Con Đường Đại Đạo

Chương 53: Luyện Hóa Pháp Kỳ






Cũng may anh chàng liền rất nhanh tỉnh táo lại, mau tay chụp lấy bộ pháp kỳ này rồi nói.
-Không chê, không chê hê hê! sao ta có thể chê được cơ chứ, chà chà mấy cây cờ này thấp nhất cũng là tiên khí hay thần khí gì đó chứ hả? Có phải phất một cái núi sông vỡ nát, nhật nguyệt ảm đạm, thần cản sát thần phật cản sát phật không?
Trịnh Trung Cơ nghe thế cơ mặt khẽ giật giật, vốn còn tưởng thằng cha này tính tình có gì thay đổi, bây giờ chỉ sợ so với lần đầu gặp da mặt đã dày lên không ít.
-Lâm Đĩnh ngươi khẩu vị cũng lớn quá đó, tiên khí, thần khí không có, năm cây cờ này chỉ là một bộ pháp khí đặc thù mà thôi!
Lâm Đĩnh vừa nghe thế thì có vẻ thất vọng, Chư Thiên dường như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì liền khẽ mỉm cười nói.
-Ha ha ngươi cũng không cần như thế, bộ Ngũ hành pháp kỳ này cũng không phải là loại pháp khí bình thường đâu, nếu biết cách dùng tốt thì có thể sánh ngang một kiện pháp bảo đấy.
Người tu luyện theo cảnh giới ngày càng nâng cao thì có thể sử dụng được những pháp khí uy lực càng mạnh, như Sơ nhập tu giả thì có thể sử dụng Linh khí, Chân tu luyện giả thì có thể sử dụng Pháp bảo, càng lên cao thì vũ khí sử dụng uy lực càng mạnh mẽ, nhưng cũng cần cảnh giới tương ứng mới có thể thôi động, giống như một đứa trẻ thì chỉ có thể sử dụng một thanh đao 3kg nhưng một người trưởng thành lại có thể sử dụng thanh đao 10kg vậy.
Thực ra trong lòng Lâm Đĩnh cũng biết Tiên khí, Thần khí gì gì đó có đặt trước mặt thì hắn cũng không nhấc lên nổi, chứ đừng nói gì mang nó đi chém giết, ngay cả bộ pháp kỳ trước mặt này chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thôi chứ đừng mong sờ mó gì đến.

Đang lúc tâm trạng Lâm Đĩnh đã gần chìm xuống đáy cốc thì Chư Thiên lại lên tiếng.
-Ha ha có phải ngươi đang nghĩ bộ pháp kỳ này với cảnh giới hiện giờ của ngươi thì không thể thôi động được có phải không?
Nghe thế thì Lâm Đĩnh khẽ giật mình, trong lòng lóe lên hy vọng hỏi dồn.
-Không lẽ có phương pháp nào có thể giúp ta khu động được nó sao?
Chư Thiên nghe thế liền gật đầu khiến hô hấp của Lâm Đĩnh trong phút chốc bỗng dồn dập cả lên, “trời ạ! thử nghĩ mà xem tu sĩ Phàm cảnh trong người chưa có pháp lực lại có thể sử dụng Pháp khí, giống như một người cầm súng và một người cầm đao chiến đấu với nhau vậy, nếu dùng tốt chính là miễu sát đó, trong cùng cấp chỉ sợ là không có đối thủ à nha.”
Thấy hô hấp Lâm Đĩnh ngày càng nặng nề, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng , khóe môi Trịnh Trung Cơ khẽ nhếch mở miệng nói.
-Như ta đã nói đây là một bộ pháp kỳ đặc thù, chỉ cần là tu sĩ đều có thể động dụng được, đương nhiên là cần phải có một phương pháp xử lý đặc thù mới có thể để cho tu sĩ Phàm cảnh khu sử .
Nhìn Lâm Đĩnh gấp đến độ luống cuống, nói năng lộn xộn, như kiến bò trong trảo Trịnh Trung Cơ liền phá lên cười rồi nói.
-Ha ha, ngươi cũng không cần như vậy, cờ đã đưa cho ngươi rồi chẳng lẽ ta còn có thể lấy lại hay sao? đừng gấp phương pháp sử dụng sẽ đưa cho ngươi ngay đây.
Vừa nói xong Trịnh Trung Cơ liền điểm một ngón tay lên trán Lâm Đĩnh, vô số tin tức liền ập vào trong đầu hắn, phải mất một lúc sau Lâm Đĩnh mới có thể hồi tỉnh lại, đang định chắp tay thi lễ thì Trịnh Trung Cơ vốn đứng đó đã biến mất tự bào giờ, hơi ngẩn ra một chút rồi Lâm Đĩnh liền khẽ khom người vái một cái, sau đó quay người vào phòng đóng cửa bế quan.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đĩnh được sờ tận tay món đồ cao cấp như vậy, thế cho nên bây giờ trong lòng Lâm Đĩnh vô cùng hưng phấn, vừa đóng cửa xong liền lập tức móc bộ Pháp kỳ ra xem.
Bộ pháp kì này không biết làm bằng vật liệu gì mà sờ lên cảm giác rất mượt mà, trơn bóng như da thịt thiết nữ khiến Lâm Đĩnh yêu thích không muốn buông tay.
Trên mỗi lá cờ đều được khắc họa từng bức đồ án huyền ảo, thi thoảng dường như còn khẽ nhấp nháy như muốn sống lại, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.
Càng nhìn Lâm Đĩnh càng ngứa ngáy chỉ hận không thể lập tức luyện hóa toàn bộ, bước đầu tiên chính là chích máu nhận chủ, sau đó chính là sử dụng chân khí trong cơ thể ân cần chăm sóc, tế luyện đến khi nào đạt được một tia liên hệ với một lá pháp kì trong đó, coi như là đã thành công một nửa, với thực lực của Lâm Đĩnh hiện nay cho dù liều mạng dốc sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhập chủ một lá pháp kì trong đó mà thôi.
Đang lúc định bắt tay vào luyện hóa thì sách linh trong đầu hắn liền bất ngờ lên tiếng.
-Này Lâm Đĩnh có phải ngươi muốn theo phương pháp kia luyện hóa pháp kì không?
Nghe được sách linh lên tiếng Lâm Đĩnh hơi giật mình, nhưng cũng biết con hàng này nhất định không có việc thì không lên điện tam bảo, thế nên anh chàng vô cùng thành thật trả lời.
-Đúng vậy ta đang định luyện hóa chúng, chẳng lẽ ngươi cảm thấy phương pháp luyện hóa có vấn đề gì à?
Sách Linh:
-Phương pháp luyện hóa thì không có vấn đề, chỉ là nếu ngươi làm như vậy thì chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một lá pháp kì, mà lại không thể phát huy đến uy lực cao nhất của chúng!
Lâm Đĩnh vừa nghe đến đây trong lòng khẽ động liền hỏi lại.
-Không lẽ ngươi có phương pháp khác có thể giúp ta khu động bộ pháp kì này?
Sách linh:
-Phương pháp thì đúng là có thật nhưng phải xem ngươi có muốn không cái đã, phải biết có lợi tất có chỗ hại, chẳng có gì là hoàn mỹ đâu!
Lâm Đĩnh:
-Hừ, tình trạng của ta hiện giờ có lẽ ngươi đã rõ, cái tu tiên giới này cũng chả phải là nơi yên lành gì, mà thực lực của ta lại quá yếu, tùy tiện một tên tu sĩ có chút pháp lực trong người cũng đủ để cho ta chết cả vạn lần, nếu không may mắn được mang đến núi Thông Thiên, nói xui xẻo một chút có lẽ giờ này đã bị người khác giết chết hoặc vào bụng yêu thú từ lâu rồi.
-Nói cho cùng là cũng tại thực lực của ta quá yếu, nay có một lá bùa bảo mệnh ở trước mắt ngươi bảo ta có thể không nắm lấy sao? Mà bùa bảo mệnh càng mạnh thì cơ hội sống sót của ta lại càng cao, cho nên ngươi có phương pháp gì có thể khu sử bộ pháp kì này thì nói ra đi, uy lực càng mạnh càng tốt, cho dù phải trả giá đắt một chút cũng đáng, còn hơn là mất mạng.
Sách linh:
-Hắc hắc xem ra ta đã hơi xem thường ngươi rồi, ngươi có thể nhìn ra tình cảnh của mình coi như còn có chút đầu óc, muốn luyện hóa và phát huy uy lực của bộ pháp kỳ này đến tận cùng thì có rất nhiều cách, chỉ là với thực lực của ngươi bây giờ quả là quá yếu, cho dù luyện hóa hoàn toàn cũng chỉ miễn cưỡng phát huy ra một phần trăm uy lực của nó mà thôi.
Lâm Đĩnh:
-Ta mặc kệ, một phần trăm thì một phần trăm, mau nói cho ta phương pháp luyện hóa đi!
Sách linh:

-Đừng nóng, đầu tiên nếu ngươi muốn hoàn toàn sử dụng pháp kì, chỉ có một biện pháp duy nhất là luyện hóa nó thành pháp khí bản mệnh, làm vậy chỗ tốt đương nhiên là rất nhiều, có thể khu sử uy lực lớn nhất của pháp kỳ, nhưng chỗ dở là nếu để cho pháp kỳ bị tổn hại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì ngươi cũng toi luôn!
Lâm Đĩnh nghe thế thì mặt có hơi tái nhưng suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.
-Sách linh với nhãn lực của ngươi thì bộ pháp kì này có thể chịu được công kích cỡ nào?
Sách linh:
-Ta đã xem qua rồi chất liệu bộ pháp kỳ này rất đặc biệt, ta cũng không thể hoàn toàn nhìn ra toàn bộ nhưng chịu một kích toàn lực của Đại năng có lẽ không thành vấn đề.
Lâm Đĩnh nghe thế khẽ thở phào một hơi khẽ nói.
-Hừ! Đại năng à? Cũng không dễ gặp như vậy, với thực lực của tà bây giờ mà gặp phải cao thủ bậc đó có làm gì cũng vô dụng, ta cũng không tin số mình đen như chó mực, được rồi sách linh mau nói cho ta biết phương pháp luyện hóa đi.
Sách linh:
-Ngươi đã quyết tâm thì ta cũng không còn gì phải giấu nữa, còn nhớ Tâm Luyện Thuật lần trước ta dạy cho ngươi chứ, nó không những là thuật chế khí mà còn là thuật luyện hóa pháp khí, nhưng như vậy là chưa đủ, để luyện hóa hoàn toàn bộ pháp kỳ này, ngươi còn phải lấy tinh huyết bản thân làm vật dẫn, sau đó sử dụng Tâm Luyện Thuật khắc lên ấn ký của mình đạt đến tình trạng cộng minh với bảo vật, mới có thể thu vào trong cơ thể ân cần săn sóc, lúc cần thiết có thể lấy ra đối địch.
Lâm Đĩnh nghe sách linh nói xong liền không chút do dự làm theo, khẽ vung dao lên cổ tay liền rách ra một đường lớn, máu huyết của Lâm Đĩnh liền phun ra như suối ướt đẫm Ngũ Hành kỳ pháp khí, Lâm Đĩnh tuy đau muốn chết nhưng vẫn cắn răng đề khởi tinh thần dụng tâm thi triển Tâm Luyện Thuật luyện hóa Ngũ Hành kỳ.
Sau một ngày một đêm cánh cửa phòng Lâm Đĩnh chầm chậm mở ra, một thân ảnh hư thoát, lung lay, với sắc mặt trắng bệch dọa người từ từ bước ra.
Lâm Đĩnh cũng không lường được là luyện hóa bộ Ngũ Hành kì kia lại khiến máu huyết toàn thân của hắn tiêu hao mất một phần ba, nếu đổi lại là một người bình thường bị mất 1/3 máu huyết, thì có lẽ đã có nguy hiểm đến tính mạng rồi, còn may Lâm Đĩnh hắn tu vi đã có chút thành tựu mới miễn cưỡng chịu được, nhưng cũng không phải dễ chịu gì, chỉ là trong lòng Lâm Đĩnh vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá, thân thể hắn bây giờ yếu ớt đến mức tu sĩ Phàm cảnh tầng ba tầng bốn cũng có thể dễ dàng đánh ngã, nhưng nếu là quyết đấu sinh tử thì chỉ sợ mười tên Nguyễn Trường chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Cố gắng ổn định thân hình Lâm Đĩnh liền gắng gượng đi gặp bọn Trương Bình Phàm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.