Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 27: Chương 27





Lúc thì gắp thức ăn, lúc thì múc canh, khiến Vẫn Thư hơi sợ, luôn cảm giác Sắp xảy ra chuyện lớn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía ` Tạ phu nhân, cô chỉ đành cười ngốc chấp nhận “ý tốt” của Tạ Mẫn Hành.
Kết quả, ông nội Tạ rất hài lòng với cảnh này, lập tức gật.
đầu: “Tốt tốt, các con tốt thì ông nội sẽ tốt.”
Vân Thư không hiểu, sau đó lập tỨC hiểu ra, ông nội Tạ vui vẻ thì Tạ Mẫn Tây bị phạt quỳ sẽ sớm kết thúc, lúc Tạ Mẫn Tây ra ngoài thì oán hận nhìn lầy Vân Thư, nhưng lại không dám hé lời ở trước mặt ông nội.
Mặc dù cô ta không thực sự bị quỳ, nhưng trừng phạt của anh trai cũng tàn khốc không kém.
Vì một người ngoài mà anh trai lại trừng phạt cô ta, khiến trong lòng Tạ Mân Tây không yên.
Vân Thư nghĩ như vậy đã kết thúc rồi, không ngờ…
Ông nội Tạ mở miệng: “Có phải Mẫn Hành và Tiểu Thư nên đi lĩnh chứng rôi hay không?”

Sắc mặt Tạ phu nhân trăng bệch, Tạ phu nhân đập vào đĩa trên bàn ăn, sau đó ngại ngùng giải thích: “Ba, ăn cơm trước đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội đó.”
“Hôm nay ông đã gọi điện cho cục trưởng, hai đứa đi lĩnh chứng đi, đã kêt hôn mây ngày rôi cũng không biết tự đi, ông già rồi không nhớ nồi thì hai đứa cũng quên luôn sao.
” Ông nội Tạ dặn dò Tạ Mẫn Hành ở trên bản ăn, đồng thời nhìn về phía Tạ phu nhân đang năm chặt đũa.
Tạ phu nhân biết lời này, của ông nội Tạ có ý gì, chắc chắn giấy kết hỗn này phải lĩnh rồi.
Ông cụ là tướng quân dựng nước, đích thân gọi điện cho cục trưởng bảo cục trưởng theo dõi, nếu để ông cụ biết vẫn chưa lĩnh chứng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, trong nhà không ai dám phản đôi lại ông cụ, giấy kết hôn này, lĩnh cũng phải lĩnh, không [lĩnh cũng phải lĩnh.
Tạ phu nhân đang nghĩ cách, bỗng nhiên bà ây nhớ đên, Vân Thư cũng mở miệng: “Ông nội, ông nói gì vậy, con mới hai mươi vẫn chưa thê lĩnh giấy kết hôn.” Dù sao, vẫn là đương sự khiệp người nhật.
“Ai nói? Ông nói được là được.” Ông nội Tạ không thích có người phản bác, nhưng lần này đến lần khác lại là cô nhóc Vẫn Thư, khiến ông ây rất bắt lực: “Quy định quốc gia, con gái hai mươi có thệ lĩnh, cô nhóc Vân Thư vừa đủ tuổi.
Hừ hừ.”
Ông nội Tạ lại tiếp tục nói: “Nếu còn không lĩnh, đến lúc kết hôn ôm đứa trẻ chạy đến đó thì hai đứa lấy quan hệ gì chứ? Sống chung bắt nà pháp sao? Chiều nay bắt buộc phải lĩnh.”
Vân Thư câm miệng, cô túm lấy ống tay áo sơ mi của Tạ Mẫn Hành: “Anh mau nói gì đi.”
Tạ Mẫn Hành buông đũa xuống, tạo nhã lau khóe miệng: “Ông, nội, buồi chiều công ty có đại hội cô đông, đổi thời gian nhận giây chứng nhận sang sáng nay đi, lát nữa ăn cơm xong sẽ đi ngay.”
Nghe vậy, ông nội Tạ rất hài lòng với lời nói của cháu trai lớn: “Vẫn là con hiểu chuyện hơn, Sau này giao công ty cho con yên tâm rôi, vậy lát nữa đi đi.” Nói xong, ông ây lại nói với quản gia phía sau: “Lão Trần, đi gọi điện thoại cho cục trưởng, nói mười giờ hai đứa nhỏ đi lĩnh chứng.
Bắt buộc ông ấy phải đích thân đóng dấu.”
Vân Thư với Tạ phu nhân, còn có Tạ Mẫn Tây nhìn chằm vào Tạ Mẫn Hành, phải nhìn ra được chỗ nào đó trên người anh mới bỏ qua.
Vân Thư thì càng hy vọng anh cho mình một lời giải thích hợp lý.
Nhưng Tạ Mẫn Hành lại xem như không có chuyện gì, chỉ gắp thức ăn cho Vân Thư trước mặt người nhà: “Mau ăn đi, ăn xong hai chúng ta đến cục dân chính.”
Vân Thư nhanh chóng ăn cơm, sau đó lấy cớ lên lầu thay quân áo, còn lôi kéo Tạ Mẫn Hành lên lâu thay quần áo cùng.
Ông nội Tạ thấy Vậy, vui vẻ nói với quản gia: “Hây, máy đứa trẻ này chính là không biết ngại, thay quân áo cũng phải đi cùng, nhưng đời nào thì lại có phong cách của đời đó, chúng ta đã già rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.