Ninh Vãn mở to hai mắt không thể tin được, gian nan mở miệng: "Chị con?"
Mẹ Ninh rũ xuống mí mắt, "Ân, là chị ruột."
Rốt cuộc, nước mắt Ninh Vãn tích tiểu thành đại từ từ lăn nhẹ trên gò má.
Giọng nói ẩn chứa tia tuyệt vọng nhẹ hỏi: "Cha mẹ biết con sắp chết rồi nên tìm một người chị ruột từ đâu tới để nhà của chúng ta có người kế tục có phải hay không? Con còn chưa có chết liền có người tới thay vị trí của con nếu con đã chết, cha mẹ có phải quên mất con hay không?" Càng nói càng kích động, dứt lời liền nhổ kim truyền trên tay, xoay người xuống giường mặc kệ trên tay chảy máu cũng mặc kệ, xỏ nhanh giày rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cha Ninh mẹ Ninh đến khi Ninh Vãn ra khỏi phòng bệnh mới phản ứng lại lớn tiếng kêu gọi: "Tiểu Vãn.....Tiểu Vãn!" Ngại sắc mặt Ninh Sơ khó coi đứng ở một bên, cha mẹ Ninh cũng không có đuổi theo Ninh Vãn, bởi vì Ninh Vãn ở cái này bệnh viện lớn lên, so với họ còn quen thuộc bệnh viện hơn, cho nên không lo sẽ lạc.
Mà Ninh Vãn lúc này sau khi chạy khỏi phòng bệnh liền hướng thang máy chạy tới liền đụng vào một người, lau đi nước mắt thấy rõ người đỡ mình là ai.
Giọng nói dày đặc, khóc nức nở nói: "Bác sĩ..."
"Bác sĩ, cha mẹ tôi không biết từ nơi nào đưa đến một người chị ruột, có phải họ không cần tôi nữa. Anh nói cho tôi biết, có phải bệnh của tôi thật sự trị không được, phải không?."
"Sẽ không.."
"Bác sĩ, anh nói thật cho tôi biết đi." Ninh Vãn đẩy nhẹ ra Dịch Hân, mắt tràn đầy hơi nước nhìn Dịch Hân.
Dịch Hân dưới ánh nhìn như vậy có chút đau lòng, duỗi tay nhẹ nhàng lau nàng nước mắt.
"Nam chủ Dịch Hân độ hảo cảm tăng 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 75."
"Tôi...." Còn chưa kịp nói, Ninh Vãn lảo đảo ngã về sau.
Dịch Hân vội duỗi tay đỡ lấy Ninh Vãn, sờ sờ trán của nàng, cảm giác lạnh kinh người, ôm ngang Ninh Vãn chạy về phòng bệnh của nàng, lại thấy được tay nàng còn chảy máu, từng giọt rớt trên sàn nhà tạo ra một đóa hoa anh đào nhỏ màu hồng nhạt.
Nhíu mày nhanh chóng đi đến phòng bệnh, ở cửa phòng bệnh Dịch Hân thấy được gia sư của Ninh Vãn.
Lục Minh hiển nhiên bị doạ sợ với biến cố lần này.
Mà Dịch Hân lại không kịp quản, thẳng chân đá văng cửa đi vào, đem Ninh Vãn nằm lên trên giường xử lý tốt vết thương trên tay, sau lại nhìn về phía ba người trong phòng.
"Bác sĩ, Tiểu Vãn......" Cha Ninh dẫn đầu đã mở miệng.
"Người bệnh tình huống không ổn định, từ lúc nằm viện đến bây giờ, mấy ngày nay đã té xỉu hôn mê hai lần, hiện tại chỉ có thể dựa mỗi ngày truyền máu cho nàng để duy trì." Dịch Hân nói nghiêm túc.
"Cốt tủy.. Cốt tủy đã tìm được rồi." Mẹ Ninh vội vàng mở miệng, nắm tay Ninh Sơ ở phía sau đi lên.
"Ghép đôi hoàn thành xong có thể chọn thời gian cấy ghép."
Ánh mắt Ninh Sơ không tình nguyện, lại chỉ có thể cúi đầu cái gì cũng không nói.
Lúc này Lục Minh từ bên ngoài phòng bệnh đi đến, "Mấy người có hỏi qua ý kiến Ninh Sơ không?"
"Nàng là chị của Tiểu Vãn, Tiểu Vãn là em ruột của nàng, nàng có lý do gì để cự tuyệt?" Cha Ninh liếc mắt nhìn Lục Minh.
Mà Dịch Hân đối với tranh cãi trước nay đều trầm mặc, điều hắn để ý là Ninh Vãn cớ tìm được cốt tủy hay không.
Không biết từ khi nào hắn bắt đầu quan tâm đến Ninh Vãn.
Ninh Sơ cười chua xót: "Đó là em gái tôi, tôi sao có thể không cứu em ấy.."
Lục Minh chỉ nói: "Em không tình nguyện liền thì cha mẹ em có thể làm gì? Cha mẹ có thể cưỡng ép được em sao? Cha mẹ em sao có thể bất công đến cực điểm như vậy? Chỉ lo đến sống chết của em gái em còn không để bụng thân thể em có khỏe mạnh hay không?"
~~~~775 từ~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)