Con Đường Vận Mệnh

Chương 87: Bạch Thiếu Linh Vs Đặng Lâm




“Xin chào bác gái! Con là Bạch Thiếu Linh, còn đây là Lee Honng Sil, có tên Việt Nam là Lý Hồng Sử, Bác cứ gọi nó là Hồng Sử là được rồi.” Bạch Thiếu Linh lấy tư thái người dưới mà giới thiệu, thái độ vô cùng lễ phép.
Mẹ Hoàng Kỳ Phương có chút bất ngờ với thái độ của Bạch Thiếu Linh, bà thông qua bác hai cũng biết cái tên này chính là một tên nhị thiếu du học nước ngoài, rồi tự mình mở một công ty lớn. do vậy tính cách tên này cực kỳ ngạo mạn. nhưng mà thực tế lại khác với bà suy nghĩ.
“ ha ha ha Thiếu Linh! Ha ha mời vào! Hong Sil cậu là người Hàn à” bà tiếp đón nồng nhiệt.
“ dạ Cháu là người Hàn nhưng mẹ cháu là người Việt.” Lý Hồng Sử nhìn thấy thái độ của tên bạn chí cốt, nên cũng ăn the, thái độ nghiêm túc đầy gia giáo.
“ Bác đang nấu lẩu mắn phải không! Ha ha món này cháu cực kỳ thích đấy!” Bạch Thiếu Linh hỉnh hỉnh cái mũi làm bộ giống một con chó nhỏ đang đánh hơi mùi thức ăn.
“ ồ! Câu cũng biết món này nữa à! Tôi tưởng những người trẻ tuổi như cậu sẽ không ăn được món này chứ!” Mẹ Hoàng Kỳ Phương bắt đầu có hảo cảm với chàng thanh niên này.
“ Dạ! lần đầu tiên cháu ăn món này cũng là dì nấu cho cháu ăn đấy!”
“ gì! Tôi nấu cho cậu ăn! Cậu có lầm hay không!” bà có chút khó hiểu.
“ Dạ Không! Bác có nhớ 8 năm trước, trên bãi biển có một thằng bé đi lạc đường không?” Bạch Thiếu Linh liền kể về lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Mẹ Hoàng Kỳ Phương suy nghĩ trong chốc lát, bỗng òa lên một tiếng, tay không ngừng chỉ chỉ!” thỉ ra cậu là thằng nhóc khi xưa giành ăn với con mắm nhà nay! Không ngờ một thằng oát con tham ăn, lại trở nên đẹp trai thế này.”
“ ha ha ha!” khi nghe được những gì mà người nhà Hoàng Kỳ Phương nghĩ về mình Bạch Thiếu Linh có chút xấu hổ. đảnh ngựng ngùng bước vào nhà.
“ bác gái có cần cháu giúp gì không! Thật ra trong khoảng nấu nướng cháu cũng có biết chút ít” 
Bạch Thiếu Linh không ngừng lấy lòng “ Mẹ vợ tương lai”
Đây là một trong những chiến thuật mà cha hắn truyền cho hắn.
Thứ nhất: trong tình yêu, dù đến trước hay đến sau không quan trọng, quan trọng là phải dai, phải mặt dày.
Thứ hai: khi tìm hiểu một cô gái, phải tìm hiểu về gia đình, người thân cô ấy, đặc biệt là mẹ, bởi vì mẹ cô ấy là người thường xuyên chia sẽ với cô gái. Lấy điểm càng nhiều với mẹ cô ấy, sẽ là một lợi thế.
Thứ ba: tạo cho cô ấy một tư tưởng bản thân là một chỗ dựa vững chắc, và đặc biệt không tên tỏ ra mình quá hiểu biết, quá thông minh. Vì như vậy sẽ tạo cho cô ấy một cảm giác quá giả tạo, không đáng tin tưởng.
Chính vì vậy Bạch Thiếu Linh liền nghe theo lời cha hắn, không ngừng lấy điểm với mẹ Hoàng Kỳ Phương.
“ ha ha ha! Thời buổi bây giờ ít có đứa con trai nào biết chuyện bếp núc cả! thôi câu cứ vào thư phòng chơi với bác trai ông ấy đang đánh cờ đấy! chuyện ngoài này để bác lo là được!” Mẹ Hoàng Kỳ Phương cười hòa ái, trong mắt bà Bạch Thiếu Linh hảo cảm tăng thêm mấy phần.
“ dạ! vậy cháu xin phép” Bạch Thiếu Linh cực kỳ lễ phép.
Nhìn thái độ của Bạch Thiếu Linh, Lý Hồng Sử có chút ngây người, tay không ngừng dụi dụi mắt, hắn không thể nào tin được thằng bạn cùng phòng của mình hôm nay lại có thái độ như thế này.
Tranh thủ lúc Bạch Thiếu Linh đi ngang hắn, hắn liền sờ lên trán Bạch Thiếu Linh. “ Bạch Thiếu! nay cậu bị ấm đầu à!”
“ tý về mình sẽ nói! Đây là ba mẹ vợ tương lại của mình! Cậu nói chuyện cho đàng hoàng một ty!” Bạch Thiếu Linh ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói với Lý Hồng Sử.
Hoàng Kỳ Phương nhìn hai chàng trai, cũng có một chút khác sốc với thái độ của hai người, không hề có một chút tính khí một đại thiếu. trong mắt nàng hảo cảm cũng tăng lên thêm vài phần.
Lúc này trong thư phòng Hoàng Quang Hải đang cùng Đặng lão vừa uống trà vừa đánh cờ, nhìn thế cờ trên bàn cũng biết ba nàng bị thua thảm hại đến mức nào.
“ Dạ Cháu chào bác, cháu chào ông!” Bạch Thiếu Linh vừa bước vào thì nhìn thấy Hoàng Quan Hải cùng một ông cụ đang đánh cờ. theo sự điều tra của hắn về gia đình Hoàng Kỳ Phương, thì không có xuất hiện của ông lão này, này thấy thái độ của hai người thì hắn chắc chắn, quan hệ của ông lão này với gia đình Hoàng Kỳ Phương cực kỳ không đơn giản.
“ Ồ! Cậu là!” Hoàng Quang Hải nhíu mày nhìn Bạch Thiếu Linh sau đó lại nhìn về Đặng Lão.
“ ta không quen cậu ấy!” Đặng lão nhàn nhã uống trà và chăm chú nhìn thế cờ trước mặt.
“ Tấn xe! Chiếu!” Đặng lão ngay lập tức hành cờ.
“từ giới thiệu! cậu có biết đánh cờ không! Mau mau giúp! Ta sắp thua rồi!” Hoàng lão không hề có một chút phong phạm của một người đánh cờ ngay lập tứ mời trợ giúp.
“ cháu cũng biết chút đĩnh!” Bạch Thiếu Linh cười hì hì.
Bốn người chăm chú vào bàn cờ, trận đấu trở thêm kịch tính hơn, nhưng với 3 cái tên gà mờ thì làm sao có khả năng thắng được với một lão thống đốc lão làng thế được, thua là chuyện hiển nhiên, nhưng không có nhàm chán như lúc đầu. trong thư phòng liên tục vang lên những tiếng cảm thán.
Không bao lâu Đặng Lâm cũng đi vào khu biệt thự, hôm nay hắn không mang phong phạm của một tên tổng tài, mà theo một phong cách bình dân dễ gần. áo thun quần jean, trên tay còn lỉnh ngĩnh trái cây, còn có hai chai rượu Vodka. Trông hắn lúc này cực kỳ bình dân, giản dị.
Mở cửa cho hắn chính là Bác Hai Hoàng Kỳ Phương, bà ta quan sát một hồi, đôi mắt liếc qua liếc lại sau đó dùng thái độ khinh miệt nói “ cậu là ai! Tìm ai?’
“ cháu là Đặng Lâm, hôm nay cháu cùng với ông cháu đến nhà dùng cơm!” Nhìn thái độ của người đàn bà diêm dúa này, Đặng tổng có chút khó chịu. nhưng vì lệnh ông khó cải, đành phải cười cười nói.
“ a! cậu là cháu của Đặng lão à! Vào nhà đi!” Hoàng mẫu, nghe giọng điệu chanh chua của mà chị chồng, trong lòng bà cũng cực kỳ khó chịu, đây là nhà bà ta hay sao, dù gì cậu ấy cũng là khách của bà mà!”
“ Bác! Đây là!” Đặng Lâm có chút khó hiểu.
“ hà! Bà ấy la chị của bác trai, ha ha ha! cậu vào nhà đi, đến chơi là được, cần chi quà cáp làm gì cho mất công!” tuy miệng nói vậy, thế nhưng Hoàng Mẫu lại đánh giá cao chàng trai này hơn, cực kỳ bình dị, hơn nữa còn biết lễ nghĩa, đến làm khách thì phải có quà.
Nhìn mớ trái cây thêm chai rượu Vodka rẻ tiền lòng bác hai nỗi lên một sự khinh bỉ không hề nhẹ.
“ ông cháu! Đang đánh cờ trong thư phòng với bác trai, cậu vào chơi cùng bọn họ, bên trong còn có 2 người trẻ tuổi như cháu, chắc nói chuyện hợp hơn.” Hoàng mẹ nhắc nhở.
“ vâng!” 
Đang loay hoay bưng ấm trà nguội từ trong thư phòng ra, Hoàng Kỳ Phương bất ngờ chạm mặt Đặng Lâm. “ Xoảng!” âm thanh vỡ đồ vang lên.
“ Tiên!”
“Ma!”
Hai người chỉ ú ớ một từ, rồi sau đó bụm miệng thật chặt.
Lúc này ánh mắt tất cả người trong nhà đang tập trung vào hai người.
“ hai đứa quen biết từ trước rồi à!” Hoàng Mẫu dường nhưng ngửi được mùi mờ ám trong đây 
“ không! Không” ngay lập tức hai người đồng thanh. Càng chứng minh sự mờ ám của hai người.
Lúc này trên phòng trên 3 mỹ nhân kia cũng bước xuống! “ Á! Tiên!” Tiểu Hà liền thất thanh. Ngay sau đó Thanh Ngọc liền bụm miện nàng lại.
Ánh mắt Hoàng mẫu ngày càng đầy thâm ý. Nhìn chăm chú đội trái gái trước mắt.
Bạch Thiếu Linh nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắt tràn đây địch ý nhìn chằm chằm vào Đặng Lâm.
Không suy nghĩ gì nhiều Hoàng Kỳ Phương liền nắm tay Đặng Lâm đi ra ngoài, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tiểu Hà! Hoàng mẫu nhìn Tiểu Hà một cái đầy thâm ý “ tiểu Hà, đây là sao, hai đứa nó quen nhau à”
“ dạ cháu không biết! cháu có việc, à không cháu đau bụng cháu đi nhà vệ sinh!” Tiểu Hà ngay lập tức chạy như ngựa lên phòng.
Sau đó Hoàng mẫu nhìn 2 người còn lại. Minh Hương cùng Thanh Ngọc cũng vờ như không có việc gì chạy lên phòng.
Nhìn hai người bước ra cửa Bạch Thiếu Linh đôi mắt tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm Đặng Lâm.
Đôi mắt đục ngầu cùa Đặng lão có một chút tinh quang lóe lên, một chút sát khí ấy lão cũng có thể nhận ra. Lão liền ho nhẹ “ chuyện người trẻ tuổi để bọn họ tự giải quyết, chúng ta đành cờ tiếp nào.
………………………………………………………………………………………………………
“ cuối cùng! Anh là ai! Sao anh lại đến nhà tôi! Anh có ý đồ gì” Hoang Kỳ Phương cực kỳ tứ giận.
“ hôm nay! Ông nội gọi tôi đến đây xem mắt!” Đặng Lâm có chút ấp úng.
Thật ra hắn đã biết từ lâu, thế nhưng trong tình thế như thế này, hắn phải giả điên, lúc này không điên không được.
“ ông nội! chẳng lã Đặng lão là!” Hoàng Kỳ Phương dò hỏi.
“ Ông nội tôi là Đặng Quốc Phong, còn tôn là Đặng Lâm, cháu nội đích tôn!”
“ không phải anh họ Tiên à!” Hoàng Kỳ Phương chất vấn.
“thì cô cũng đâu phải họ Ma!”
“ Ma Kỳ à! Tôi thật không ngờ chúng ta lại có quen biết xâu xa như thế ha ha ha ha!” Đặng Lâm có chút ngứa da.
“ vậy người bên cạnh anh có biết gì về tôi không?”
“ không! Hôm nay là lần đầu tiên! Ông tôi cũng chẳng nói gì, chỉ bảo là ngày hôm nay đến nhà này ăn uống rồi, giới thiệu một cô gái cho tôi thôi!”
“ chẵng lẻ cô gái ấy là cô!” Đặng Lâm cười hắc hắc.
“ anh có bớt cả rởn được không! Tôi không biết là sao một người như anh lại nhận nhiệm vũ trâu bò đến thế!” Hoàng Kỳ Phương khinh bỉ à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.