song. Người trung niên nhìn rất bình thường này thực lực lại cực kỳ bất phàm.
Phái Hàn Đình Nhất tới chủ trì Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã là rất coi trọng. Trong quá khứ, không có nhiều người tới như vậy, người chủ trì đều chỉ là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Hàn Đình Nhất trầm giọng nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là thịnh hội của người trong Kiếm đạo chúng ta. Từ thời thượng cổ tới nay, kiếm là đứng đầu trong trăm thứ binh khí. Hôm nay Kiếm đạo chúng ta hưng thịnh mới có thể tổ chức Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mời mọi người tới cùng nhau trao đổi luận bàn, lại khiến giới Kiếm đạo chúng ta càng thêm huy hoàng.”
Lời này của Hàn Đình Nhất khiến những võ giả không sử dụng kiếm đều thấy không thoải mái, cái gì là kiếm đứng đầu trăm thứ binh khí? Bọn họ dùng binh khí khác chẳng lẽ lại kém người ta một bậc?
Có điều mặc dù những người này không cam lòng nhưng lại không thể không thừa nhận, trước mắt trên giang hồ, võ giả kiếm tu chiếm ưu thế về mặt số lượng.
Tỷ như hiện tại trên giang hồ có Ngũ Đại Kiếm Phái nhưng không có Ngũ Đại Đao Môn, thậm chí võ giả dùng thương, côn hay những binh khí kỳ môn lại càng hiếm thấy.
Hàn Đình Nhất tiếp tục nói: “Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này có nhiều đồng đạo võ lâm tham gia như vậy, quy củ đương nhiên cũng phải thay đổi một chút.
Đại hội tổng cộng chia làm ba lượt, vòng thứ nhất là võ giả trẻ tuổi luận bàn tỉ thí.
Võ lâm, lâm là rừng, một thân cây đơn độc chẳng thể thành rừng. Thế hệ võ giả trẻ tuổi chính là tương lai, là hưng thịnh cho võ đạo sau này, cho nên trận này được bố trí đầu tiên.

Vòng thứ hai lại là tông sư võ đạo luận bàn đọ sức. Võ đạo bản thân đã là thủ đoạn chiến đấu sát phạt, không động thủ chẳng khác gì bàn binh trên giấy, chẳng được tích sự gì. Cho dù tông sư võ đạo cũng không thể đóng cửa trong nhà không giao lưu với ai được.
Hai vòng trước bất luận võ giả kiếm tu hay môn phái khác đều có thể tham gia.
Còn vòng cuối cùng lại là đàm luận kiếm đạo, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta đều phái một vị tông sư võ đạo. tới giảng kiếm đạo. Trong đó nếu có sơ hở hay có gì không đúng, kính mong chư vị chỉ điểm sai lâm.”
Sau khi Hàn Đình Nhất nói xong, những người hưng phấn nhất chính là các võ giả tán tu.
Bọn họ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội vốn không phải để lên lôi đài, bọn họ cũng không có tư cách lên đó.
Những người này vốn chỉ tới vì sự kiện cuối cùng, vì tông sư võ đạo giảng đạo.
Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội trăm năm khó gặp một lần, bọn họ gặp được đã là vinh hạnh cho bản thân họ. Dù sao đây cũng là tông sư võ đạo đích thân giảng đạo, bình thường nào có cơ hội như vậy.
Đúng lúc này, ánh mắt Hàn Đình Nhất lộ ra sắc thái lạ nói: “Nếu đã là tỷ thí lôi đài vậy đương nhiên phải có phần thưởng. Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta chung tay bỏ ra vài thứ làm phần thưởng, chuẩn bị trao cho tuấn kiệt trẻ tuổi chiến thắng cùng các tông sư võ đạo tham gia tỷ thí.”
Nói xong, Hàn Đình Nhất trực tiếp vung tay, lập tức có người mang đồ đưa lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.