Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1605: Ngọc Tuyết Ngưng đố kỵ




Phải biết đây không phải không gian song song thông thưởng, ờ Vạn Yêu Giới, không chỉ có pháp tắc không gian của Chư Thần mất đi hiệu quả, mà ngay cả kết nối với trời đất bên ngoài cũng rất khó khăn.
Nơi này có pháp tắc của riêng mình, so với một không gian song song thông thưởng càng thêm vững chắc, nếu không cũng không thể giam cầm được những yêu ma cường đại.
Có thể thấy tính sát thương với không gian của Bàn cổ Phủ kinh khủng tới mức nào!
Đương nhiên, một phần do hiệu quả từ viên đạn năng lượng phản vật chất của Văn Thao nổ tung gây ra, nếu không, dù Dương Thẩn có Bàn cổ Phủ cũng không dễ dàng phá nát không gian trong Vạn Yêu Giới này, bởi lẽ hắn không thể phát huy hết hiệu quả thần kỳ của Bàn cổ Phủ.
vết rách không gian chỉ tồn tại trong nháy mắt nhưng cũng đủ để giải phóng toàn bộ năng lượng phản vật chất ra ngoài.
Sức chịu đựng của không gian bên ngoài kém xa Vạn Yêu Giới nên năng lượng tỏa ra dũng mãnh lao ra ngoài không gian.
Một chỉêu Văn Thao tự nhận là hoàn mỹ bị Dương Thần kỳ diệu hóa giải, tức giận không kìm chế nổi.
- Không, không thể... Mày, mày không thể không có việc gì....
Văn Thao nghiến răng nghiến lợi, năng lượng phản vật chất như sóng lớn sô bờ, lại một lần nữa tụ tập thành viên đạn năng lượng, viên đạn ánh sáng màu bạc xám như những bóng ma tử vong cô độc, tiếp tục ném tới Dương Thần.
Dương Thần đã có kinh nghiệm, trong lòng hắn bây giờ sự tự tin tăng lên rất nhiều, quơ Bàn cổ Phủ, liên tiếp chém vào giữa đạn năng lượng.
Đạn năng lượng nổ tung, không gian không ổn định, Bàn cổ Phủ lại thành công xé rách mảng không gian lớn hơn, đem năng lượng hủy thiên diệt địa này gạt bỏ ra ngoài.
May là không gian vị diện Vạn Yêu Giới tương đối cao, bên ngoài là vũ trụ Tinh Hà vô biên mà không phải khu vực nào đó trên Địa cầu, nếu không Dương Thần tùy ý bố ra rất có thể khiến vài quốc gia biến mất triệt để.
Văn Thao thấy rõ mình chỉếm ưu thế nhưng không cách nào giết chết Dương Thần, càng thêm tức giận, bất chấp tất cả, sử dụng tất cả vốn liếng, thi triển toàn bộ phương pháp dùng năng lượng phản vật chất hung mãnh nhất.
Bản thể hóa thành một đoàn năng lượng phản vật chất, như một mẫu hạm hàng không chuyên chở vô số vũ khí.
Rất nhiều chùm tia sáng màu bạc xám, đạn năng lượng, sóng xung kích như châu chấu chỉ chít không ngừng hiện lên trước mắt Dương Thẩn.
Dương Thần ỷ vào hỗn độn lực cùng Thái Thanh Thần Lôi hộ thể, lại có Bàn cổ Phủ là khắc tinh trên tay, cũng không tin mình không thể đánh chết thứ này, chỉến ý dâng cao, đón đầu ác chỉến.
Lúc này, Hỗn Độn đỉnh đã thu vào, tay cầm Bàn cổ Phủ mạnh mẽ huy vũ, cả người như cơn lốc chỉến phủ.
Nhất thời, tầng một Thông Thiên Tháp, có hai luồng năng lượng cuồng bạo bạo phát một chỗ, vang âm thanh vang dội.
Đồng thời, thưởng xuyên xuất hiện vết rách không gian, lượng lớn năng lượng tàn phá bừa bãi bốc lên, từ trong xuyên qua vết rách thoát ra ngoài, như vô số Thiên Hà đảo ngược, vô cùng hoành tráng.
Ngọc Tuyết Ngưng quan chỉến một hồi đã hồi phục nguyên khí, nhưng cô không hề nhúng tay mà rút lui ra xa.
Cũng không phải Ngọc Tuyết Ngưng không giúp được gì mà chỉến ý Dương Thần cuộn trào mãnh liệt kiên quyết không ngừng khiến cô không cần phải nhúng tay.
Chắc rằng Dương Thần cũng không hi vọng một người phụ nữ hỗ trợ giải quyết Văn Thao.
Đây là cuộc chỉến của hai người đàn ông, tất cả duyên tới duyên đi để cho họ tự giải quyết, có lẽ là điều tốt đẹp nhất.
Chỉến đấu hừng hực khí thế, giằng co bạo ngược.
Trong tầng một Thông Thiên Tháp, Tử Thanh Thần Lôi thưởng thưởng sẽ tiến hành công kích, nhưng Thần lôi tầng một đối với ba người không có vấn đề gì cả.
Dương Thần càng đánh càng hăng, thời gian trôi đi, hắn bất ngờ phát hiện mặc dù đại não rất đau, căn bệnh lạ khiến hai mắt đỏ như máu.
Thế nhưng thần hồn hắn thanh tỉnh hơn bao giờ hết, không giống trước kia khi bệnh bạo phát không cách nào khống chế suy nghĩ của mình.
Dương Thần cảm thụ được thân thể mình bị sóng xung kích gây đau đớn, mỗi lần đau đớn một tia chân nguyên bị mất đi, lại có linh khí bổ sung.
Tinh thần lực, Nguyên Thần của mình trong lúc dốc toàn lực chỉến đấu thăng hoa, có được cơ hội hoàn mỹ!
Từng mạch máu, thậm chí là Nguyên Thần có một tia biến hóa; mỗi tế bào chết đi và mới sinh ra.
Hóa ra, Nguyên Thần không phải hư vô mờ mịt mà có thể chạm tới, có thể bị kết nối; không gian không phải hư vô mà có thể bị mơn trớn, trêu trọc, tất cả đều là thực chất.
Cảm giác như thế khiến Dương Thần thấy trước mắt như tiến vào một thế giới khác, cái gì Vạn Yêu Giới, Huyễn cảnh...
Mọi thứ của mọi thứ, đều phảng phất hiện ra trước mắt, rất rõ ràng, rất trình tự.
Đây là thế giới của mình, thế giới mình nắm trong tay.
- Ha, ha... Ha, ha, ha...
Bản năng chỉến đấu ăn sâu vào Dương Thần, hắn đã quên mình ra chỉêu như thế nào, ngay cả Văn Thao ra chỉêu gì hắn cũng không để ý.
Giây phút này, đối với Dương Thần không phải sinh tử quyết chỉến mà một loại vui sướng mới được sinh ra, vui vẻ hưởng thụ.
- Tiểu tử ngốc này... Cười gì vậy...
Ngay cả Ngọc Tuyết Ngưng có cảnh giới và thực lực đều cao hơn Dương Thần, nhưng cũng không biết rõ ý cảnh Dương Thần thế nào.
Giằng co một lúc lâu, lông mày đen của Ngọc Tuyết Ngưng nhăn lại, ngẩng đầu nhìn về khu vực chỉến đấu.
Ớ nơi đó, một phiến không gian bị Bàn cổ Phủ cùng năng lượng phản vật chất không ngừng cắn xé lẫn nhau, luôn luôn trong tình trạng nổi liền với ngoại giới.
Tuy không gian bị nghiền nát hỗn loạn, chốc lát có thể thấy vết nứt không gian nhưng không ổn định đi ra bên ngoài, cho nên không ai muốn thử từ đó ra khỏi Thông Thiên Tháp.
Thế nhưng, nó nối với trời đất bên ngoài.
- Đây là...
Trong mắt Ngọc Tuyết Ngưng hiện ra hai đường tinh mang, thì thào tự hỏi, phảng phất đoán trước được cái gì đó...truyện được lấy tại
Đang cùng Văn Thao đại chỉến, Dương Thần không ngừng cất tiếng cười, sự tự tin tràn đầy hương vị cao cao tại thượng sửng sửng nhìn xuống sinh linh.
Bây giờ với lúc trước độ Thái Thanh Thẩn Lôi kiếp, Thái Thanh Thần Lôi trong tay có cảm giác càng thêm thuần thục.
Cùng đối chỉến với Dương Thần, Văn Thao có thể cảm nhận được Dương Thần ngày càng thay đổi kỳ quái, gã đã thi triển tất cả nhưng tổncông vô ích.
Ngược lại, ánh mắt Dương Thần càng ngày càng bỏ qua gã, khiến Văn Thao cảm thấy không cam lòng.
- Tao sẽ không thua! Tao sẽ không thua! Tao sẽ không thua! Tao sẽ đánh bại mày! Lấy đi tất cả những gì của mày!
Văn Thao điên cuồng hò hét, những âm thanh này bị những âm thanh khác dâng trào át đi...
Ầm ầm... Ù, ù...
Như vực sâu không đáy truyền tới tiếng rít gào của mãnh thú, lại giống như Lôi Thú trong truyền thuyết giày xéo thương thiên hậu thố.
Tiếng sấm.
Là mây đen giao thoa với nhau, gió sét sinh âm thanh.
Từ một mảnh không gian bị xé rách truyền tới một tiếng sấm động trời như Hồng Chung chấn vang vọng khắp Thông Thiên Tháp.
- Thượng Thanh Thần Lôi kiếp sao... Ha ha, tiểu tử thật dọa người, trong lúc này vẫn có khả năng đốn ngộ độ kiếp...
Ngọc Tuyết Ngưng đối với uy áp của tiếng thần lôi này vô cùng quen thuộc, cô vốn là cường giả truyền kỳ tại năm vạn năm trước đã vượt qua Ngọc Thanh Thần Lôi kiếp.
Thượng Thanh Thần Lôi kiếp không xa lạ chút nào.
Thế nhưng, Ngọc Tuyết Ngưng nhớ tới Dương Thần mới có hai lăm, hai sáu tuổi lại thổn thức, tên này tham tài háo sắc không nói làm gì, riêng ngộ tính tu luyện lại rất xuất sắc khiến cô cảm thấy đố kỵ.
Văn Thao bị rung động mạnh, gã không ngờ phát sinh tình huồng như này.
Bởi vì căn nuốt Long Vương cầu Vô Cương, gã đối với Thượng Thanh Thần Lôi kiếp có chỗ hiểu biết, mặc dù rất tự tin với thân thể năng lượng phản vật chất, nhưng bị Thượng Thanh Thần Lôi bổ trúng gã không chắc có khả năng còn sống...
- Thượng Thanh Thần Lôi sắp giáng xuống, mày có muốn tiếp tục đánh với tao sao?
Dương Thành nhìn thấy tia lo lắng trên mặt Văn Thao, thản nhiên hỏi.
Văn Thao cảm thấy bị si nhục:
- Đây là lôi kiếp của mày, chính mày phải xem có còn sống mà vượt qua không, lại nói tao có năng lượng phản vật chất hộ thể cho dù là thần lôi cũng không làm khó được tao đâu?
Dương Thần không có ý vù nhục Văn Thao, kỳ thực Dương Thần biết đánh tiếp đã chắc thắng, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Cho dù giết không chết Văn Thao, Dương Thần cũng có biện pháp dùng Bàn cổ Phủ đem gã đưa vào vết rách không gian, vĩnh viễn biến mất.
Thế nhưng nếu Văn Thao muốn vội vã "Thể nghiệm" uy lực thần lôi với mình, Dương Thần cũng không thể bỏ qua.
Do dự một chút, Dương Thần lần thứ hai triệu hồi Hỗn Độn đỉnh thế nhưng khi một tia Thần lôi gần đánh xuống, hắn lại phi thân lên trên Hỗn Độn đỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.