Con Đường Vận Mệnh

Chương 135: Toàn Diệt – Hoa Hạ công hội đại bại (1)




“ Hà Bắc! hắn đang ở đâu?” Hà Tây ánh mắt tràn ngập sự ngờ vực hỏi!” thế nhưng người duy nhất có thể trả lời cho hắn rõ ràng là Sát Nhất đã đi cùng Hà Nam. Trả lời cho hắn là một tên lính “ Quèn!”.
Tên lính “ Quèn!” lúc này không còn một chút thái độ hèn mọn bạc nhược như trước mà thay vào đó là một ánh mắt tràn đầy sát khí “ đang ở dưới kia chờ các ngươi!” 
Vừa dứt lời tên lính quèn này ngay lập tức rút thanh loan đao bên hông, một chém bổ làm đôi Hà Tây từ cổ đến tận xương sườn. một đao trực tiếp bổ đôi Hà Tây trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tiếp theo đó không chờ những binh lính xung quanh kịp để ý, 3 tên Ảnh Vệ còn lại cũng một đao chém đôi Tưởng Hà Đông, Tưởng Giang Tô và Tưởng Giang Chính. Trước sự bấc ngờ của bọn chúng.
Một tên tướng lĩnh hét lớn! định nhân tràn trộn quân doanh! Bảo vệ chủ tướng, nói xong hắn cũng vung trường thương của mình giao chiến với bốn tên phản tặc!
Bốn huynh đệ Ảnh Vệ ánh mắt trợ nên trầm trọng, khí thế trên người toàn bộ tỏa ra, chấn nhiếp đối thủ xung quanh, 4 tên võ tướng cũng nhận thức được thực lực của đối phương, thế nhưng cung lên dây không thể buông, bốn tên mang theo trường thương của mình, lăng lệ mà cuồng kích.
Đám binh sĩ đang luốn cuống không biết phải xử lý tình hình như thế nào, thì từ bên ngoài xông vào 3000 bộ binh, Lôi Kiếm Sĩ bộ binh cấp 4 chủ công sức mạnh, nhanh nhẹnh. Bá vương trên mọi chiến trường.
Bất ngờ bị giáp công 5000 quân không cách nào chống đở, hơn nữa chủ tướng của bọn chúng bị giết sĩ khí cùng sức tấn công đại giảm, chỉ trong chốc lát. 5000 quân đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Triệu Kiều hạ lệnh toàn bộ đồ sát, thế là một tràn đầy máu tanh lại diễn ra. Không phải do Triệu Kiều khát máu, thích đồ sát, mà tinh thế trong lúc này không cho phép bắt tù binh. Quân tình vào lúc này vô cùng nguy hiểm đối với Trấn Hải Thành. Cô Tô trấn đang bị uy hiếp trực tiếp. thông tin truyền về, Đông Nam đảo có nguy cơ không thể trụ vững. hơn nữa địch nhân còn đang tiến hành viện binh, để giải vây cho Cô Tô đảo, bắt buộc nàng phải thành công tiêu diệt cụm cứ điểm trên đảo Trà Bản này.
Hơn nữa giờ chiến đấu 5000 quân binh đã bị tiêu diệt, thế nhưng quân đội của nàng cũng bị tổn thất 100 bộ binh cấp 4 và thể lực chỉ còn một nữa, nếu tiếp tục chiến đấu trong trạng thái này, thì ắc hẳn thương vong sẽ gia tăng. Vì để bảo toàn lực lượng Triệu Kiều đã hạ lệnh cho toàn quân nghĩ ngơi cho tới tối.
Còn nàng trực tiếp đi về phía thung lũng chết, chỉ huy đại cuộc. tuy Vương Hỗ thống lĩnh là một võ tướng cấp SS thuộc hàng đứng đầu trong Vô Ưu trấn, thế nhưng, theo nàng, thì cái tên này cũng đầu đất không khác gì tên Lê Giang đầu to nhưng óc trái nho kia.
Tại thung lũng chết đại quân Tưởng Hà Nam đã được tập kích trong rừng, và một chi đội quân quân bao gồm 500 kỵ binh và 100 thương binh được tung ra làm chim mồi.
600 quân sĩ này, quả thật là một đám chết nhat, sau khi biết mình làm nhiệm vụ chim mồi, thì cực kỳ khỗ sỡ, sĩ khí bị giảm một bậc, còn những tên không được chọn thì nét mặt hớn hở, giống như là vui sướng khi người gặp nạn. nhìn thấy tràn cảnh này thì Sát Nhất cực kỳ khinh bỉ cái đám liên quân này. Rõ ràng là không có kỹ luật, không có phép quân, lại càng không có tin thần đồng đội. quả thật là một chi đội quân phế vật.
“ đại nhân! Chúng ta hẳn là bố trí hợp lý, chỉ cần địch nhân chung đầu vào rọ mà thôi.” Sát Nhất lộ ra nét mặt hèn mọn.
“ ha ha ha ha Sát Nhất, nếu như chiến trận này thành công, ta sẽ phong ngươi làm thiên phu trưởng, công thêm một bộ trang bi tinh phẩm lục trang.” Tưởng Hà Nam tỏ vẽ cực kỳ hào phóng.
“ thế nhưng đại nhân! Ta nghĩ ngài cũng có khả năng làm điều đó được đâu!” sát nhất chợt nói một câu không đâu.
“ ha ha ha Sát Nhất đội trưởng, ý ngươi là ta không bằng tên tiểu đệ của ta à! Ngươi yên tâm trong quân đoàn ta là người có năng lực cực mạnh chức vụ hơn hẳn tiểu đệ Hà Bắc của ta! “ Tưởng Hà Nam cũng chưa nhận biết được tình hình nguy cấp của mình ngay tại lúc này. 
“ à! ý ta không phải là như vậy! ý của ta là tên đệ đệ phế vật đó của ngươi đang đợi cùng ngươi uống canh Mạnh Bà!” lúc này Sát Nhất để lộ ra toàn bộ sát khí bản thân. Khí thế bức người của hắn trực tiếp chấn nhiếp mọi hộ vệ xung quanh.
“ không! Hổn đãn! “ Tưởng Hà Nam gầm lên, hắn ngay lập tức nhảy lên ngựa, ý định thoát khỏi vòng vây. Thế nhưng hắn chỉ vừa mới đặt một chân lên ngựa, thì chiếc chân trụ đã bị chém thành hai khúc lập tức ngã xuống, với ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Ngay trong lúc Sát Nhất hành động, thì 20 tên Ảnh Vệ hắn mang theo cũng ngay lập tức ra tay, trong chớp nhoáng hạ sát các mục tiêu quan trọng.
Bất ngờ xung quang 2000 kỵ binh cấp 4 Nghê Kỵ cũng từ trong nơi ẩn nấp ào ào xông ra chấn nhiếp toàn bộ đội hình đối phương, không một kẽ hở, không một tên trốn chảy, toàn quân bị diệt, chỉ còn mỗi Tường Hà Nam đang thoi thóp.
Hắn vẫn còn sống, không phải là Sát Nhất không ra tay, mà là tên này còn một chút tác dụng, dù gì thì hắn vẫn là một tên thống lĩnh có thể chỉ huy 3000 quân thì trong tay hắn cũng hẳn có không ít tin tình báo.
Nửa giờ sau, 500 kỵ binh cùng 100 kỵ binh bị bị rơi vào ổ tập kích bị tiêu diệt không còn một móng. Cứ như vậy hơn 1 vạn 2 ngàn quân đã bị ra đi không còn.
Vào lúc này Tưởng Hà Nam đã bị trói như một đòn bánh tét, đầu tóc rối tung rối mù, hơn nữa hắn còn đang bị trọng thương, nếu không cứu chữa thì trong vòng một giờ nữa hắn sẽ chết.
Thế vào lúc này trước mặt hắn là một vị mưu thần, từ trên thân thể vị mưu thần này toát ra một thần thái kinh người, ngạo thị thiên hạ, ngay cả gia chủ của hắn cũng không có được phong thái và khí chất như vậy.
“ ngươi là ai! Mau thả ta ra, ta là cháu trai của Tưởng Trùng Khánh, tứ đại gia tộc đế đô, các ngươi khôn hồn mau thả ta ra, ta còn cho các ngươi một chút phân lượng gia nhập cự đại thế lực, nếu sông ta sẽ cho các ngươi chết không trốn dung thân!” Tường Hà Nam lớn tiếng uy hiếp quát.
Đối diện với hắn vị mưu thần kia, không nói lời nào mà lộ ra một nụ cười mê người. quả thật Triệu Kiều vừa mang khí thái của một vị mưu thần đứng đầu thiên hạ, vừa mang một nhan sắc tuyệt nhân, có thể làm say thành đổ vách.
Nụ cười trên khuôn mặt nàng càng tôn thêm thần thái, khiến cho Tưởng Hà Nam đang đau đớn vì vết thương cũng đã quên đi sự đau đớn, một đôi mắt heo nhìn chằm chằm một vị mỹ nhân. Dường như muốn ăn thịt nàng. 
Trong đầu óc hắn hiện lên bao ý tưởng biến thái, thế nhưng một cú vỗ như trời giáng vào vết thương của hắn, khiến hắn trở lại với thực tại.
“ tặc tử to gan! Giang vô lễ với đại nhân!” Vương Hổ gầm lớn.
“ đại Nhân! Hừ! thì ra ngươi chính là con ranh Ma Kỳ! ngươi cũng khá là to gan lớn mật dám tập kích bọn ta! Hừ! ta đã ghi nhớ diện mục của ngươi rồi! từ nay về sau! Gia đình, dòng họ ngươi! Con em ngươi! Bạn bè ngươi sẽ chịu tất cả sự trả thu của Tường Thị gia tộc! một đám mạt rệp dân đen cũng dám chống lại Thiên Quốc bọn ta ư! Ha ha ha! các ngươi lũ mọi rợ nam di mau giết ta đi! Mau giết ta đi! Ha ha ha!” Tưởng Hà Nam lại cuồng hống.
Hắn giống như là muốn lập đại công! Chỉ cần có diện mục con tiện nhân kia! Thì với sức ép từ thế giới bên ngoài, hắn tin tường là có thể tìm tới 18 đời tổ tông nhà con tiện nhân kia. Đến lúc đó! Hắc hắc! tất cả gì của con tiện nhân đó đều là của hắn, thành trì, tài nguyên, quân đội. ngay cả thân hình của con tiện nhân đó nửa quả thật là rất ngạo nhân.
Sắc mặt Vương Hổ đen lại, hắn muốn một quyền oanh sát con chó hoang cắn bậy này. Thế nhưng Triệu Kiều vẫn điềm tỉnh nói “ Tưởng Hà Nam, năm lực kém, thực lực có hạn, ăn hại có thừa, chiến tích kém cõi, trong vòng 1 ngày tổn thất trên 12 ngàn quân, xem ra ngươi có một cái thành tích không tệ à!”
“ ngươi yên tâm với cái miệng dơ bẩn của ngươi, thì ta sẽ không cho các ngươi chết sớm vậy đâu.! Vương Hổ trị thương cho hắn, sau đó hành hạ hắn đến sống dở chết giỡ! Chỉ cần hắn không chết muốn làm sao thì làm!” Triệu Kiều Hạ lệnh.
“ vâng!” Vương Hổ gầm lớn, ngay lập tức hắn dùng đôi chân to khỏe của mình mà dẫm lên vết thương của Tưởng Hà Nam, khiến hắn giống như vừa đi vào 18 tầng địa ngục. chưa dừng lại ở đó, 4 chi còn lại cũng bị oanh oanh liệt liệt mà bị giẫm nát. Ngay cả cái chi giữa cũng không tha, một mực thành tương mới thôi.
Lúc này Tưởng Hà Nam giống như một con chó chết đầu đường, hắn chỉ biết rên rỉ trong khi đó cổ họng của hắn đã khô khốc, không la thanh tiếng,. lúc này hắn lại được nhét vào miệng một viên thuốc chữa thương, vết thương nhanh chóng được phục hồi, và sau đó lại một tràn cảnh tra tấn dã mang lại diễn ra.
“ tiểu đệ đệ! à! Ngươi khốn khổ không? Ngươi đau đớn không? muốn được giải thoát không?” lúc này Triệu Kiều mới lên tiếng một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.