Côn Luân Ma Chủ

Chương 191: Thằng Vua Thua Thằng Liều





Nghe lão tổ La Gia nói vậy, La Song Toàn sửng sốt.“Lão tổ, chúng ta làm vậy chẳng phải đắc tội với Kiếm Vương Thành sao?”La gia bọn họ làm việc luôn ẩn nhẫn, nói trắng ra là có phần nhút nhát.Nhìn thái độ lão tổ La Gia trước đó là biết, rõ ràng là thực lực không yếu nhưng lại chẳng tranh thứ nhất thứ nhì, chỉ muốn thú ba thứ tư.Không ngờ sau khi hợp tác với Sở Hưu, hay nói đúng hơn là thần phục Sở Hưu, lão tổ bọn họ lại làm việc càng ngày càng cấp tiến, giờ còn dám hò hét với Kiếm Vương Thành.Vị Sở đại nhân kia có mị lực đến vậy sao, khiến tâm can lão tổ nhà họ bành trướng tới như vậy?Lão tổ La Gia hừ lạnh nói: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, lắm lời làm gì? Không cần để ý nhiều như vậy, nơi này là Quan Trung chứ không phải Tây Mạc của Kiếm Vương Thành bọn họ!”La Song Toàn mặc dù còn hơi lo lắng nhưng vẫn dựa theo lời lão tổ La Gia, lập tức gọi người về.Kiến Châu Phủ nhiều thành nhỏ vậy, đương nhiên đám người Kiếm Vương Thành sẽ không tra từng bước một mà chia người ra, mỗi người phụ trách một tòa thành.Lúc này người phụ trách La Thành là một đệ tử Kiếm Vương Thành cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tên là Từ Tiến.
Thấy La gia rút người về hắn nổi giận đùng đùng đi tới La gia, gạt phăng hạ nhân đang định ngăn hắn lại bẩm báo, quát lớn vào trong La gia: “La gia các ngươi làm vậy là sao? Vì sao lại mở thành, rút hết người về?”Lão tổ La Gia đi ra thản nhiên nói: “Thì sao, Kiếm Vương Thành quản rộng như vậy thì được, còn ta quản người của La gia mình còn không được à?La gia ta nhiều chuyện làm ăn buôn bán như vậy, làm gì có thời gian nhàn rỗi làm người mù cùng Kiếm Vương Thành các ngươi?”Ánh mắt Từ Tiến lóe lên vẻ âm trầm: “Nói vậy La gia các ngươi định chống lại mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành ta?”Lão tổ La Gia cười lạnh nói: “Mệnh lệnh? Người trẻ tuổi, nói năng đừng vênh váo như vậy.
Mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành? Xin hỏi La gia ta có quan hệ thế nào với Kiếm Vương Thành các ngươi? Vì sao phải nghe lệnh của Kiếm Vương Thành các ngươi?La gia ta là thế lực võ lâm đất Quan Trung này, có nghe lệnh cũng là mệnh lệnh của Quan Trung Hình Đường, có lý nào lại đi nghe lệnh Kiếm Vương Thành? Hay ngươi coi nơi này là Tây Mạc nhà các người?”“Muốn chết!”Ánh mắt Tử Tiến lộ ra sắc lạnh.Thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, trên đất Tây Mạc mọi lời nói của Kiếm Vương Thành đều là mệnh lệnh mà mọi người phải nghe theo.
Những quốc vương vương quốc nhỏ ở Tây Vực nếu dám mạo phạm Kiếm Vương Thành, đệ tử Kiếm Vương Thành xuất thủ trực tiếp gi ết chết như giết gà, treo đầu của đối phương ngoài cổng thành, vương quốc cũng lập tức đổi chủ.Trong hoàn cảnh đó, võ giả tại Kiếm Vương Thành đều có tính cách bá đạo không nói lý.

Giờ tới Trung Nguyên, một thế gia nhỏ như La gia lại dám bất kính với họ, chẳng phải muốn chết thì là gì?Dứt lời trường kiếm trong tay Từ Tiến đã rời vỏ, kiếm ý lạnh lẽo âm u ngưng tụ thành màn sương giữa không trung, kiếm cương màu băng lam ầm ầm bộc phát mang theo hàn khí lạnh lẽo đánh tới!Lão tổ La Gia lúc này cũng âm thầm kêu khổ, hắn nghe theo lời Sở Hưu khiêu chiến cùng Kiếm Vương Thành, không ngờ đám võ giả Kiếm Vương Thành một lời không hợp lập tức xuất thủ.Lão tổ La gia cũng có cảnh giới Tam Hoa, đối mặt với chiêu kiếm này, thân hình hắn vội vàng thối lui, song chưởng vỗ tới liên tiếp, cương khí toàn thân ngưng tụ trong tay đánh ra ầm ầm.
Thế nhưng dưới Hàn Băng Kiếm Khí cường đại kia, chưởng lực của hắn trực tiếp bị nghiền nát, đến khi kiếm khí tới trước ngươi, hắn dùng hầu hết lực lượng bản thân cuối cùng mới ngăn được nhát kiếm của Từ Tiến.Chỉ có điều Hàn Băng Kiếm Khí đã nhập thể, lưu chuyển trong kinh mạch của hắn.
Giờ hắn chỉ hơi sử dụng chân khí sẽ có cảm giác đau nhói như bị kim châm.Ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ kinh hãi.Võ giả Kiếm Vương Thành quả thật cường đại như vậy sao? Mình cùng đối phương rõ ràng cùng là cảnh giới Tam Hoa không ngờ chỉ đỡ một kiếm của đối phương cũng tốn công tốn sức như vậy.

Nếu thật sự giao thủ chắc không tới mười chiêu mình đã bại trận.Nghĩ tới đây, lão tổ La gia cũng nổi máu quyết liệt.Thấy Từ Tiến còn định ra tay, lão tổ La Gia trực tiếp thu hồi khí thế bản thân, ra vẻ thấy chết không sờn nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi ỷ thế hiếp người, gia tộc nhỏ như La gia ta đương nhiên không dám phản kháng, cũng chẳng có sức đâu phản kháng.Tới đây, tới đây, có giỏi ngươi giết lão phu cùng người La gia đi.
Để tất cả võ lâm chứng kiến Kiếm Vương Thành các ngươi bá đạo hung ác cỡ nào, lạm sát kẻ vô tội, làm ô dánh tông môn Chính đạo!Các ngươi còn luôn mồm nói muốn bắt hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, giờ lại quay sang ra tay với những người vô tội chúng ta.
Các ngươi khác đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông ở chỗ nào?”Từ Tiến vốn còn định xuất thủ thấy lão tổ La Gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy lại ngây ra tại chỗ,không biết làm gì mới phải.Tục ngữ có câu thằng vua thua thằng liều.Lão tổ La gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy thật sự khiến Từ Tiến chùn bước.Nếu là ở đất Tây Mạc, lão tổ La Gia có làm vậy vẫn chẳng khác gì tự sát, nhưng nơi này là Quan Trung, là võ lâm Trung Nguyên.Trong lòng Từ Tiến cũng không nắm chắc, nếu hắn thật sự giết lão tổ La Gia, vậy có chọc giận tới Quan Trung Hình Đường hay không, có ảnh hưởng tới thanh danh Kiếm Vương Thành bọn họ không?Hắn chỉ là một đệ tử tầm thường của Kiếm Vương Thành, gặp chuyện này cũng không dám quyết.Lúc này lão tổ La Gia thấy Từ Tiến do dự như vậy, âm thầm mừng rỡ.

Sở Hưu nói quả không sai, tông môn Chính đạo cực kỳ để ý tới thanh danh.
Nơi này là đất Quan Trung, Kiếm Vương Thành bọn họ không thể một tay che trời.
Cho nên bọn họ không dám ra tay!Có điều không đợi lão tổ La Gia cao hứng được bao lâu đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.“Kiếm Vương Thành chúng ta chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, định dùng thanh danh trói chặt Kiếm Vương Thành ta lại, đúng là nực cười!Giờ ta dám chắc đám người Quỷ Vương Tông kia đang ở trong La Thành các ngươi.
La gia các ngươi mở cửa thành rút người về rõ ràng là cố tình thả người của Quỷ Vương Tông đi!La gia dám cấu kết với hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, coi như đồng phạm, Kiếm Vương Thành ta diệt trừ La gia cũng là trừ ma vệ đạo!”Cố Giang Lưu từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt âm trầm.Hắn là giáo đầu kiếm thuật Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, phụ trách dạy bảo không ít đệ tử, cũng coi như lực lượng trung kiên của Kiếm Vương Thành, không phải loại người chỉ biết một lòng luyện kiếm.La gia dám chơi trò vặt này trước mặt Kiếm Vương Thành căn bản là không thể!Cố Giang Lưu rút trường kiếm trong tay ra, dưới vỏ kiếm màu đỏ lửa là một thanh trường kiếm mỹ lệ như dung nham lưu động.Toàn bộ trường kiếm tỏa ra một sức nóng mãnh liệt, thân kiếm sáng chói trong suốt, hơi nóng phun trào.Đây là bội kiếm của Cố Giang Lưu tên là Viêm Hà, kiếm đạo hắn tu luyện cũng là Viêm Hà!“La gia cấu kết tà ma, tội đáng chém!”Vừa dứt lời thân hình Cố Giang Lưu như hóa thành một dòng sông lửa, kiếm thế gào thét đánh tới mang theo sóng nhiệt vô tận cùng cương khí đỏ thẫm, khí thế vô cùng mãnh liệt.Chuyện phá gia diệt tộc Kiếm Vương Thành không làm được, tối thiểu trên đất Trung Nguyên này bọn họ không làm được.Người của Kiếm Vương Thành cũng cần thanh danh.

Giết những nước nhỏ ở Tây Vực còn không có áp lực gì, Kiếm Vương Thành mặc dù tại Tây Mạc nhưng đệ tử môn phái đều là người trung nguyên, khi đối mặt với những người tiểu quốc Tây Vực luôn có cảm giác ưu việt trời sinh.Phiên bang dị tộc, man di mọi rợ mà cũng gọi là người?Nhưng trên đất Trung Nguyên nếu Kiếm Vương Thành dám làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị các tông môn Chính đạo khiển trách, tối thiểu cũng tổn hại thanh danh.Có điều không diệt môn không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua lão tổ La Gia.Uy nghiêm của Kiếm Vương Thành không phải hạng chó mèo gì cũng có thể tùy ý khiêu khích!Đối mặt với chiêu kiếm này của Cố Giang Lưu, ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ tuyệt vọng.Giáo đầu kiếm thuật của Kiếm Vương Thành đại biểu cho tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tứ Đại Kiếm Đường trong Kiếm Vương Thành.
Hắn còn không đỡ nổi võ giả cảnh giới Tam Hoa vừa rồi, giờ lấy gì ra ngăn Cố Giang Lưu?Nhưng ngay lúc này một tiếng chân khí bùng nổ vang lên, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt lão tổ La Gia, đao mang đen nhánh như chém ra từ Địa Ngục mang theo hận ý cùng tử ý vô biên vô tận.A Tỳ Ma Đao, Địa Ngục Môn Khai!Lúc này Sở Hưu thân mặc áo đen, tóc đen phiêu động, toàn thân bao phủ trong làn sương đen ma khí khiến người ta kinh hãi.Hồng Tụ Đao nhuộm một màu đen kịt, hai mắt y cũng hóa thành cùng một sắc đen không mang theo chút tình cảm nào.Đây là đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao, đối mặt với cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu không hề thăm dò, trực tiếp dốc toàn lực xuất thủ!Ma đao đen nhánh kinh người đánh lên kiếm thế như dòng sông lửa của Cố Lưu Giang.
Ma khí dâng trào mãnh liệt, miễn cưỡng xé rách dòng sông lửa nóng rực kia, triệt tiêu lực lượng kiếm vừa rồi.Dù sao hai người chênh nhau tới hai cảnh giới, Sở Hưu đỡ được một kiếm của Cố Giang Lưu đã rất không dễ, hơn nữa kiếm này Cố Giang Lưu cũng không xuất thủ toàn lực.Một đao qua đi, Sở Hưu trực tiếp kết thành Nội Sư Tử Ấn trấn áp tự thân, khó khăn lắm mới trấn áp triệt để được lực lượng phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao.Sau khi hai mắt y khôi phục thanh minh, Sở Hưu nhìn Cố Giang Lưu cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành uy phong nhỉ, bá đạo nhỉ! Các ngươi nói ai cấu kết Ma đạo thì người đó cấu kết Ma đạo chắc? Xem ra Kiếm Vương Thành các ngươi tự coi mình là cầm đầu Chính đạo rồi hả? Sợ rằng Đại Quang Minh Tự cùng Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn chẳng uy vũ bá đạo như các người!”Cố Giang Lưu nhìn Sở Hưu, không nói tiếp nhưng trong mắt lại lộ vẻ kinh hãi.Nhát kiếm vừa rồi hắn ra tay với lão tổ La Gia nên không dùng toàn lực.Đối phó với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của gia tộc nhỏ mà còn phải vận dụng toàn lực, vậy quá mất mặt.Nhưng cho dù như vậy Sở Hưu cũng mới có Ngoại Cương cảnh, chênh lệch tới hai cảnh giới.
Thế nhưng y lại ngăn được chiêu kiếm của Cố Lưu Giang, chuyện này thật quá kinh người.Trước đó Lâm Khai Vân còn không phục Sở Hưu giữ vị trí cao hơn hắn trên Long Hổ Bảng, còn âm thầm lên tiếng nói sau khi mọi chuyện kết thúc chắc chắn sẽ khiêu chiến với Sở Hưu, đá y ra đằng sau.Có điều theo Cố Giang Lưu, ý định của Lâm Khai Vân sợ rằng phải thất bại rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.