Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 33: Xuất ngoại




Diệp Cẩn Niên không ngờ, cô nôn nóng đứng chờ một tiếng ở ngoài cửa thư phòng, khi cánh cửa đó từ từ mở ra, thì điều đầu tiên cô nhận được, lại là lời tuyên bố của Thiệu Thiên Ngạo, quyết định đưa cô cùng ra nước ngoài sinh sống.
Nghe Thiệu Thiên Ngạo nói như vậy, Lâm Vũ Phỉ vốn tâm trạng đang có chút thấp thỏm, sự uể oải vừa xuất hiện lúc nãy, ngay lập tức trong mắt không giấu nổi niềm vui, mà sắc mặt Lâm Thụy cùng với Chú Vu vừa mới trở về nhà họ Thiệu, đều hơi thay đổi.
"Cháu muốn ở lại." Lời Thiệu Thiên Ngạo vừa dứt, Diệp Cẩn Niên liền lên tiếng nói.
Trước đó Lâm Thụy cũng đã cảnh báo cô, có thể Thiệu Thiên Ngạo sẽ đưa cô ra nước ngoài, mấy ngày nay hành lý chỉ được thu xếp cho một mình Thiệu Thiên Ngạo, Diệp Cẩn Niên vốn cho rằng mình có thể được ở lại, nhưng không ngờ, tất cả đều bị vụ ám sát đột ngột này làm cho hỏng bét.
Rất có thể, Long Việt đã tìm ra vị trí của chị gái, cô cũng muốn tìm ra được kẻ ám sát phía sau từ phía Lâm Vũ Phỉ, bây giờ sao cô có thể rời đi được?
"Nhạc Nhạc." Thiệu Thiên Ngạo ngồi ở vị trí chủ vị, không vui sắc mặt sa sầm xuống, mặc dù cơn phẫn nộ hiển thị giữa lông mày đã giảm đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo khí thế khiếp người, không nghi ngờ gì.
Diệp Cẩn Niên uất ức cắn cắn môi, lông mi thật dài rủ thấp xuống, bộ dáng này lọt vào trong mắt Thiệu Thiên Ngạo, vẻ không vui trước đó dần dần rút đi, ông thở dài kéo Diệp Cẩn Niên đến bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn hơn rất nhiều, dỗ dành: "Nhạc Nhạc, nghe lời nào."
"Cách đó không lâu, ngài nói sẽ để tiểu thư Nhạc Nhạc ở lại, ở bên Anh chưa sắp xếp được cơ mà," Chú Vu rõ ràng vẫn chưa biết được tình hình, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Cẩn Niên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không đành lòng thường thấy, ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc vừa mới thích ứng được nơi này, đột nhiên rời đi không biết bệnh tình có tái phát lại hay không, hơn nữa trường học cũng phải sắp xếp lại…"
Lâm Thụy liếc trộm Thiệu Tư Hữu, không nhìn ra được suy nghĩ trên khuôn mặt anh, lời nói của Chú Vu rõ ràng đang hy vọng hắn sẽ vịn vào bệnh tình của Niên Nhạc Nhạc để nói mấy câu giữ cô ở lại, mà Thiệu Tư Hữu vẫn giữ im lặng từ lúc ra khỏi thư phòng đến giờ, rõ ràng cho thấy đã cùng ông cụ đưa ra thống nhất, vậy hắn có nói thêm gì, e rằng cũng chỉ là vô dụng.
"Nhạc Nhạc đi Anh cùng tôi, sẽ có nhà họ Niên và nhà ngoại Nhạc Nhạc cùng chăm sóc, về phần trường học… Tôi vốn cũng không định để Nhạc Nhạc đi học ở trường, nhà Bố Tư Nặc sẽ sắp xếp người phù hợp dạy cho Nhạc Nhạc, sáng sớm ngày mai người nhà Bố Tư Nặc sẽ đến đón người."
Trước sự im lặng của Lâm Thụy, vẻ lo lắng trên mặt Chú Vu cũng được xua tan, rõ ràng Thiệu Thiên Ngạo không còn đủ kiên nhẫn tiếp tục đề tài này nữa, sau khi nói mấy câu với ngụ ý không cho phép giãi bày xong, liền xoay người trở về phòng, nhân tiện căn dặn Chú Vu, thu dọn hành lý cho Diệp Cẩn Niên.
Thiệu Thiên Ngạo vừa mới đứng dậy rời đi, Diệp Cẩn Niên liền quay đầu, đem ánh mắt chất vấn chuyển lên trên người Thiệu Tư Hữu, vừa đúng lúc, tầm mắt của anh cũng đang đổ về phía cô.
Lâm Thụy không chịu giúp mình, rõ ràng là vì anh.
Vậy mà, ánh mắt Thiệu Tư Hữu nhìn sang, giống như cưng chiều nhìn một đứa bé bốc đồng, trong đôi mắt đó, ngoài sự kiên định ra, không có chút dung túng nào.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy phản ứng lúc này của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy trong mũi có chút chua xót, thậm chí có một tia uất ức.
Dùng sức cắn cắn môi, cố gắng đè nén cảm giác uất ức không nên có xuống, cô là Niên Nhạc Nhạc, sẽ phải thực hiện thân phận của Niên Nhạc Nhạc, nếu đại cục đã định, cô phải làm thế nào đây?
Diệp Cẩn Niên đứng dậy có chút chênh vênh, vừa rồi đã đứng trong thời gian dài, mắt cá chân bị thương đau đến kim châm muối xát.
Theo động tác của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cũng đứng lên, định dùng cánh tay không bị thương đỡ cô, lại bị Diệp Cẩn Niên vội tránh về phía sau.
Đưa mắt nhìn Chú Vu đỡ Diệp Cẩn Niên lên tầng, ánh mắt Thiệu Tư Hữu tối sầm, u ám.
Lâm Thụy thầm kêu khổ trong lòng, nguyên nhân ông cụ muốn đưa Niên Nhạc Nhạc đi đã quá rõ, tính tự kiềm chế của Thiệu Tư Hữu từ trước đến giờ đều rất mạnh, nhưng vừa rồi hắn ngồi bên cạnh anh, vẫn cảm thấy trên người anh đang đè nén cơn giận.
Nhất là thời khắc Niên Nhạc Nhạc cự tuyệt không cho anh đỡ, trên người anh tản ra cái lạnh rõ rệt, khiến cho bản thân hắn thân là bạn đồng hành cũng cảm thấy kinh hãi.
Lo lắng liếc nhìn Lâm Vũ Phỉ không biết nguy hiểm vẫn còn đang âm thầm đắc ý ở một bên, cái con bé không biết chừng mực này, trong thời điểm như thế này lại còn muốn đắc ý, nhận lấy lửa giận của Tư Hữu rồi, hắn còn có thể ngăn chặn được hay sao?
*
Suốt cả đêm, Diệp Cẩn Niên ngồi ở bên cửa sổ cho đến khi trời sáng choang, cảm xúc ban đầu đã bình ổn, ngoài việc tiếp nhận thật sự ra cũng chẳng còn cách nào khác.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc." Chú Vu gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói lọt qua cánh cửa ngăn cách truyền vào: "Ông cụ nói cô chuẩn bị một chút, người đón cô sắp đến rồi."
"Cháu biết rồi." Vừa lên tiếng mới biết giọng nói của mình có chút khàn khàn, Diệp Cẩn Niên đi tới bên giường nhét điện thoại vào trong túi, laptop và các đồ đạc cũng đều được dọn dẹp sạch sẽ, cô dường như không có gì mà không mang theo.
Nhìn khắp xung quanh một vòng, Diệp Cẩn Niên khẽ cười, kéo cửa đi ra.
"Niên Nhạc Nhạc, ai cho phép em đi!" Trong hành lang, Thiệu Mục Ân hai mắt hồng hồng, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên mở cửa, lập tức nhìn chằm chằm cô, quát.
Tối hôm qua cậu vẫn theo lệ thường, đến phòng Taekwondo luyện tập, khi trở về mệt đi ngủ, sáng dậy mới biết thông tin Diệp Cẩn Niên phải đi, đầu tiên là chạy đến phòng Thiệu Thiên Ngạo, lại bị ông quở mắng cho một trận quay trở về.
Diệp Cẩn Niên đi tới vuốt vuốt đầu Thiệu Mục Ân, đột nhiên phát hiện ra động tác này có chút giống với cách Thiệu Tư Hữu vẫn làm với mình, vì vậy định rút tay về.
"Này, ai cho em bỏ tay ra!" Tay Diệp Cẩn Niên vẫn còn chưa kịp dời đi hoàn toàn, Thiệu Mục Ân liền giữ tay cô, đem nó đặt lại lên trên đầu mình, miệng mím chặt tức giận, lớp sương mù trên đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa tan đi.
"Nhạc Nhạc, phải đi rồi." Nghe thấy động tĩnh ở trên tầng, giọng nói Thiệu Thiên Ngạo vang lên, Diệp Cẩn Niên cảm thấy bàn tay Thiệu Mục Ân kéo tay mình dùng lực mạnh.
Nhìn bộ dạng khổ sở của cậu bé, Diệp Cẩn Niên không nhịn được lên tiếng an ủi: "Rất nhanh là được nghỉ rồi, đến lúc đó có thể đi thăm tôi."
"Anh mới không cần đi thăm em." Thiệu Mục Ân theo thói quen phản bác lời Diệp Cẩn Niên, sau đó lại cắn cắn môi, nói nhỏ: "Biết rồi, đồ ngốc."
Đây hình như là lần đầu tiên Thiệu Mục Ân ngoan ngoãn nghe theo lời mình, khóe miệng Diệp Cẩn Niên cong lên, sự lo lắng đè nén trong lòng Diệp Cẩn Niên cả một đêm lúc này mới dần dần tiêu tan đi một chút.
Máy bay cất cánh, Diệp Cẩn Niên tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu tất cả đều là tin tức nhận được từ Long Việt trước khi lên máy bay.
Hôm qua, cô thông báo với Long Việt, tạm thời không thể qua đó được, muốn hắn gửi email về vị trí chỗ ở của chị gái, mãi đến khi gần lên máy bay mới nhận được thư phúc đáp của hắn.
Không ngờ, đáp án Long Việt đưa cho, lại là thành phố Kỳ Lâm.
Thì ra, cô và chị gái vẫn sống trong cùng một thành phố, nhưng bây giờ, lại thật sự cách xa nhau ngàn dặm rồi.
"Tiểu thư Nhạc Nhạc, cái này là lúc sáng Đại thiếu gia bảo tôi giao nó cho cô." Thành Y trên người là bộ quần áo màu xanh lam thoải mái, đưa thứ cầm trong tay cho Diệp Cẩn Niên.
Lúc rời khỏi nhà họ Thiệu, Thiệu Tư Hữu cũng không tiễn cô đi, Diệp Cẩn Niên lên tiếng trả lời quay đầu đi, mùi thơm dìu dịu truyền đến, đập vào mắt cô là những cánh hoa màu đỏ xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.