Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 2: Xuyên không




Ưm...
Nơi này là đâu?
Mọi thứ trở nên mơ hồ, Bạch Tử Linh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một gian phòng cổ kính.
...
Bạch Tử Linh kích động bật dậy, không phải chứ?!
Nàng nhìn quanh căn phòng, căn phòng trang trí đơn sơ, trừ chiếc giường nàng đang nằm thì trong phòng chỉ có một chiếc bàn tròn nằm ở giữa phòng, trên bàn có một ngọn nến đang cháy dở, còn có chiếc bàn trang điểm cũ kĩ, trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng, có một chiếc tủ đựng y phục và một tấm bình phong ngăn giữa bàn tròn và tủ quần áo.
Đây là đâu? Chẳng phải nàng đang làm nhiệm vụ sao?
Đúng rồi, lúc nàng đang làm nhiệm vụ thì căn phòng đột nhiên phát nổ, nàng không khỏi đưa tay xoa đầu, không nghĩ đến bản thân nàng lại bị tính kế!
Chỉ là... nơi này là bệnh viện sao hay... nhưng có vẻ không giống lắm?
Chẳng lẽ…
Đang suy nghĩ thì một luồng kí ức hiện lên trong đầu nàng, thân thể này là của Hữu Thừa tướng Tam tiểu thư, gọi Bạch Tử Linh, là nữ nhi duy nhất của Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài và Nhị phu nhân Lạc Tuyết.
Khi nàng lên năm thì mẫu thân Lạc Tuyết mất, nàng trở nên ngu ngơ ngốc nghếch, cầm kì thi họa không biết, thi từ ca phú không thông. Từ đó phụ thân không thương, Đại phu nhân là mẹ kế tất nhiên sẽ không hề yêu thương nàng, nàng một thân một mình, có người thân cũng như không có, suốt ngày chỉ biết đeo bám Đỗ Thanh Triệt làm trò cười cho thiên hạ, không chỉ thế, cuộc sống của nàng chẳng khác nào nha hoàn.
Nàng không chỉ bị những nha hoàn trong phủ bắt nạt mà còn bị người ngoài phủ xem thường, mà bản thân lại không dám làm gì, chỉ có thể nhu nhược chịu đựng.
Mặc dù không trải qua nhưng ngày tháng mà Bạch Tử Linh trước kia đã trải qua ít nhiều cũng khiến cho nàng cảm nhận chút bi thương còn sót lại trong thân thể này. Mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương, mẹ cả cùng tỷ muội bắt nạt, có lẽ lão Thiên gia rủ lòng thương nên cho nàng chết đi để thoát khỏi cuộc sống như thế này chăng?
Bạch Tử Linh không biết làm sao, đối với cuộc sống cổ đại nàng không có hứng thú, bất quá nếu số phận đã cho nàng xuyên không thì sau này nàng chính là Bạch Tử Linh, không phải Bạch Tử Linh phế vật mà là Bạch Tử Linh thiên tài, nàng sẽ bảo vệ tốt thân thể này, kẻ nào đắc tội nàng, nàng sẽ khiến kẻ đó trả giá đại giới!
Nàng đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim, cảm giác chân thật không phải mơ.
Trầm ngâm một lúc, nàng nhíu mày chợt nhớ, theo trí nhớ của nàng thì gương mặt này, chỉ sợ... rất khó coi?
Con người luôn yêu thích cái đẹp, Bạch Tử Linh cũng không ngoại lệ, dù sao nàng cũng không phải thánh nhân, cái gì mà vẻ đẹp tâm hồn quan trọng hơn, đối với nàng những thứ đó đều là dối trá!
Nàng bước xuống giường đi đến trước gương đồng, trong gương đồng xuất hiện một gương mặt nữ tử, gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, trên mặt có những vết sẹo đan xen khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Đây là…?
Ánh mắt Bạch Tử Linh lóe lên tia kinh ngạc, dịch dung!
Gương mặt này là dịch dung!!!
Tổ chức đặc công nước Z vốn dĩ là nơi huấn luyện nhân tài khắp thế giới, bất kì người nào trong tổ chức để bản lĩnh của riêng mình, trước kia trong tổ chức nàng cũng gặp qua không ít người có khả năng dịch dung nhưng người có thể dịch dung một cách hoàn mỹ như vậy Bạch Tử Linh thật sự chưa từng thấy qua.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt những vết sẹo, cảm thấy khiến người khác không phân biệt được đây là thật hay giả, trong lòng Bạch Tử Linh nảy sinh nghi ngờ, thầm suy đoán người dịch dung cho nàng.
Chẳng lẽ là… mẫu thân Lạc Tuyết?
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Thanh Nhi, mẫu thân Lạc Tuyết là người duy nhất chăm sóc cho nguyên chủ, hơn nữa khi còn nhỏ nàng đã mang gương mặt này, nếu có người dịch dung cho thì không ai khác ngoài mẫu thân Lạc Tuyết!
Nhưng tại sao? Tại sao Lạc Tuyết phải làm như vậy?!
Một ý nghĩ đột nhiên xông vào đầu nàng.
Chẳng lẽ gương mặt nàng không thể để người khác nhìn thấy…?
Bạch Tử Linh trầm ngâm nhìn gương mặt xấu xí của mình phản chiếu qua gương, tay đưa lên nhẹ vuốt những vết sẹo.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Tử Linh lại lắc đầu, dù sao nàng cũng mới xuyên qua, đối với thân thể có phần xa lạ, mà nguyên chủ lại là người có trí nhớ không rõ, chỉ sợ ngay cả nàng ấy cũng không biết rõ thân thế của mình.
Lúc này bên ngoài cửa sổ bầu trời một mảnh tối tăm, không gian yên tĩnh lạ thường, nhưng nội tâm của nàng lại không ngừng nổi sóng.
Nằm trên giường, trong lòng không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao bản thân lại xuyên qua nhưng nhất định phải có gì đó, giống như một lực hút, hút đi linh hồn nàng, đưa nàng đến nơi dị giới này?!
Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng, Bạch Tử Linh là một con người theo chủ nghĩa tự do, hiện tại linh hồn nàng đang ở đây, vậy thân thể nàng ở hiện đại chỉ sợ đã... tan thành mây khói, như vậy đồng nghĩa với việc nàng đã chết, mà chết rồi thì không cần phục vụ cho tổ chức nữa, cuộc đời nàng sẽ được tự do!
Tựa hồ... xuyên qua tựa hồ cũng không tệ!
Trong lúc mơ hồ, thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền khuynh thiên hạ.
~~~
“Tiểu thư… người tỉnh lại đi, người đừng làm Thanh Nhi lo lắng mà! Tiểu thư…”
Trong lúc mơ màng Bạch Tử Linh dường như nghe thấy tiếng khóc của ai đó, vừa quen thuộc vừa thê lương khiến Bạch Tử Linh mở đôi mắt buồn ngủ ra, trong mắt một mảnh mơ màng. Thiên rài vốn dĩ là khác với người thường, tuy nàng là đặc công nhưng tính nàng vốn rất lười, lại tùy hứng, chỉ khi làm nhiệm vụ nàng mới có thể nghiêm túc, tất nhiên điều này ngoại trừ người thân nhất của nàng thì không ai biết, bất quá người thân chỉ nàng chỉ sợ sớm đã không còn trên thế gian này nữa rồi.
Thật ra ngay khi có người đến, Bạch Tử Linh đã cảm nhận được nhưng không nhận thấy sát khí từ đối phương cho nên nàng rất yên tâm mà ngủ. Huống hồ ở Linh Viên này, ngoại trừ nha hoàn thân cận của nguyên chủ ra, nàng nghĩ chắc cũng không có ai quan tâm đến sự sống chết của một phế vật như nàng mà đến nơi này thăm đâu.
Giương mắt nhìn nữ tử trước mắt, một thân thanh y đơn sơ, gương mặt tuy không phải đại mỹ nhân gì nhưng lại thanh tú dễ nhìn, chỉ là gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt long lanh nước mắt xuất hiện tia kinh ngạc cùng vui sướng khi nhìn thấy nàng, mái tóc được cột hai bên bằng sợi dây nhỏ màu xanh nhìn có vẻ đáng yêu.
Nữ tử nhìn nàng rưng rưng nước mắt sau đó ôm chằm nàng khóc lớn: “Tiểu thư… người… người tỉnh… tỉnh rồi!”
Bạch Tử Linh im lặng nhìn nữ tử đang ôm chằm nàng, nữ tử này là Thanh Nhi - nha hoàn từ nhỏ của thân thể này, lúc nhỏ Thanh Nhi được mẫu thân Lạc Tuyết cứu sống mang về dạy võ công để bảo vệ nàng. Nàng cùng Thanh Nhi lớn lên cùng nhau, trong tiềm thức luôn xem Thanh Nhi là tỷ muội mà đối đãi, nhớ lúc trước vì bảo vệ nàng mà Thanh Nhi bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng, chỉ vì địa vị người kia cao quý, sợ liên lụy chủ tử là nàng!
Nữ tử này… quả thật rất trung tâm, hiện tại nguyên chủ đã không còn, nếu nàng ấy biết được hẳn sẽ rất đau lòng?
A? Từ khi nào thì nàng lại biết quan tâm đến cảm xúc của người khác rồi? Bạch Tử Linh tự giễu cười.
“Tiểu thư… người tỉnh rồi. Thật tốt quá… đúng là phu nhân trên trời có linh…” Không uổng công nàng suốt đêm quỳ ở từ đường, là phu nhân hiện linh, phù hộ tiểu thư tai qua nạn khỏi. Tiểu thư hiện tại đã tỉnh lại… thật tốt!
Bạch Tử Linh cảm thấy bất lực, nữ nhân này… thật ngốc nghếch, so với nguyên chủ cũng không khác mấy.
“Thanh Nhi… xin lỗi…”
Xem như là nàng thay nguyên chủ xin lỗi Thanh Nhi vậy, dù sao hiện tại nàng dùng thân thể của Bạch Tử Linh, nên thay nàng ta làm điều nên làm với Thanh Nhi, cũng như với chính bản thân nguyên chủ.
“Tiểu thư… người đang nói gì vậy? Sao lại xin lỗi Thanh Nhi… là Thanh Nhi không chăm sóc tốt cho tiểu thư… là Thanh Nhi có lỗi với người và phu nhân…”
Hôm qua nàng bị Thu Nguyệt - nha hoàn của Tứ tiểu thư lừa ra khỏi phủ, khi về thì hay tin tiểu thư nhảy hồ tự tử, lúc đó nàng cảm thấy mọi thứ dường như sụp đổ, liền một mạch chạy đến Đỗ phủ.
Từ nhỏ nàng được phu nhân cứu sống mang về, không những đối xử tốt với nàng mà còn dạy nàng võ công để phòng thân, xem nàng như thân sinh mà đối đãi. Nàng muốn đền ơn phu nhân, chăm sóc thật tốt cho tiểu thư, dùng cả sinh mạng để bảo vệ tiểu thư, đó là cũng tâm nguyện của phu nhân nhân trước khi mất. Tuy tiểu thư có chút ngốc nghếch nhưng cũng yên bình sống qua ngày, nếu có thể vô lo vô nghĩ mãi như thế... chỉ là người tính không bằng trời tính, trớ trêu thay, ngày đó tiểu thư lại gặp Đỗ thiếu gia.
Thiên gia đúng là thích trêu đùa, nếu không phải ngày đó tiểu thư gặp Đỗ thiếu gia thì mọi chuyện cũng không tệ như hôm nay, sau lần gặp gỡ đó, tiểu thư suốt ngày chỉ đi tìm Đỗ thiếu gia khiến nàng không cách nào ngăn cản.
Nàng bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải để tiểu thư đi tìm Đỗ thiếu gia, tìm mọi cách để Đỗ thiếu gia chấp nhận tiểu thư… nhưng tiểu thư ngốc nghếch của nàng, dù người làm gì cũng không thể khiến Đỗ thiếu gia quay đầu nhìn lại. Rõ ràng ngay từ đầu, trong lòng Đỗ thiếu gia vốn không có người, mặc cho nàng khuyên can tiểu thư vẫn không nghe, một mực chạy đi tìm Đỗ thiếu gia. Mọi lần tiểu thư đến Đỗ gia nàng đều phải đi theo bảo vệ an toàn cho tiểu thư, nhưng hôm qua lại bị Thu Nhi ngăn cản, lừa nàng ra khỏi phủ.
Khi về thì nhận được tin tiểu thư bất tỉnh, hơn nữa hơi thở còn rất yếu, nàng đã rất sợ hãi, tuy nàng biết võ công nhưng lại hoàn toàn không biết về y thuật, hơn nữa nàng cũng chưa từng gặp tình huống như vậy. Không biết làm gì hơn, lão gia sớm đã vào triều, nàng đành đến cầu xin Đại phu nhân nhưng Đại phu nhân lại đóng cửa không gặp, Thanh Nhi biết bản thân là phận nha hoàn không thể làm gì hơn là đi mời đại phu, bất quá không đại phu nào chịu cứu tiểu thư, hết cách nàng đành đợi lão gia lâm triều mà cầu xin.
Nàng quỳ suốt một canh giờ ở trước phòng lão gia nhưng lão gia vẫn làm như không thấy, nàng biết bọn họ chính là thấy chết không cứu, nhưng tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi của lão gia, sao lão gia có thể nhẫn tâm bỏ mặc?
Sự việc đi đến đường cùng, nhưng bản thân nàng không chịu bỏ cuộc, bởi vì nàng tin tưởng phu nhân nhất định sẽ bảo vệ cho tiểu thư, nên nàng đã đi đến từ đường cầu phu nhân trên trời có linh hãy phù hộ tiểu thư.
Không biết bao lâu, khi nàng nhìn thấy vầng sáng ở phía đông thì liền quay lại phòng tiểu thư, nhìn thấy tiểu thư vẫn nằm yên bất động thì nhịn không được mà khóc, không bao lâu tiểu thư liền tỉnh lại.
Bạch Tử Linh thấy Thanh Nhi như vậy thì trong lòng thầm cảm thán, là do nàng trước kia không có năng lực bảo vệ Thanh Nhi, có lẽ nguyên chủ đáng trách nhưng nhiều hơn vẫn là đáng thương. Trong Thừa tướng phủ này, ngoại trừ Thanh Nhi thì không có ai đối xử tốt với nàng, nếu nàng đã mang thân phận là Bạch Tử Linh thì nhất định phải bảo vệ Thanh Nhi thật tốt!
Thanh Nhi, hiện tại ta sẽ bù đắp cho muội, ta sẽ thay nàng chăm sóc tốt cho muội!
“Thanh Nhi, không phải lỗi của muội, là trước kia ta ngu ngốc, không nghe lời muội khuyên, nhưng hiện tại đã khác. Sau khi trải qua sinh tử ta mới biết được cưỡng cầu không hạnh phúc, là trước kia ta ngu muội không hề nhận ra trong lòng hắn không có ta... Sau này ta sẽ thay đổi, sẽ không ngu ngốc như vậy!”
Thanh Nhi ngơ ngác nhìn Bạch Tử Linh, trong lòng có một cảm giác xúc động không nói nên lời.
“Thanh Nhi, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi…”
Thanh Nhi nhanh chóng phục hồi tinh thần, khóe mắt rưng rưng: “Tiểu thư, người trưởng thành rồi! Thật tốt quá! Đúng là trong họa có phúc, nhất định là do phu nhân trên trời phù hộ tiểu thư!!”
“Đúng vậy, là mẫu thân trên trời có linh. Sau này ta hứa sẽ sống thật tốt, sẽ không khiến cho ngươi lo lắng nữa!”
Thanh Nhi trong lòng cảm xúc lẫn lộn, tiểu thư tự tử không thành, rốt cuộc sẽ thay đổi thế nào đây? Là tốt hay xấu còn chưa biết… nhưng dù tiểu thư thay đổi thì người vẫn mãi là tiểu thư của nàng, là người mà nàng thề suốt đời sẽ bảo vệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.