Con Gái Của Sarah

Chương 8:




Cuộc sống vợ chồng của hai người rồi cũng ổn định với những vụn vặt đời thường mang lại cho mọi việc cảm giác đều đều, ngoài những việc khác ra còn thì suốt ngày chỉ quẩn quanh giặt giũ, nấu nướng và lau chùi. Anh cũng cùng cô quán xuyến việc nhà những lúc rảnh rỗi, nhưng anh thường xuyên đi công tác xa và những lúc như vậy cô lại lao đầu vào công việc, cố gắng lấp đầy nỗi trống trải do sự thiếu vắng anh. Mỗi khi đi công tác, anh không gọi điện hằng đêm nhưng luôn đưa cô số điện thoại nơi anh ở để gọi cho anh khi cần, anh chỉ gọi báo trước nếu về nhà muộn hơn so với dự định, hay cho cô biết khi nào mình về, không hơn.
Mặc dù mong được nghe tiếng nói của anh nhưng cô hiểu rằng chỉ được đến vậy mà thôi. Chuyện gì khiến họ có thể nói với nhau hằng đêm chứ? Cô không thể cho anh biết rằng mình nhớ anh, thời gian dài lê thê đến thế nào khi anh đi vắng, hay cô yêu anh nhiều biết mấy, vì anh đâu có muốn biết điều đó. Không nói chuyện với anh trừ khi cần thiết thì sẽ an toàn hơn, cô chỉ chờ đến lúc anh về nhà, sự ham muốn thể xác lúc vừa gặp của anh sẽ cho cô cơ hội để ôm anh, để âm thầm dâng tặng tình yêu ngày càng đầy thêm trong cô. Sarah luôn biết Rome sẽ làm gì mỗi khi đi công tác về, bước qua ngưỡng cửa là đổ ập vào cô như một kẻ chết đói nhào vào một bữa tiệc thịnh soạn.
Bất cứ khi nào cô để tâm trí mình vẩn vơ nghĩ tới điều này, cô tự xác định một điều rằng dù cho anh thích cô và quan tâm đến cô trong một chừng mực nào đấy thì cô vẫn không thay thế được Diane trong tim anh. Cuộc sống tình dục của họ rất tuyệt: Anh là người tình đầy kinh nghiệm, rất sung mãn và cô không bao giờ cho rằng anh xem tình dục chỉ là việc làm lấy lệ. Anh thường xuyên làm tình với cô ở bất cứ chỗ nào họ có thể, không buồn đưa cô về giường, chính điều đó làm cô hiểu rằng anh vẫn còn đau buồn về Diane. Và anh chọn làm tình với cô không ở trên giường. Những khi phải về nhà muộn do yêu cầu công việc, anh vào phòng khi cô đã lên giường, nhưng sau khi kết thúc, anh luôn về lại phòng mình. Anh ôm ấp, âu yếm và chờ cô ngủ rồi mới đi, nhưng cô cảm nhận được anh không thoải mái nên giả vờ ngủ để anh dễ rời khỏi giường cô hơn. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng anh, cô mở mắt ra và nằm im đó, cảm nhận sự cô đơn vì biết mình không được yêu. Có lúc cô cũng khóc vì không thể kiềm chế, nhưng thường là có thể ngăn được những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, nước mắt chẳng giải quyết được gì, vả lại nếu anh nghe được tiếng cô khóc lóc trong đêm sẽ là thảm họa.
Mặc dù vậy, cuộc sống của họ vẫn rất mãn nguyện. Mùa thu mát mẻ đã chuyển dần sang đông. Họ đã trải qua nhiều đêm bên nhau trước lò sưởi, cùng xem vô tuyến, thỉnh thoảng cô đọc sách trong khi anh làm việc, cùng ăn những bữa sáng lười nhác, hoặc những ngày Chủ nhật có nắng nhưng tiết trời se lạnh ngồi bên nhau xem đội Cowboys đá bóng. Nếu ở nhà, anh tới cửa hàng cùng cô vào các ngày thứ Bảy, anh và Derek đã kịp trở thành bạn tốt.
Lúc sắp đến lễ Giáng sinh, Sarah đề cập chuyện tương lai của Derek với anh. Derek rất thông minh, thật đáng tiếc nếu sự phát triển khả năng của cậu bị kìm hãm chỉ vì thiếu tiền. Họ sống với nhau đủ lâu để Rome hiểu ngay điều cô đang nghĩ.
“Em muốn anh lo cho nó đến hết đại học phải không?”
“Được thế thì tốt quá”, cô nở một nụ cười thật tươi. “Nhưng em không nghĩ Derek chịu như thế đâu. Cu cậu kiêu hãnh lắm đấy”, cô trầm ngâm nói, “Nhưng nếu anh có thể thu xếp được một học bổng toàn phần từ một quỹ tài trợ nào đấy mà không giới hạn trường được chọn, em nghĩ cu cậu mừng đến nhảy cẫng lên mất.”
“Em đòi hỏi cũng ít quá đấy nhỉ?”, Rome pha trò. “Để xem nào. Anh nghĩ mình phải nhờ cậy đến Max thôi, nhà anh ấy có nhiều mối quen biết nên chắc có thể giúp được.”
Max thường đến nhà họ chơi, mặc dù anh luôn trêu chọc Rome về việc cuỗm mất Sarah thì cuộc hôn nhân của họ cũng vẫn không giống với mọi cuộc hôn nhân khác trên thế giới nếu nhìn vào thái độ của Rome. Anh đã thắng và anh biết điều đó. Max cũng đâu có tan nát cõi lòng mà cũng không tìm đủ mọi cách phá hoại cuộc hôn nhân của bạn. Max công khai tình cảm của mình với Sarah và để chồng cô biết thì cũng chẳng có hại gì, nhưng chỉ ở mức đó mà thôi.
Một khi Rome đã quyết định phải làm việc gì, anh sẽ không chần chừ.
Ngày hôm sau, Max bất ngờ xuất hiện ở cửa hàng cùng Rome, Sarah thấy cái nhìn kinh ngạc trong ánh mắt sáng rực của Max khi anh được giới thiệu với Derek. Derek lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ. Một lúc sau, Max lảng vảng lại gần Sarah nói khẽ, “Rome nói dối, đúng không? Derek phải hai lăm tuổi ấy chứ”.
“Nó tròn mười lăm tuổi tháng trước”, Sarah khẽ khàng trả lời, mỉm cười thích thú. “Trông nó không giống vậy à?”
“Thằng bé ấn tượng quá, đặc biệt đấy. Anh nghĩ nó chẳng khác gì Tổng thiên thần Michael nếu mang vào đôi cánh và thanh gươm. Bảo nó quyết định muốn học trường nào đi, khi nào đến mùa tuyển sinh, anh và Rome sẽ lo cho nó một học bổng toàn phần. “
Sarah kể cho Marcie nghe về kế hoạch của Rome và Max và trước sự ngạc nhiên của cô, Marcie khóc òa lên. “Cậu không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với mẹ con mình đâu”, cô nức nở. “Nó là một đứa trẻ đặc biệt và mình thấy đau lòng khi chứng kiến nó phải làm việc để tiết kiệm tiền học đại học trong khi lẽ ra phải được vui chơi như những đứa trẻ khác ở tuổi nó. Đây là món quà Giáng sinh ý nghĩa nhất mà cậu mang lại cho mình đấy!”
Mùa Giáng sinh sắp đến, việc buôn bán của Sarah đang tiến triển tốt - cô phải thuê thêm người giúp mình cả ngày để tiếp khách hàng. Rome ủng hộ ngay, anh không thích Sarah làm việc một mình cho đến khi Derek tan học. Cô thuê một phụ nữ trẻ hàng xóm, đứa con nhỏ nhất của cô này đã bắt đầu đi học mùa thu vừa rồi nên cô cũng muốn đi làm. Rất tiện. Erica về sớm một chút để vừa kịp khi bọn trẻ đi học về, thường là khoảng nửa tiếng sau thì Derek tới. Erica cùng làm suốt ngày cũng giúp cho Sarah có thời gian ăn trưa đàng hoàng chứ không phải chỉ ăn qua loa vì phải tiếp khách như khi chỉ có một mình.
Còn ba ngày nữa là đến Giáng Sinh, cô về nhà thì thấy Rome đã về trước rồi, khi đi ngang cửa phòng anh, cô đứng khựng lại, nhìn chằm chằm vào cái va li đang để mở trên giường.
Anh đang đứng ở tủ lấy ra đồ lót và áo quay lại nhìn cô, ấy náy. “Có việc gấp. Ở Chicago xảy ra một vụ lộn xộn.”
Cô muốn phản đối, thốt lên vài lời than vãn mà một người vợ bình thường vẫn làm, “Sao người khác không đi mà là anh?”. Nhưng cô cố dằn lòng, biết rằng anh không thích cô cằn nhằn kiểu đó. “Khi nào anh về?” Cô vừa hỏi vừa bước vào phòng, ngồi phịch xuống giường, thở dài.
“Anh sẽ không ở đó lâu đâu, anh đã đặt chuyến bay khứ hồi sớm nhất rồi. Chắc sẽ về tới nhà khoảng bốn giờ sáng ngày hai mươi tư.”
“Vậy cũng được”, cô lẩm bẩm, lần đầu tiên từ khi họ cưới nhau cô bĩu môi. Anh vứt mấy chiếc sơ mi đang cầm trên tay vào va li và nhìn bộ mặt hờn dỗi của cô. Môi dưới của cô bĩu dài ra mang lại một nét gợi cảm bất ngờ, giống như đang đòi được hôn và hơn thế nữa. Đột nhiên anh cười toét, dẹp cái va li sang một bên. Sarah không hề chuẩn bị, thở hổn hển vì kinh ngạc khi anh đẩy cô ngã bật ra giường. Anh ranh mãnh mỉm cười khi cúi xuống kéo váy lên ngang hông, rồi thong thả cởi luôn đồ lót của cô. Cô lại hổn hển thở, lần này là vì sự kích động dâng cao thật nhanh bất cứ lúc nào anh chạm vào người.
“Như thế này có giữ anh ở nhà được không nhỉ?” Cô thì thầm trêu anh, ánh mắt sáng long lanh.
“Biết đâu đấy.” Anh cởi khóa quần và kéo tuột nó xuống rồi quỳ ngay giữa cặp đùi đang xoải rộng của cô. “Em là thẻ tín dụng của anh, ra khỏi nhà mà thiếu thì đâu có được.”
Cô cười phá lên, đưa tay quành lấy cổ anh khi anh hạ thân mình xuống. Tiếng cười mắc kẹt lại nơi cổ họng khi anh đi vào cô, chầm chậm nhưng đầy kích thích, anh nghe thấy cô khe khẽ hít vào mỗi khi anh chiếm lấy cô. Với anh, âm thanh ấy hệt như tiếng nhạc và anh vùi mặt vào cổ cô, đột nhiên thấy ham muốn đến cực độ, kéo hai chân cô quàng quanh hông anh. “Anh nhớ em đến điên cuồng mỗi khi đi xa...”, anh nói giọng khàn đặc đồng thời bắt đầu dấn sâu vào trong, tái xác nhận mối quan hệ của hai người bằng sự nối kết xác thịt. Sarah không đưa anh ra sân bay, anh chọn cách gửi xe ngoài đó để lúc nào cũng có sẵn xe về nhà hoặc đến văn phòng mà không cần phải gọi taxi. Mặc dù đã cố kiềm chế nhưng cô vẫn ứa nước mắt lúc hôn tạm biệt ở cửa, anh khẽ chửi thề rồi thả chiếc va li xuống đất, ôm lấy cô lần nữa. “Anh sẽ về vào Giáng Sinh, hứa đấy,” anh nói và hôn cô thật nồng nàn. “Em sẽ không phải ở một mình trong ngày lễ đâu.”
Làm như cô quan tâm đến cái ngày lễ đó lắm vậy! Cô ghét chuyện anh vắng nhà chứ có phải việc anh đi công tác vào đúng dịp lễ lạt gì đâu.
Cô chớp mắt ngăn giọt lệ cứ chực trào ra và gượng cười. “Không sao đâu. Em chỉ yếu đuối chút thôi.”
Thế rồi điều gì đến cũng sẽ phải đến. Anh gọi về lúc nửa đêm hôm hai mươi ba. “Đang có bão tuyết ở Chicago”, anh nói với vẻ châm biếm tàn nhẫn. “Tất cả các chuyến bay đều bị hoãn để chờ đến khi trời quang.”
Sarah ngồi dậy trên giường, nắm chặt ống nghe đến nỗi những ngón tay trở nên trắng bệch. “Người ta có dự báo thời tiết thế nào không anh?” Cô cố giữ giọng mình điềm tĩnh dù đã đếm từng giờ mong ngóng anh về.
“Nghe nói đến trưa thời tiết sẽ khá hơn. Anh sẽ gọi lại khi chắc chắn bay được.”
Cả ngày lễ, cô lăng xăng không ngơi nghỉ trong căn hộ, chỉnh lại những đồ trang trí trên vòng dây thường xuân rồi treo lên cây thông Giáng sinh, đập cho gối phồng lên và sắp xếp lại mấy thứ đồ đạc trông có vẻ như bị xê dịch ra khỏi chỗ cũ vài centimet. Cô lo không biết cảm giác của Rome thế nào trong lễ Giáng sinh, ngày lễ này chắc chỉ mang lại cho anh những ký ức đau lòng về hai đứa con trai nhỏ với những đôi mắt mở to thích thú, với đống đồ chơi dưới chân, sự ồn ào náo loạn mỗi buổi sáng ngày Giáng sinh bên đống quà được nhận. Cho đến lúc này, cô vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy anh khiếp sợ ngày này và ước ao Giáng Sinh năm nay với anh sẽ là một ngày lễ vui vẻ.
Cô không đợi anh về nhà được nữa, lần này cô cảm thấy dễ cáu giận hơn những lần anh đi vắng trước đây, cô biết đó là do câu nói của anh trong lúc làm tình với mình lần vừa rồi. “Anh nhớ em đến điên cuồng mỗi khi đi xa...” Đó chính là dấu hiệu duy nhất cho cô biết lý do anh không muốn xa cô. Cô vẫn luôn cho rằng anh trông ngóng được đi công tác để có thời gian riêng tư. Nhưng nếu anh nhớ cô...
Cô cố cảnh báo mình đừng hy vọng quá nhiều. Rome quá cường tráng, có thể chỉ đơn thuần anh muốn nói mình nhớ những giây phút làm tình với cô mà thôi. Nhưng nếu quả thực là anh nhớ cô, nhớ thời gian bên cạnh cô, nhớ những thứ họ đã cùng nhau chia sẻ thì sao? Nghĩ đến đấy, tim cô đập loạn lên. Có thế nào thì Giáng sinh cũng là mùa của những phép màu.
Chờ đợi làm cô bồn chồn không yên, cô định xuống nhà Marcie chơi, nhưng hôm nay là ngày lễ, cô không muốn thành khách không mời mà đến, vả lại cũng lo nhỡ đâu Rome gọi về. Cô nướng một cái bánh táo cho anh và thay khăn trải giường mới cho cả hai phòng ngủ.
Điện thoại reo và cô trượt chân suýt nữa té gãy cổ vì vội. Vồ lấy ống nghe, cô nói không kịp thở, “A lô”. “Chuyến bay của anh sẽ cất cánh trong vòng một giờ nữa”, giọng nói trầm ấm của anh qua điện thoại mà vẫn làm đầu gối cô run rẩy muốn khuỵu xuống. “Nhưng có thể sẽ muộn hơn thế một chút vì ở đây vẫn còn đang lộn xộn. Chắc đến gần nửa đêm anh mới về đến nhà. Đừng chờ anh, bé con. Em cứ ngủ trước nhé.”
“Em... đợi được”, cô lắp bắp, biết mình vẫn sẽ thức chờ anh thậm chí cho đến khuya đêm mai.
Anh cười, một âm thanh trầm ấm hứa hẹn làm cô nuốt khan. “Thôi được, vậy thì cứ chờ anh. Anh sẽ về sớm nhất có thể.”
Hơn mười một giờ một chút thì cô nghe tiếng mở khóa cửa. Đang ngồi ấp tay quanh một tách sô cô la nóng, cô nhảy chồm ra khỏi bàn chạy ra đón anh. Anh thả phịch va li xuống sàn và đón lấy khi cô lao mình vào vòng tay mình, rồi anh hôn cô, thật lâu, thật mãnh liệt và thật ân cần làm cô rùng mình áp sát người vào anh. Mắt sáng lấp lánh, anh buông cô ra và đưa tay xoa cái cằm đầy râu. “Anh cần tắm và cạo râu, theo đúng thứ tự. Anh phải ở cả đêm ngoài sân bay nên bẩn lắm. Em lên giường trước đi, mười lăm phút nữa anh sẽ vào, vậy là nhanh lắm rồi đấy.”
Sarah đổ bỏ phần sô cô la còn lại trong tách, tắt hết đèn, rồi vào phòng ngủ. Cô ngồi trên giường, hai tay xoắn chặt vào nhau run rẩy. Anh đã về. Vài phút nữa thôi anh sẽ ở đây, trên giường với cô, và... anh sẽ ngấu nghiến làm tình với cô. Rồi... rồi sao? Anh sẽ lại thốt lên một lời thú nhận trêu ngươi khác, một biểu hiện nho nhỏ nữa để cô biết tình cảm anh dành cho cô đang trở nên sâu sắc chăng? Hay anh sẽ lặng lẽ ôm cô cho đến khi cô giả vờ đã ngủ say, rồi về lại cái giường cô độc của mình? Cô nuốt nghẹn đau đớn vì ý nghĩ đó, đột nhiên biết mình không chịu đựng được thêm lần nào nữa việc anh rời bỏ cô sau khi làm tình. Cô đứng lên trước khi nhận thức được mình đang làm gì, nếu một trong hai bỏ đi, thì người đó phải là cô. Như thế cô sẽ không phải nhìn theo lưng anh khi anh ra khỏi phòng. Sau khi kết thúc cuộc ái ân, nếu như không tỏ dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ muốn nữa, cô sẽ hôn chúc anh ngủ ngon và thản nhiên rời khỏi giường mà không nhìn lại. Cô không thể cứ nằm yên như thế nữa, hay chờ việc anh bỏ đi làm tan vỡ trái tim mình.
Rome ra khỏi buồng tắm ngay khi cô mở cửa bước vào phòng mình, anh nhướng một bên mày sẫm màu tỏ ý ngạc nhiên. “Không đợi được à?”, anh ỡm ờ, buông chiếc khăn tắm đang cầm trên tay xuống sàn.
Sarah nhìn anh, nhìn cơ thể cao lớn rắn rỏi của anh, miệng đột nhiên khô khốc. “Vâng”, cô thì thầm, kéo chiếc váy ngủ qua đầu và cũng thả nó luôn xuống sàn.
Anh đi ngang qua cô, kéo tấm khăn trải giường dồn xuống chân giường, rồi vẫn im lặng chìa tay về phía cô chờ đón. Cô bước thẳng vào vòng tay anh.
Anh nói với cô nhiều điều, nói cho cô nghe anh khao khát cô nhiều đến thế nào, những điều anh muốn làm cho cô, những điều anh muốn cô làm cho anh. Những lời thì thầm của anh khàn đục đòi hỏi mãnh liệt. Anh nói cô nghe thân hình cô mượt mà và xinh đẹp ra sao, ham muốn được vùi sâu trong cô, cảm giác tuyệt vời khi bên cô. Nhưng điều cô mong được nghe nhất thì không thấy anh nói.
Khi đã thỏa mãn được niềm đam mê dữ dội, anh nằm xoài người ra giường, uể oải ve vuốt lưng cô.
Trong lòng run lên và cô biết mình cần ra khỏi phòng ngay lúc này, khi anh còn đang lơ mơ trong trạng thái toại nguyện, trước khi sự nôn nóng quen thuộc bắt đầu tấn công anh. Chống khuỷu tay ngồi dậy, cô hôn nhanh anh và thì thầm “Ngủ ngon nhé”, rồi xuống giường trước khi anh kịp phản ứng gì.
Rome mở choàng mắt nhìn theo cô khoác áo ngủ lên người rồi gần như chạy ra khỏi phòng. Những nếp nhăn căng thẳng hằn quanh miệng anh. Anh muốn cô nhiều bao nhiêu, làm tình với cô điên cuồng đến thế nào thì anh kinh sợ giây phút tàn cuộc ái ân đến thế ấy vì biết rằng cô sẽ rời khỏi anh, co người lại ra xa và giả vờ ngủ để cho anh rời khỏi giường cô. Nhưng ít ra thì cô cũng thường muốn được âu yếm và anh có thể ôm cô thêm một chút nữa, còn đêm nay, khi làm tình với anh, thân mình mảnh dẻ ấy đã đáp ứng rất cuồng nhiệt, vậy mà cô cũng chẳng thèm nán lại để anh vuốt ve một lúc. Thỉnh thoảng, khi mắt cô sáng lên nhìn anh, cuống quýt bám chặt vào anh trong đam mê cháy bỏng, anh tưởng mọi việc đang tiến triển, cái vỏ bọc kia đã dần dần được tháo bỏ và anh đã chạm tới được người đàn bà mềm mại, ấm áp bên trong nó. Nhưng rồi cô lại rời khỏi anh lần nữa, như thể cô đang phải đền bù cho anh điều gì đó vậy. Làm tình với cô thật là tuyệt diệu... thậm chí còn trên cả tuyệt diệu nữa. Những va chạm nhục thể, sự khát khao lẫn nhau thật bạo liệt, làm xoá nhòa tất cả những kinh nghiệm tình dục mà anh từng trải qua trước đó - nhưng thế vẫn chưa đủ. Chưa đủ. Anh muốn tất cả, cô phải trao cho anh tất cả, thể xác, tinh thần và, đúng vậy, con tim.
Ngày Giáng sinh, cô tặng anh một chiếc cặp hàng hiệu đắt tiền nhưng trông phát gớm. Cô đã làm người bán hàng ở cái một cửa hàng xa xỉ gớm ghiếc đó bất bình bằng việc bắt anh ta tháo cái mác hàng hiệu ra và thay vào những chữ cái viết tắt của tên họ Rome. Anh cười phá lên khi cô kể lại chuyện đó, rồi từ tốn đặt vào tay cô một chiếc hộp nhỏ gói bằng giấy kim tuyến màu vàng. Cô há hốc miệng khi nhìn đôi hoa tai kim cương, cô cố nói lời cám ơn, nhưng không một từ nào thoát ra khỏi miệng. Mỗi chiếc bông tai lấp lánh như một ngọn lửa nhỏ băng lạnh, phải đến một carat mỗi viên khiến cô bị choáng váng vì món quà đắt tiền. Mỉm cười trước phản ứng của cô, anh vuốt suối tóc vàng sáng ra sau, tháo đôi bông tai cũ đang đeo ra, rồi tự tay đeo cho cô đôi bông tai của mình. Cô đưa tay lên chạm vào. “Thế nào anh?”, cô hồi hộp hỏi, cuối cùng cũng thốt nên lời.
“Trông em rất tuyệt”, anh nói giọng đắm đuối. “Anh muốn nhìn thấy em khỏa thân với mái tóc xõa tung và trên tai đeo những viên kim cương.” Cô nhìn chăm chăm vào mặt anh, vào đôi mắt đang dại đi vì dục vọng và cơ thể bắt đầu nóng lên. Hai má ửng hồng. Thậm chí anh chỉ cần đưa tay về phía cô thôi là cô biết chắc anh sẽ đạt được những gì mình muốn.
Sarah bất ngờ khi anh bế thốc mình lên tay. “Mình đi đâu đấy anh?” Cô hỏi, gần như nín thở, vì tưởng anh sẽ làm tình với cô trên sofa, như vài lần trước đây.
“Vào giường”, anh trả lời cụt ngủn, cô mở mắt tròn xoe.
Sau khi mọi việc đã xong, anh vẫn giữ cô nằm dưới anh trên giường, xoay sở để nằm vừa vặn trên cô và giữ cơ thể của họ áp sát vào nhau, trong im lặng. Cô chẳng có cách nào để ngồi dậy và bỏ đi được hết. Anh áp mặt vào ngấn cổ thơm ngát và ấm áp của cô, tận hưởng sự thỏa mãn sâu lắng của cơ thể mình. Anh lơ mơ ngủ, rồi một lúc sau chợt tỉnh khi bên dưới anh cô ngọ nguậy tìm một tư thế thoải mái hơn.
“Anh có nặng quá với em không?”, anh thì thầm, áp môi vào cái hõm ấm áp bên dưới tai cô.
“Không.” Giọng cô tràn đầy niềm thỏa mãn, hai tay đang ôm siết lấy anh. Anh đang nằm bên trên, cô cũng hơi khó thở nhưng chẳng lấy đó làm phiền. Điều quan trọng nhất bây giờ là cảm giác về thân mình nặng và ấm nóng của anh, cảm giác mãn nguyện rõ ràng đến nỗi có thể sờ thấy được. Đây chính là điều cô hằng mong muốn.
Bên ngoài ánh chạng vạng ngắn ngủi của mùa đông đang lịm dần khiến căn phòng lạnh hơn vì anh đã đóng gần hết miệng ống sưởi. Anh với tay xuống kéo chăn lên đắp cho cả hai, rồi nằm nguyên trên cô như cũ, đầu vùi giữa hai bầu ngực căng tròn.
Anh lơ mơ hôn lên bờ ngực nhạy cảm ấy trước khi tìm được một chỗ thoải mái để ngả đầu vào. Một bàn tay vẫn ôm lấy ngực cô, anh thở khe khẽ và chìm vào giấc ngủ. Sarah đưa tay lên mái tóc sẫm màu, từ từ lần xuống cần cổ lực lưỡng, rồi tới đôi vai rộng và mạnh mẽ, cảm nhận những bắp thịt rắn rỏi dưới làn da êm ái, ấm áp của anh. Cảm thấy an toàn và được bảo vệ, được bao bọc bởi thân mình ấm nóng của anh, cô cũng ngủ thiếp đi.
Anh đánh thức cô dậy ăn tối khi đã muộn, ánh mắt lơ mơ và thỏa mãn nhìn cô tìm quần áo của mình từ cái đống hỗn độn lúc nãy anh đã cởi ra. Với mái tóc vàng sáng rối bời xoã tung đổ xuống lưng và đôi bông tai kim cương lấp lánh trên tai, trong tư thế khỏa thân, trông cô như một nữ hoàng của thời hồng hoang. Nếu giờ đang là thời kì hoang dã hẳn cô đã được tôn thờ vì mái tóc của mình, vì màu tóc vàng sáng đến khó tin xen lẫn vài sợi tóc trắng muốt. Đến khi lần đầu tiên nhìn thấy cô khỏa thân anh mới thôi nghi ngờ cô tẩy màu tóc. Vợ anh. Ý nghĩ đó làm lòng anh ngập tràn niềm vui sở hữu và hài lòng.
Vào khoảng giữa tháng Hai, cô bị một trận cảm lạnh kéo dài, mũi nghẹt cứng làm cô khó thở không ngủ được và lúc nào cũng thấy mệt mỏi. Rome cố bắt cô nghỉ làm để khỏi bệnh hẳn, nhưng hai đứa nhỏ nhà Erica cũng bị cúm, không ai phụ Sarah mở cửa hàng, nên cô vẫn phải làm việc dù người bơ phờ và đau nhức. Còn Rome vẫn phải đi công tác, chuyến đi lần này kéo dài đến hai tuần, anh lo âu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô khi hôn tạm biệt. “Hãy tự chăm sóc mình nhé và mặc ấm vào. Tối nay anh sẽ gọi về để xem em thế nào đấy.”
“Em sẽ ổn thôi”, cô trấn anh, căm ghét cái giọng nghèn nghẹt của mình. “Đừng hôn em, anh sẽ lây bệnh đấy!”
“Anh miễn dịch với mầm bệnh của em rồi”, anh nói, rồi hôn cô. Anh ôm ghì lấy, nhẹ nhàng xoa tấm lưng mảnh dẻ. “Bé con tội nghiệp. Anh chỉ muốn ở nhà với em thôi.”
“Em cũng muốn anh ở nhà với em”, cô lẩm bẩm điều mà mình sẽ không bao giờ nói ra nếu không bị cảm lạnh. “Thật sự là hôm nay em cảm thấy đỡ hơn rồi. Em không mệt mỏi như mấy hôm trước nữa.”
“Có thể cuối cùng em cũng đang bình phục đấy.” Anh nhìn chăm chú vào mặt cô có ý trách cứ “Chắc sắp khỏi rồi. Nếu ngày mai mà không khá hơn thì em phải đi khám, đây là lệnh.”
“Vâng, thưa ngài”, cô láu lỉnh nói, lãnh ngay một cái phát vào mông.
Tối hôm đó anh gọi cô như đã hứa. Cô đóng cửa hàng sớm khi một cơn mưa lạnh lẽo chuyển thành mưa tuyết. Vì chẳng muốn bị kẹt ngoài trời trong thời tiết tồi tệ như vậy chút nào nên cô về nhà và nằm cả giờ đồng hồ trong bồn nước nóng, nhờ màn hơi nước ấm áp mà cái mũi tắc nghẹt được khơi thông, giờ cô cảm thấy khá hơn nhiều. Giọng cô đã gần như trở lại bình thường khi nói chuyện điện thoại với anh.
Dù vậy, sáng hôm sau khi thức dậy cô thấy đau đầu khủng khiếp, mỗi khớp xương như thể đang bị ai đó đập bằng búa. cổ họng đau nhức và những cơn buồn nôn cứ cuộn lên trong dạ dày mỗi khi cô nghĩ đến đồ ăn. “Tuyệt quá nhỉ”, cô nói với hình bóng lờ mờ của mình trong gương. “Bị cúm rồi.”
Bị cúm thật dễ sợ. Đau nhức khắp mình mẩy, kèm theo sốt cao nữa, nhưng mỗi khi cô cố gắng uống gì đó để hạ nhiệt thì dạ dày chống đối. Cô thử uống trà nóng, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô thử uống nước ngọt để lạnh, cũng vẫn chẳng có tác dụng gì. Cô thử uống sữa nhưng chịu không nổi cái mùi ấy. Cô làm ít thạch trái cây và cố gắng ăn, nhưng nôn ọe ngay miếng thứ hai. Chán nản, cô làm một túi đá chườm rồi xả nước ấm vào bồn nằm cho người hạ bớt nhiệt với túi đá đặt trên trán.
Rồi một cơn lạnh buốt đột ngột ập tới, cô run lập cập trèo ra khỏi bồn tắm một cách chật vật, từ bỏ ý định hạ nhiệt bằng cách tắm nước mát. Giờ chỉ có mỗi một cách lên giường trùm kín chăn lúc đang lạnh run thế này và tốc chăn ra khi sốt trở lại. Đầu đau khủng khiếp, cô thề sẽ không để mình ngủ quên, nhưng lại rơi vào giấc ngủ mê man và chỉ giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại.
“Sarah?” Marcie kêu lên giọng lo lắng. “Cảm ơn Chúa! Derek vừa gọi cho mình từ bốt điện thoại công cộng vì không thấy cửa hàng mở cửa. Nó nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra với cậu rồi.”
“Ừ”, Sarah mệt mỏi đáp. “Mình bị cúm. Mình xin lỗi, đáng lẽ mình nên gọi cho Derek lúc nó chưa đi học.”
“Đừng bận tâm. Để mình gọi Derek báo cho nó biết là cậu ổn, nó đang chờ ở bốt điện thoại công cộng ấy, rồi mình sẽ lên xem cậu thế nào.”
“Mình sẽ ổn thôi, cậu lên có thể bị lây...”, Sarah chưa kịp nói hết câu Marcie đã gác máy.
“Mình có sắp chết đâu chứ”, cô càu nhàu, khi nghĩ đến việc Marcie chuẩn bị lên có nghĩa là cô phải lê cái cơ thể yếu ớt, đau nhức của mình ra khỏi giường để ra mở cửa. “Tại sao cô ấy phải lên thăm mình ngay hôm nay cơ chứ? Chờ đến mai không được hay sao? Biết đâu lúc đó mình đang hấp hối rồi cũng nên.”
Cô bước loạng choạng như người say rượu, hai tay ôm lấy cái đầu đang nhức như búa bổ cứ như sợ nó rơi xuống mất. Nhưng sự thật không phải thế. Đầu đau thế này thì cô chỉ mong nó rơi xuống luôn cho xong. Cơn đau hành hạ cô theo từng bước đi, thân thể đau nhức và đầu giần giật. Thậm chí mắt cũng đau.
Cô mở khóa cửa và lò dò đi vào bếp, định cố nuốt thêm một hoặc hai miếng thạch trái cây nữa. Cô mở cửa tủ lạnh, nhìn cái đám lổn nhổn xanh lè rung rinh trước mặt rồi đóng sập cửa tủ lại. Cô không ăn được những thứ như thế.
Cửa mở, cô nghe thấy Marcie gọi, “Cậu đâu rồi?”.
“Trong này”, Sarah rền rĩ. “Marcie à, tốt hơn hết là cậu đừng vào. Vì sự an toàn của chính cậu, cậu về đi.”
“Mình đã tiêm chủng phòng cúm năm nay rồi”, Marcie đáp và đi vào bếp. “Trời ơi, trông cậu tệ quá!”
“Đúng vậy, mình cũng đang cảm thấy rất tệ đây. Đang đói ngấu, muốn ăn gì đấy nhưng cứ hễ nhìn thấy đồ ăn là phát nôn.”
“Bánh quy.” Marcie nói, “Loại mặn ấy. Cậu có không?”.
“Chẳng biết nữa”, Sarah rên rỉ.
“Cậu thường để ở đâu?”
“Trên đó”, cô đáp, vẫy tay về phía ngăn tủ cao nhất.
“Chắc là vậy”, Marcie lẩm bẩm, kéo một cái ghế lại để đứng lên. Cô lấy xuống một hộp bánh quy mặn và lấy ra một phong còn nguyên rồi cất chỗ còn lại về chỗ cũ.
“Ta sẽ thử theo cách các bác sĩ thường kê cho các bà bầu: trà loãng và bánh quy sô đa. Cậu ăn vậy được không?”
“Không chắc nữa, nhưng mình sẽ cố.”
Marcie xua Sarah trở về giường, nhúng khăn vào nước lạnh chườm lên trán, rồi cho nhiệt kế vào miệng cô. Vài phút sau chị quay lại, bê vào một tách trà và một cái bánh quy sô đa. Lôi cái nhiệt kế ra khỏi miệng Sarah, chị nhướng mày, “ Sốt cao lắm đấy”.
Sarah ngồi dậy gặm gặm một cái bánh quy, gần như không dám nuốt dù chỉ một mẩu. Nước trà thì khác, nó làm ướt cái cổ họng khô khốc khiến cô cảm thấy đỡ hơn được một lúc. Rồi dạ dày cô lại bắt đầu co bóp, cô nhảy thốc ra khỏi giường. “Không Ổn rồi”, cô la lên, rồi lao vào buồng tắm.
Khi Derek lên thăm, cô rên lên. “Mọi người sao vậy? Cháu muốn bị lây cúm hay sao? Cô đang mang virus cúm đấy!”
Deerek nhìn cô nói giọng trầm lặng. “Cháu không bị lây được đâu.”
Tất nhiên là không rồi. Làm gì có loại vi trùng hay virus nào dám cư trú trong cơ thể hoàn hảo đó chứ?
Đến ngày thứ hai, Marcie muốn gọi cho Rome nhưng Sarah gạt đi. Anh có thể làm gì được khi mà đang ở cách đây một nghìn dặm? Gọi điện chỉ làm anh xao nhãng công việc thôi. Marcie lo cuống lên vì Sarah càng lúc càng sốt cao và bắt đầu ho khan. Cô cũng không thể ăn một chút nào trong ngày thứ hai. Marcie lau người cho cô bằng nước mát cố làm cơ thể hạ bớt nhiệt, nhưng vẫn không tiến tiển gì, thậm chí Sarah còn trở nên phờ phạc và nhợt nhạt hơn. Suốt đêm Marcie ngồi dưới sàn cạnh giường Sarah lắng nghe những tiếng ho khùng khục, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đưa Sarah tới bệnh viện bất cứ lúc nào.
Đến đêm thứ ba thì Rome gọi về. Marcie nhấc máy ngay khi nghe tiếng chuông đầu tiên, vì tiếng ồn khiến Sarah thấy đau đầu hơn.
“Anh gọi đúng lúc đấy nhỉ, Rome Matthews!”, chị nổi xung, quát lên. “Vợ anh đang gần chết đây này, cô ấy ốm ba ngày rồi mà giờ anh mới thèm gọi điện về!”
Rome im lặng trong ba giây, rồi gầm lên, “Cái gì? Sarah bị làm sao?”.
“Cô ấy nói cô ấy chỉ bị cúm thôi, nhưng tôi lo là nó đã chuyển thành viêm phổi rồi. Cô ấy sốt cao lắm và ba hôm nay chẳng cho được thứ gì vào bụng, còn ho sù sụ suốt. Tôi không khuyên cô ấy đi bác sĩ được, cô ấy cứ nằm đó và bảo từ từ rồi sẽ khỏi. Khỉ thật, Rome, anh về nhà ngay đi!”
“Tôi sẽ về trên chuyến bay sớm nhất có thể.”
“Mình nghe thấy hết rồi”, Sarah nói giọng yếu ớt khi Marcie trở vào phòng. “Mình không bị viêm phổi. Mình chỉ ho khan thôi.”
“Cậu muốn cãi mình thì cứ việc, Rome mà về thì cậu khôn hồn mà nghe lời anh ấy đi khám thôi, đừng có mà nằm ỳ đấy để bệnh tình tồi tệ hơn.”
“Anh ấy sắp về ư?” Cô hỏi, mắt sáng lên dù trong người vẫn đang rất mệt mỏi.
“Tất nhiên anh ấy sắp về rồi. Nói sẽ bay chuyến sớm nhất có thể mà.” Sarah cảm thấy lương tâm cắn rứt. “Ôi, không! Anh ấy không thể bỏ việc giữa chừng thế được.”
“Việc có thể chờ được”, Marcie nói giọng dứt khoát.
Rome không thích bị gọi về khi đang đi công tác thế này đâu, Sarah rầu rĩ nghĩ. Cô ốm thật, nhưng không ốm đến mức mê man không nhận thức được điều đó. Nhưng dù sao, đúng ra Rome mới là người có bổn phận chăm sóc cô chứ không phải Marcie, và cô biết Marcie cũng còn nhiều việc cần làm, rồi cả việc viết lách nữa. “Marcie, cậu có việc gì làm thì cứ làm đi, mình tự lo được”, cô nói.
Marcie nhìn cô hoài nghi. “Cao giọng gớm nhỉ, người yếu như thế, còn không tự vào phòng tắm được nữa kìa. Này, cậu có thôi lo chuyện sẽ làm phiền người khác và hãy để cho mọi người chăm sóc cậu, có được không? Cậu không làm phiền ai cả và cậu thật sự bị ốm rất nặng. Chẳng ai nghĩ gì đâu vì cậu đang bị cúm cơ mà.”
Sarah không muốn nghe những lời như vậy chút nào. Cô lại sốt cao trở lại, các khớp xương và cơ bắp nhức nhối khiến cô vặn vẹo không ngừng trên giường. Thấy vậy, Marcie lại bắt đầu lau người cho cô.
Cơn sốt làm Sarah cảm thấy mất phương hướng. Thời gian như dài ra, vài phút mà như cả mấy giờ đồng hồ, rồi đột nhiên mấy giờ đồng hồ mà cứ như đứng yên. Cô tỉnh dậy một lần thấy Derek đang ngồi đọc sách bên cạnh giường mình, cô hỏi: “Cháu không đi học sao?”.
Cậu ngước lên. “Vì bây giờ là ba giờ chiều thứ Bảy. Cháu vừa pha trà, cô uống chút nhé?”
Cô rên lên, vì ba ngày nay cô đã cố uống trà và lần nào cũng nôn hết ra. Nhưng miệng rất khát, cảm thấy cổ khô khốc, nên đáp, “Ừ”.
Cậu mang tới cho cô một cái cốc, được chừng một ngụm trà trong đó, Sarah uống liền. “Cô chỉ được uống thế thôi à?”
“Lúc này chỉ được thế thôi. Nếu nó chịu nằm yên trong bụng cô trong nửa giờ, cháu sẽ mang cho cô thêm một ngụm nữa. Cháu đang đọc về bệnh cúm đấy”, cậu nói.
Thảo nào. Vì Derek đã nghiên cứu kĩ nên cách này có hiệu quả, trong khi ba ngày qua, Marcie cho cô uống bao nhiêu thì nôn ra hết bấy nhiêu. Dạ dày Sarah cũng cuộn lên vài lần nhưng rồi vẫn ổn và cô lại chìm vào trong giấc ngủ trước khi được Derek ban thêm một ngụm trà nữa.
Vài tiếng sau cô tỉnh giấc, thấy Rome ngồi trên mép giường, đặt tay trên trán cô và mặt cau lại vì lo âu. “Anh sẽ bị lây đấy”, cô nói, có cảm giác buộc phải nói ra một câu có tính thủ tục như vậy mặc dù tất cả những người khác đều lờ đi và cô cũng không tìm ra được lí do tại sao Rome lại phải quan tâm đến nó.
“Anh không ốm được đâu”, anh nói khẽ, giọng lơ đãng khiến cô kêu lên phẫn nộ, “Anh cũng không! Tất cả những người khỏe mạnh bọn anh làm em phát ốm. Derek cũng không ốm được. Marcie thì đã tiêm phòng cúm rồi. Chắc ở Dallas này em là người duy nhất bị ốm!”.
“Đúng là đang có dịch cúm thật”, anh nói, nhận ra cô đang rất cáu. Da cô khô và nóng, tóc rối bù và thiếu khí sắc, còn đôi mắt đờ đẫn thì thâm quầng. Anh đưa một chiếc cốc lên môi cô. “Em uống đi này.”
Cô uống, vị thơm, mát lạnh và rất ngon. “Gì vậy anh?”
“Trà bạc hà. Derek làm đấy.”
Lưng cô đau nhức rã rời, cô quay người nằm nghiêng, nhăn mặt tìm một tư thế dễ chịu. “Em xin lỗi vì Marcie gọi anh về. Thực sự em chỉ bị nhiễm cúm thôi, chứ không phải viêm phổi như cô ấy nói đâu và em nghĩ chắc là sắp khỏi rồi.”
“Em vẫn còn mệt lắm, tốt hơn hết là anh nên về.” Anh xoa lưng cho cô, không cần nói anh cũng biết cô đang nhức mỏi. Cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man.
Cô ngủ một giấc dài, đến khi thức dậy trông vẫn còn rất phờ phạc và yếu ớt. Thân nhiệt lên xuống liên tục và khi nó lên cao nhất, cô hoàn toàn mê man không biết gì nữa. Rome cởi hết quần áo của cô ra, rồi lau người bằng nước mát, khi cô tỉnh táo hơn chút ít, anh đánh liều cho cô uống một viên aspirin để hạ sốt. Cô có vẻ khá hơn được khoảng một giờ và ngồi trên ghế trong lúc anh thay ga trải giường mới. Anh cho cô ăn bánh quy và uống thêm trà bạc hà, rồi cô lại ngủ tiếp.
Anh ngồi đó cho đến khi hai mắt cứ muốn cụp xuống không thể gượng nổi. Anh không dám để cô một mình, nhưng nếu anh ngủ dưới sàn thì anh lo không biết lúc nào thì cô sốt trở lại để thức dậy đúng lúc. Không chút băn khoăn, anh cởi quần áo và lên giường nằm nghiêng mình bên cạnh, đặt một bàn tay lên người cô để biết lúc nào cô trở mình.
Cô làm anh thức giấc hai lần trong đêm khi trở mình cho đỡ mỏi. Một lần cô nổi một cơn ho dài có tiếng rít, anh nhăn mặt lo âu. Thảo nào Marcie đã lo lắng đến thể!
“Em không sao!”, cô cao giọng, khuôn mặt gầy tái nhợt vênh lên. Anh đặt tay lên má cô, cơn sốt lại ập đến lần nữa, nhưng không biết nói gì để xoa dịu. Cô chằm chằm nhìn anh.
“Em ghét bị ốm.”
“Anh biết”, anh đấu dịu.
“Anh đang ngủ trên giường em đấy”, cô buộc tội. “Anh nói dối. Anh nói với em là anh không ngủ với phụ nữ được. Em thì lúc nào cũng muốn anh ngủ với em, nhưng anh có bao giờ làm vậy đâu. Sao giờ anh còn ở đây nữa, em tỉnh rồi mà?”
Không để tâm đến những điều cô nói, anh mỉm cười thật tươi. Đưa tách trà lên môi, anh giữ cho cô uống cạn. “Anh nghĩ chỉ là không đúng thời điểm thôi. Này cưng, lúc khỏe lại em sẽ hối hận vì đã nói chuyện kiểu thế đấy.”
“Em biết”, cô thừa nhận, rồi bĩu môi. “Nhưng đằng nào sự thật cũng vẫn là sự thật. Rome, khi nào em sẽ khá hơn chứ? Em mệt mỏi vì đau nhức khắp người. Chân em đau, lưng em đau, cổ em đau, đầu em đau, cuống họng em đau, bụng em đau, mắt em đau, thậm chí da em cũng đau! Không sót chỗ nào!”
“Anh không biết đâu cưng. Có thể là ngày mai. Em có muốn anh xoa lưng cho em không?”
“Có”, cô đồng ý ngay lập tức. “Cả chân nữa. Em sẽ thấy khá hơn đấy.” Anh giúp cô cởi váy ngủ ra. Anh nhẹ nhàng xoa bóp những cơ bắp nhức mỏi của cô, mặc dù cô có gầy đi, nhưng anh vẫn thấy mê hoặc bởi những đường nét thanh mảnh, nuột nà của cơ thể cô. Đôi chân dài của cô đẹp tuyệt, mảnh dẻ và thẳng nhưng vẫn tròn trịa. Mông cô là một tác phẩm nghệ thuật đầy nữ tính, hình dáng của nó khiến đàn ông phát điên. Anh đặt bàn tay lên một bên mông mịn như sa tanh, và thậm chí đang ốm thế, cô vẫn khẽ cười.
“Em thích thế đấy. Em thích anh sờ vào người em thế đấy. Khi em khá hơn, anh sẽ yêu em chứ?”
“Chắc chắn rồi”, anh thì thào. Anh chuyển lên massage lưng, cảm nhận những dẻ xương mảnh mai sát bên dưới làn da cô.
“Em muốn có anh nhiều năm nay rồi”, cô nói, những lời nói thốt ra nghèn nghẹt bởi cái gối bên dưới mặt mình, nhưng anh hiểu và hai tay khựng lại một chốc. “Em đã không thân thiện với anh để Diane không phát hiện ra.”
“Còn hơn cả thế,” anh nói giọng âu sầu. “Anh cũng đâu có nhận ra. Em muốn anh bao nhiêu năm rồi?”
“Từ khi biết anh.” Cô vừa nói vừa ngáp, rồi nhắm nghiền mắt lại.
“Cả hai chúng ta đều như vậy.”
Cô mỉm cười và trôi vào giấc ngủ. Không muốn đánh thức cô dậy để mặc lại áo ngủ, anh kéo chăn đắp lên cả hai, tắt đèn và nằm sát vào cô. Anh mỉm cười trong bóng tối. Anh đã căm thù biết mấy cơn sốt kéo dài khiến người cô yếu đi. Nhưng nhờ ốm mà cô nói ra những điều thú vị như vậy. Cô đã thừa nhận điều mà lúc bình thường có đánh đập tra khảo như nào đi nữa cũng không hề hé răng. Anh biết mình sẽ không bao giờ quên những lời này và hy vọng cô cũng không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.