Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 6: Vân Thiên Phường




“Tiểu thư, người thực sự muốn đến Vân Thiên Phường ư?”
Thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, một thân tử y xinh đẹp, gương mặt như ẩn như hiện dưới chiếc khăn che mặt cùng màu, gió thổi khiến khăn che phất phơi khiến người ta không khỏi liên tưởng đến gương mặt dưới khăn che, trên người lại mang khí chất tao nhã, nhưng lạnh nhạt xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Người nào đi ngang cũng ngước nhìn Bạch Tử Linh, có người còn muốn đến gần làm quen nhưng vừa bước lại gần, lại bị Bạch Tử Linh xoay người đi nơi khác, người đó thấy vậy liền xấu hổ bỏ đi.
Sau khi rời khỏi tiệm y phục, Bạch Tử Linh liền bảo Thanh Nhi dẫn đường đến Vân Thiên Phường. Trên đường đi, Thanh Nhi không ngừng truy cứu vấn đề này, khiến nàng có chút đau đầu.
“Ta nói đùa với muội bao giờ?” Để xem, sau khi thắng được tiền của Đỗ gia, nàng hẳn nên làm kinh doanh, mở sòng bạc cũng được, tiệm y phục cũng được, chỉ cần có thể làm giàu, bất kì nghề gì Bạch Tử Linh đều không ngại!
“Nhưng là...” Dù sao người vẫn là tiểu thư khuê các, đến một nơi như vậy... không ổn.
Tất nhiên những lời phía sau Thanh Nhi cũng không ngu ngốc đến nổi mở miệng, tiểu thư tuy là thiên kim Thừa tướng nhưng lại không được đãi ngộ như những tiểu thư khuê các khác, đối với đám người trong phủ, tiểu thư chỉ là một người mang đến sỉ nhục cho Bạch gia, vốn dĩ không nên tồn tại. Nhưng đối với nàng, sự tồn tại của tiểu thư là tất yếu, nàng sinh ra vốn là vì tiểu thư!
Nàng sinh ra... là vì tiểu thư?!
Thanh Nhi đột nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ, phu nhân có ơn với nàng thế nên tiểu thư đối với nàng thật sự quan trọng nhưng là... làm sao nàng có thể sinh ra vì tiểu thư?!
“Thanh Nhi, có phải muội không muốn ta đến đó không?”
Bạch Tử Linh khẽ dừng bước, nàng quay người lại nhìn Thanh Nhi, ánh mắt nàng khiến Thanh Nhi bối rối cúi đầu.
Trên đường đi Thanh Nhi không ngừng nói, mục đích là ngăn cản nàng đến Vân Thiên Phường!
Nàng biết Thanh Nhi đang lo sợ điều gì nhưng những chuyện trước kia đã là quá khứ, mà quá khứ thì chính là không thể thay đổi, huống hồ nàng sớm đã không phải chính mình, làm sao có thể bị quá khứ ảnh hưởng?!
“Tiểu thư...” Thanh Nhi cắn môi, cũng không có phủ nhận lời nói của Bạch Tử Linh, một phần là do nàng e ngại thân phận tiểu thư, phần còn lại, tất nhiên là liên quan đến Đỗ thiếu gia, mặc dù biết nguyên nhân tiểu thư đến nơi đó không phải là vì Đỗ thiếu gia nhưng... nàng sợ rằng nếu tiểu thư gặp lại Đỗ thiếu gia tiểu thư sẽ giống như trước kia, mù quáng theo đuổi Đỗ thiếu gia, rồi lại tổn thương chính mình, nàng không muốn nhìn thấy tiểu thư như vậy.
“Thanh Nhi, muội thích ta hiện tại hay trước kia hơn?”
Thanh Nhi cho nàng cảm giác thân thuộc, điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng sớm đã quen cuộc sống cô độc một mình, hiện tại trong thế giới của nàng lại xuất hiện thêm một người khác, có chút... cũng không mấy bài xích?
Thanh Nhi không ngờ tiểu thư lại hỏi như vậy, im lặng một lúc mới nói: “Tiểu thư, mặc kệ là tiểu thư trước kia hay hiện tại đều rất tốt. Chỉ là Thanh Nhi thật sự thích tiểu thư hiện tại, bởi vì người hiện tại không vì Đỗ thiếu gia mà làm tổn thương chính mình...” Tiểu thư nàng đã bị tổn thương nhiều rồi, hiện tại nàng chỉ muốn tiểu thư có một cuộc sống an ổn, như lời phu nhân nói, tránh xa những âm mưu chốn hậu viện.
Bạch Tử Linh ngẩn ra, nàng không nghĩ Thanh Nhi lại trả lời như vậy.
Thích nàng hiện tại chỉ vì nàng không vì Đỗ Thanh Triệt mà làm tổn thương bản thân ư?!
Trong lòng có một cảm giác ấm áp không nói nên lời, thân là đặc công, Bạch Tử Linh chưa bao giờ thể hiện cảm xúc thật của mình, nàng luôn trang bị cho mình một chiếc mặt nạ bởi vì nàng không dám tin một ai. Nhưng sau khi xuyên qua, nhận thức của nàng dường như đã thay đổi, mặc dù vẫn đeo mặt nạ như trước nhưng nàng không thể lừa dối bản thân là nàng thật sự tin tưởng Thanh Nhi.
Có lẽ vì Thanh Nhi là người đầu tiên nàng gặp khi xuyên qua, là người đầu tiên tốt với nàng khi ở Hữu Thừa tướng phủ, cũng là người duy nhất quan tâm đến nàng!
“Muội yên tâm, ta đã nói sẽ không quan tâm hắn thì chính là không quan tâm. Muội không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Tiểu thư...”
“Thanh Nhi, muội có biết vì sao ta đến Vân Thiên Phường không?”
“Bởi vì... tiểu thư cần tiền?”
“Vậy muội có biết tại sao ta cần tiền không?” Kiếm tiền chỉ là một trong số các lý do nàng muốn đến đó, còn mục đích thật sự chính là...
“Tại sao ư?”
Thanh Nhi ngập ngừng nhìn nàng, tại sao tiểu thư lại cần tiền, nàng dường như chưa từng hỏi tiểu thư? Tại sao tiểu thư lại muốn kiếm tiền?!
Cuộc sống tại Thừa tướng phủ mặc dù không phải tốt lắm nhưng tiểu thư trước kia cũng không có để ý nhiều lắm, không nhất thiết phải ra ngoài kiếm tiền.
“Trước kia là lỗi của ta, bị người khác bắt nạt lại không dám phản kháng, lại còn liên luỵ đến muội nhưng hiện tại đã khác, ta không còn như xưa nữa, ta sẽ không chịu đựng nữa. Ta cần tiền bởi vì khi chúng ta có tiền thì chúng ta có thể làm bất cứ thứ mình muốn! Chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn, muội hiểu không?”
Đúng vậy, bất luận là thời đại nào thì tiền vẫn là thứ quan trọng nhất. Có tiền thì sẽ có tất cả! Có những người luôn tỏ ra là thanh cao, không phải tiền có thể mua được tất cả, nhưng chỉ cần có tiền, dù không phải tất cả nhưng con người lại làm tất cả vì tiền, điều này cho thấy giá trị của đồng tiền không hề thấp.
Nàng không phải loại người ham tiền, cũng không phải hạng người vì tiền mà bán rẻ người khác! Tiền nàng kiếm từ trước đến nay đều là tự bản thân mình làm nên, chưa bao giờ mượn của người khác, tất nhiên Thanh Nhi là ngoại lệ.
Thanh Nhi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Nàng hiểu, tiểu thư muốn kiếm tiền là vì muốn cuộc sống của bọn họ tốt hơn, nhưng càng nghĩ Thanh Nhi càng thấy bản thân mình đáng trách, lẽ ra nàng là người phải chăm sóc tiểu thư chứ không phải để tiểu thư kiếm tiền nuôi nàng. Phu nhân giao phó tiểu thư cho nàng là muốn nàng chăm sóc, bảo vệ tiểu thư chứ không phải để tiểu thư chăm sóc, bảo vệ nàng!
Bạch Tử Linh thở dài, nha đầu này thật ngốc, bất quá không sao, ngọc chưa mài mới là ngọc quý, sau này có nhiều thời gian nàng sẽ dạy dỗ Thanh Nhi.
Bạch Tử Linh nhìn ba chữ như rồng bay phượng múa “Vân Thiên Phường” nét chữ cứng cáp, lại vô cùng ngạo nghễ.
Thanh Nhi thấy tiểu thư nhìn chằm chằm ba chữ Vân Thiên phường thì như nhớ đến gì đó, không khỏi mở miệng:“Tiểu thư, ba chữ này là do Đệ nhất mưu sĩ cũng chính là Dạ Quốc sư của Thành Thiên quốc chúng ta tự tay viết lên, nghe nói có giá trị liên thành.”
Danh hiệu Đệ nhất này ở Thành Thiên quốc đúng là nhiều như mây, theo như lời Thanh Nhi, khi một quốc gia thắng trong Tứ quốc đại tái bốn năm một lần, họ sẽ có quyền sở hữu danh hiệu Đệ nhất trong một nhiệm kỳ, tức bốn năm, đồng thời sẽ có thể yêu cầu một trong ba quốc gia thực hiện một việc, tất nhiên là không liên quan đến vận mệnh quốc gia. Yêu cầu mà bốn năm trước Thành Thiên quốc đưa ra là muốn tạm dừng chiến sự với Phượng Tề quốc, Phượng Tề nữ đế cũng đã đồng ý, hai bên kí một hiệp ước đình chiến, hiệp ước có hiệu lực bốn năm, mà hiện tại, bốn năm cũng sắp trôi qua, Tứ quốc đại tái lại lần nữa trở lại.
Bạch Tử Linh vén rèm bước vào, sòng bạc gồm ba tầng, bên trong không khí hỗn loạn, tiếng hô rung trời, mọi người không ngừng la hét, chật đến không có đường đi.
Dòng người đi lại lộn xộn, đủ mọi hạng người, thanh âm la hét ồn ào, tiếng xúc xắc không dứt bên tai, ầm ầm như một cái chợ.
Thanh Nhi e ngại đi phía sau Bạch Tử Linh, nàng tuy có một thân võ công nhưng dù sao vẫn là một nữ tử chưa bước đến tuổi cập kê, hơn nữa trước kia lại ít ra ngoài, tất nhiên chưa từng thấy nhiều loại người như vậy nên không tránh khỏi sợ hãi, nàng vội vàng kéo tay áo Bạch Tử Linh.
Bạch Tử Linh đang đi thì dừng lại, nhìn xuống bàn tay run rẩy đang kéo áo nàng, chung sống một thời gian nàng cũng biết rõ tính cách của Thanh Nhi, nhìn như một nha đầu yếu đuối nhưng thật ra lại rất kiên cường, bất quá nàng vẫn chỉ là một nha đầu chưa hiểu sự đời.
Thanh Nhi ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn Bạch Tử Linh, trong lòng không khỏi ấm áp, bàn tay càng nắm chặt tay Bạch Tử Linh.
Bạch Tử Linh kéo Thanh Nhi đến đứng trước một cái bàn, bên cạnh mọi người không ngừng chen lấn, một đại hán cởi trần đưa tay lắc xúc xắc.
“Ầm” một tiếng, đập cái chén lên mặt bàn, cao giọng reo: “Mua tài, mua xỉu.”
Mọi người đều đem bạc vứt ở ô “Tài Xỉu” trên mặt bàn. Trong chớp mắt trên bàn đã đầy tiền cược, vàng, bạc... rực rỡ muôn màu.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ vứt ba mươi lượng bạc vào ô “Xỉu”, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tử y nữ tử mang khăn che mặt, toàn thân toát ra khí chất xuất trần nhưng lại lạnh nhạt, ở giữa một đám dân cờ bạc vô cùng nổi bật, như tiên nữ từ trong tranh bước ra, nhiều người liếc nhìn nàng với vẻ khinh thường.
“Tiểu thư...” Thanh Nhi sửng sốt nhìn hành động của nàng, đó là hai mươi lượng bạc đấy, tiểu thư thật sự muốn đặt hết ư?!
Bạch Tử Linh không để ý đến xung quanh, khẽ mở miệng: “Mở!”
Đại hán giật mình phản ứng lại, hô to một tiếng: “Mở!”
Ba một sáu, xỉu.
Bốn phía nhất thời ồ lên, người thua thì chửi bậy còn kẻ thắng thì hoan hô liên tục.
“Tiểu thư... chúng ta, chúng ta thắng rồi!” Thanh Nhi vui mừng lắc tay Bạch Tử Linh, bộ dạng đáng yêu thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Bạch Tử Linh chỉ nhếch môi không nói, đây... chỉ là bắt đầu!
Đại hán lại tung chén lên, vơ xúc xắc vào trong đó, rồi nhanh chóng lắc rồi đập xuống bàn, quát: “Mua tài mua xỉu.”
Bạch Tử Linh đem tất cả bạc đặt vào ô “Tài”.
Lần này Thanh Nhi không lên tiếng ngăn cản, nàng tin tưởng tiểu thư, tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ thắng.
Mở chén, một năm sáu, tài.
Đại hán liếc nhìn nàng một cái, lại bắt đầu.
Qua nửa canh giờ, lúc này dân cờ bạc vây quanh Bạch Tử Linh ngày càng nhiều, tất cả đều mở to mắt nín thở nhìn.
“Ầm!” Đại hán lại hung hăng đập chén lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mua tài mua xỉu!”
Bạch Tử Linh vẻ mặt lạnh nhạt đem đống bạc như núi trước người đổ lên “Xỉu”, trong giây lát mọi người thở ra một hơi, đều đem tiền đặt cược đặt vào “Xỉu”.
Đại hán tay hơi run run, tiểu tổ tông này đã thắng mấy vạn lượng, lại thắng tiếp... chính mình cũng sẽ không cần tiếp tục nữa, trực tiếp cuốn gói chạy lấy người là được rồi.
Hắn run rẩy mở chén, hai hai ba, xỉu.
Đồng thời, tiếng hoan hô không ngừng, mọi người nhìn Bạch Tử Linh như thần thánh, trong mắt đều là sùng bái, ngay cả Thanh Nhi cũng không thể tin được nhìn tiểu thư nàng, chuyện này... đúng là ngoài dự đoán.
Mọi hành động của Bạch Tử Linh đều không thoát khỏi ánh mắt của hai nam tử trên lầu hai.
Trong căn phòng trên lầu hai, hoàng y nam tử cầm quạt phe phẩy, trên mặt đầy ý cười châm chọc nhìn thanh y nam tử đối diện nói: “Nữ tử này thật là, thắng nửa canh giờ mà còn muốn thắng tiếp, thật không sợ đắc tội với Đỗ gia ư?”
“Nàng rất quen?”
Thanh y nam tử mơ hồ mở miệng, hắn khẳng định bản thân đã từng gặp qua nàng nhưng nếu gặp phải một nữ tử như nàng hắn chắc chắn sẽ không quên. Vấn đề là tại sao nữ tử này lại cho hắn cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như thế?
Hoàng y nam tử một bên nghe vậy liền cười cợt: “Thật không nghĩ tới Đỗ thiếu gia ngoài Bạch Tứ tiểu thư Bạch Phi Nhược mà cũng có nữ tử khác lọt vào mắt xanh của ngươi sao?”
Thanh y nam tử không ai khác chính là Đỗ gia Đại thiếu gia Đỗ Thanh Triệt - người mà Bạch Tử Linh luôn ngày nhớ đêm mong!
Đỗ Thanh Triệt im lặng, không phản bác lại lời của hoàng y nam tử.
Hắn thích Bạch Phi Nhược, đó là sự thật! Trong tất cả những nữ tử tại Thành Thiên Quốc này, ngoại trừ nàng thì không ai có thể thích hợp hơn.
Luận gia thế, nàng là Thừa tướng tiểu thư được sủng ái nhất, địa vị như vậy cũng khiến nhiều người e ngại, đồng thời cũng giúp củng cố thế lực cho nhà mẹ đẻ Mai phi. Luận dung mạo nàng không phải xinh đẹp nhất nhưng lại cũng là một mỹ nữ có một không hai, nàng mang vẻ nhu nhược yếu đuối khiến bất kì nam nhân nào cũng muốn bảo vệ. Luận tài hoa, nàng lại là Đệ nhất tài nữ, bốn năm trước nhờ có một khúc đàn danh chấn tứ phương của nàng mà Thành Thiên quốc mới có thể lật ngược tình thế trong Tứ quốc đại tái, mà khi đó nàng chỉ mố có mười tuổi! Công lao của nàng cũng được mọi người ghi nhận, ngoài nàng ra không ai có thể xứng với hắn hơn được.
Vì vậy hắn lựa chọn Bạch Phi Nhược. Một phần là vì nàng là người thích hợp nhất, phần còn lại tất nhiên là khiến gia gia không cần ép buộc hắn nhanh chóng thành thân.
Trên này Đỗ Thanh Triệt đang suy nghĩ thì bên dưới Bạch Tử Linh liên tục thắng lớn! Hai mươi lượng bạc nàng "mượn" của Thanh Nhi bây giờ đã thành bốn vạn lượng! Bạch Tử Linh trong lòng mãn nguyện không thôi, cuối cùng nàng cũng đã có tiền, cảm giác có tiền thật hạnh phúc.
Thanh Nhi trong lòng không ngừng sùng bái Bạch Tử Linh, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều bạc như vậy, thật sự kinh ngạc không nói nên lời.
Bạch Tử Linh gom tất cả số bạc của mình lại, đổi thành ngân phiếu rồi xoay người kéo Thanh Nhi rời đi. Hừ! Bấy nhiêu đó đúng là tiện nghi cho Đỗ gia! Lần sau nàng nhất định sẽ khiến bọn họ thua đến tán gia bại sản!
Đại hán phía sau thở phào, tiểu tổ tông đi rồi, nhanh đi bẩm báo cho thiếu gia.
“Tiểu thư, người biết đánh bạc từ khi nào... hơn nữa lại giỏi như vậy?”
Khi tỉnh lại tiểu thư như trở thành một con người khác vậy, tính tình thay đổi, hơn nữa còn có nhiều tài như vậy, nếu không phải vì gương mặt này Thanh Nhi thật sự không tin đây là tiểu thư của nàng.
“Còn rất nhiều chuyện về ta mà muội không biết. Sau này... từ từ mà tìm hiểu cũng không muộn! Đúng rồi Thanh Nhi hiện tại đã là giờ gì?”
“Hẳn đã là giờ Ngọ rồi ạ!” Thanh Nhi nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang khiến nàng phải nheo mắt, giữa trưa thời tiết không khỏi có chút nóng, huống hồ đứng trong sòng bạc nửa canh giờ, y phục trên người nàng sớm đã bị thấm ướt.
“Vậy muội có đói không?!”
Vừa dứt lời thì tiếng “Rột rột” vang lên.
Thanh Nhi xấu hổ cúi đầu, quả thật nàng rất đói, ừ, sáng đến giờ nàng còn chưa ăn cơm, nghĩ tới đây Thanh Nhi không khỏi ngước mắt lên nhìn tiểu thư, tiểu thư nàng cũng chưa dùng bữa.
“Đi, chúng ta sẽ đi đến tửu lâu nổi tiếng nhất!” Có tiền trong tay, đi đâu cũng không sợ, Bạch Tử Linh nhanh chóng kéo tay Thanh Nhi đi về hướng đông người phía trước.
Tửu lâu nổi tiếng nhất? Phong Nguyệt Lâu sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.